Giải quyết xong đám báo, Đổng Thiên Vũ thuận tay quay côn hai vòng, côn trúc liền biến trở lại thành chiếc nhẫn màu bạc tím. Đồng thời, chín chiếc ghế ngồi của chín lão giả cũng hạ xuống. Lúc này, họ đứng dậy, ánh mắt nhìn Đổng Thiên Vũ cũng cung kính hơn một chút. Nhẫn vạn hóa, là vũ khí tối thượng do thần Trụ Thiên để lại trong nhân gian, tương truyền, bên trong chiếc nhẫn ẩn chứa một bộ công pháp tu luyện kinh thiên động địa. Phàm ai có được công pháp này cùng chiếc nhẫn đều sẽ trở thành chúa tể của thế giới. Xích Quỷ suốt mấy vạn năm trời, mỗi một đời tộc trưởng đều giữ nhẫn, tuy nhiên, không một ai có thể tìm hiểu được bí mật của nó.
Đây cũng là lần đầu tiên nhẫn vạn hóa biểu hiện năng lực trước thế nhân, chín lão giả này cũng là người có hiểu biết. Biết rõ người được thần khí nhận chủ ắt sẽ không đơn giản. Ban đầu, họ cung kính là vì đây là vị thiếu chủ họ chờ đợi, nhưng bây giờ sự cung kính của họ là xuất phát từ tận đáy lòng.
Sau khi thu chín chiếc ghế về nhẫn, Đổng Thiên Vũ quay sang hỏi tiếp:
- Ban nãy các vị nói kế hoạch của Xích Quỷ Thiên Cơ, không biết là kế hoạch gì?
- Đó là… Thiếu chủ, cẩn thận!
Vị lão giả đứng đầu chưa kịp nói, thì chợt một luồng băng khí hình lưỡi liềm chém tới Đổng Thiên Vũ. Đổng Thiên Vũ vẫn như trước hờ hững, tâm không chút rối loạn, tựa hồ như không thấy băng khí đang đánh tới. Chiếc nhẫn trong tay lóe sáng, một bức tường hình dáng cầu kỳ nhanh chóng kết lại, ngăn cản băng khí.
Bùm!!!
Băng khí đánh mạnh vào bức tường, dư lực bị tản ra khắp nơi, khiến cho tuyết bay tung tóe. Sau khi bụi tuyết rơi hết, khung cảnh lại trở nên rõ ràng, chín lão giả thấy bức tường vẫn bình yên, không vết chày xước, thiếu chủ cũng không sao, liền quát lên một loại ngôn ngữ kì lạ:
- To gan!!! Là kẻ nào???
- Hừ, là ta, các ngươi là ai? Tại sao lại giết báo tuyết của ta?
Một giọng nói trong trẻo vang lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một thiếu nữ trạc tuổi mười tám, nàng có một mái tóc màu bạc, khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh, môi đỏ như em bé mới sinh, đôi mắt tròn xoe, trông rất là dễ xương. Tuy nhiên, trái ngược với vẻ mặt vui vẻ nên có cho khuôn mặt này, thì khuôn mặt của thiếu nữ lại mang một vẻ gì đó rất lạnh, phải nói là lạnh như băng.
Đổng Thiên Vũ tò mò nhìn nàng, hắn không hiểu ngôn ngữ cô bé nói, chỉ đành liếc về phía chín lão giả.
- Bẩm thiếu chủ, cô ta hỏi chúng ta là ai, tại sao lại giết báo tuyết của cô ấy.
- Thế à? Ngôn ngữ các ngươi vừa dùng là ngôn ngữ gì thế?
- Bẩm, là ngôn ngữ chung của đại lục. Sau khi Thánh Địa bị diệt, Cửu Châu đại lục từng xảy ra một ít chiến tranh, sau này, có một vị học giả tinh thông hơn 500 loại ngôn ngữ khác nhau, đã tổng hợp và tạo nên một ngôn ngữ mới. Ngôn ngữ này được sử dụng chung cho toàn đại lục để mọi người dễ dàng giao tiếp với nhau. Đương nhiên, tất cả mọi quốc gia đều có ngôn ngữ riêng của mình, nhưng ngôn ngữ chung là loại ngôn ngữ mà bắt buộc tất cả mọi người đều phải biết.
- Vậy à, xem ra ta phải đi học rồi, dẫu sao ta cũng chỉ biết tiếng Việt thông dụng, tiếng Việt cổ đại và Hán ngữ. Được rồi, ngươi đi giải thích với cô ta đi.
Lão giả tuân mệnh quay sang giải thích với thiếu nữ, thiếu nữ nghe xong liền tức giận:
- Chúng vốn chỉ là dã thú, cho dù vây quanh các ngươi, nếu các ngươi có võ công cao hơn, áp chế được chúng thì tại sao phải giết chúng chứ?
- Hừ, vậy nếu không có võ công cao, tức là phải làm mồi cho lũ báo đó ư? Cô bé, cô thật quá ngây thơ rồi đó.
Một người trong số chín lão giả trừng mắt nói.
- Hừ, những người nào đến được nơi này ai mà không có võ công cao cơ chứ?
Thiếu nữ phản bác lại, kế tiếp nàng vung tay lên nói:
- Các ngươi giết báo tuyết của ta, vậy hãy để mạng lại đây đi. Người đâu, lên!!!
Ngay lập tức, liền có mấy chục người mặc đồ trắng, tóc trắng, cầm cung xuất hiện. Tất cả đều lên dây hướng về phía đám người Đổng Thiên Vũ.
Những cây cung họ cầm không giống như loại cung bình thường, chúng có màu trắng, kiểu dáng hình vòng cung, nhưng ở hai bên đầu cung lại bẻ cong và dài ra tạo thành góc tù. Cung dài 2 mét, thân cung có khắc nhiều hoa văn cầu kỳ, nhìn rất sống động. Không những thế, thân cung còn tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ băng lãnh, tựa hồ như có thể khiến mọi thứ xung quanh nó đều bị đóng băng lại. Thế nhưng những người kia lại cầm lấy nó giương cung rất bình thường, tựa hồ như không hề cảm thấy gì hết.
- Hừ, Tuyết Tinh Linh không ở cực Nam mà đến đây làm cái gì? Hơn nữa, Tuyết Tinh Linh nào có người bá đạo không nói lý lẽ như vậy?
Một người trong số chín lão giả nhìn thấy cây cung, nhận ra thân phận của họ, lên tiếng nói, nhưng lão chưa nói xong thì…
- Bắn!!!
Vù Vù Vù
Vô số mũi tên tuyết mang theo tốc độ cực nhanh bắn về phía họ. Vận tốc mỗi mũi tên ước chừng vượt qua 200m/s, đây còn là sức mạnh của con người sao. Bất quá, một lão giả có mái tóc bạc dài, thắt đuôi ngựa đằng sau bước lên phía trước, đưa một tay lên, ngay lập tức, tất cả mũi tên đều dừng lại giữa không trung, khoảng cách của chúng đến bàn tay lão chưa đầy 20cm.
Tất cả hoàn toàn bất động, hệt như bị treo giữa không trung vậy. Chỉ thấy lão nhẹ nhàng nắm tay lại thành nắm đấm, tất cả mũi tên cũng đều theo đó mà vỡ nát.
Tiếp theo đó, tay phải lão chuyển hình chưởng, tung ra một chưởng về phía trước. Toàn bộ không khí xung quanh lão hệt như có hình ngưng tụ lại thành một cự chưởng khổng lồ theo đà đẩy về phía thiếu nữ. Lúc này, không biết tự khi nào, bên cạnh thiếu nữ xuất hiện một lão giả mặc đồ trắng, trong tay cầm một một cây trượng, đầu trượng gắn hình nữ thần băng tuyết. Lão giả áo trắng giương trượng lên, miệng đọc chú ngữ gì đó, chỉ thấy tuyết trên đất xung quanh lão bay lên, tụ lại thành một người tuyết khổng lồ đứng bảo vệ thiếu nữ và lão.
Người tuyết thân cao 3m, đầu có sừng trâu, khuôn mặt dữ tợn. Hắn gào một tiếng, tay phải chuyển nắm đấm, đấm mạnh vào cự chưởng không khí đang bay tới.
Bùm!!!
Người tuyết lập tức bạo nổ, dư lực không chút ngừng lại chấn mấy chục người đằng sau người tuyết phải lui lại đến bảy tám bước.
Lão giả áo trắng thần sắc ngưng trọng, nhìn về phía lão giả vừa ra tay, cẩn thận hỏi:
- Không biết các hạ có phải là ai? Vì sao lại tấn công công chúa của Tuyết Tinh Linh tộc?
Lão giả trả lời:
- Hừ, rõ ràng là nha đầu kia không biết tốt xấu ra tay trước, ngươi vì cớ gì mà hỏi bọn ta?
Lão giả áo trắng nhíu mày, quay qua nhìn thiếu nữ hỏi:
- Vân nhi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Đông gia gia, tên tiểu tử kia, hắn… hắn giết chết đàn báo tuyết mẫu thân cho ta rồi.
Lão giả áo trắng nghe xong, sắc mặt có chút không tốt, quay lại nhìn về phía Đổng Thiên Vũ nói:
- Không biết các hạ là ai, vì sao lại giết thú nuôi của bọn ta.
Đổng Thiên Vũ không hiểu hắn nói gì, quay qua nhìn chín lão giả, lão giả đứng đầu cung kính nói:
- Thiếu chủ, hắn hỏi vì sao lại giết chết thú nuôi của họ, tức là đàn báo tuyết vừa nãy.
- Hừ, chúng tấn công chúng ta, chẳng lẽ ở đó chờ chết. Ngươi đi nói với hắn đi.
Lão giả gật đầu, quay qua giải thích cùng lão giả áo trắng. Công chúa Vân nhi nghe xong, thần sắc tức giận nói:
- Báo tuyết của ta khi không sao lại tấn công các ngươi cơ chứ? Thật vô lý!!!
- Hừ, vô lý??? Chúng không tấn công bọn ta, bọn ta không có thù oán gì sao lại giết chúng, hừm, mặc dù Tuyết Tinh Linh tộc các ngươi chiếm lấy một châu trong Cửu Châu, thực lực khó lường, nhưng đừng nghĩ rằng bọn ta sợ các ngươi.
Lão giả đứng đầu trừng mắt nói, vừa nói, khí thế của lão vừa xuất, ép về phía lão giả áo trắng. Lão giả áo trắng chỉ cảm thấy như cơ thể mình bị một ngọn núi khổng lồ đè xuống, hai chân không nhịn được run rẩy. Lão đổ đầy mồ hôi, khóe miệng dần dần cũng đổ máu. Lão kinh hãi thầm nghĩ: “Những người này là ai, thoạt nhìn thì thấy không giống như người có võ công, nhưng thực chất lại là những cao thủ khó lường. Còn lão giả kia nữa, bằng vào tu vi Tu Luyện Giả Cao Cấp tam giai của ta mà vẫn không tài nào ngăn được khí thế, chẳng lẽ họ chính là Đại Viên Mãn trong truyền thuyết. Không thể nào, cao thủ Đại Viên Mãn vốn dĩ đều tiềm tu, làm sao có thể dễ dàng xuất hiện như vậy, vả lại một lần còn xuất hiện nhiều như thế? Không được, ta phải nghĩ cách điều giải, bằng không chỉ sợ hậu quả khó lường.”
Lão giả áo trắng chắp tay, giọng run run nói:
- Thật không biết các vị tôn giá giá lâm, vừa rồi Tuyết Tinh Linh tộc có điều mạo phạm, mong các vị tôn giá bỏ qua cho.
- Đông gia gia, sao người lại…
- Vân nhi, im miệng, không được vô lễ!!!
Thấy lão giả áo trắng tức giận, Vân nhi thầm tặc lưỡi, trước giờ chưa bao giờ thấy Đông gia gia tức giận với mình như thế. Xem ra hôm nay nhất định là có chuyện rồi, thôi thì cứ im lặng trước đi đã. Vừa suy nghĩ, nàng vừa thầm liếc nhìn về phía Đổng Thiên Vũ, trong lòng Vân nhi tò mò: “Quái, hắn ta là ai thế nhỉ? Xung quanh không ngờ lại có chín lão già võ công cao cường bảo hộ. Hơn nữa ban nãy thủ pháp giết báo tuyết của hắn rất kỳ lạ, chẳng lẽ là một loại ma pháp chăng? Còn cả chiếc nhẫn biến hình trên tay hắn? Ngôn ngữ của người này cũng rất kỳ lạ, bản thân mình học tập hơn trăm loại ngôn ngữ của Cửu Châu mà vẫn chưa bao giờ nghe qua loại ngôn ngữ vừa rồi họ nói. Những người này rốt cuộc là ai?”
Lão giả đứng đầu thu khí thế lại, thầm nghĩ: “Dù sao hôm nay cũng là ngày đón thiếu chủ trở về, chuyện về Xích Quỷ Thánh Địa đã trôi qua vạn năm, không còn ai biết đến, nhưng đối với mấy lão quái vật tiềm ẩn trong Cửu Châu thì khó mà biết được, chuyện hôm nay không nên làm lớn, sớm hòa giải rồi trở về thôi.”
Lão nói:
- Người không biết không có tội, báo tuyết tấn công bọn ta, bọn ta chỉ là phòng vệ một cách chính đáng, nếu có gì không phải, cũng mong tiểu công chúa bỏ qua cho.
Lão giả áo trắng thầm bảo may mắn:
- Không sao, không sao, chỉ là mấy con báo không biết tốt xấu mạo phạm các vị, không biết tôn giá có thể cho biết quý danh? Tại hạ họ Tuyết, tên Đông, là một trong thập đại hộ pháp của Hoàng Cung Tuyết Tinh Linh tộc.
- Ồ, ra là Tuyết Đông hộ pháp, ta gọi là Vũ Đông Phong, hôm nay bọn ta có việc quan trọng phải làm, thứ lỗi không thể tiếp tục nói chuyện, ngày khác nếu có duyên gặp lại sẽ tiếp tục sau. Cáo từ!!!
Lão nói xong quay qua nhìn Đổng Thiên Vũ nói:
- Thiếu chủ, chuyện đã giải quyết xong, chúng ta có thể đi rồi, phiền thiếu chủ đi theo thuộc hạ.
Lão quay lại, tung người bay về phía trước, tám lão giả khác cũng bay theo sau.
Đổng Thiên Vũ hô lên:
- Ê, khoan, khoan đã, ta đâu có biết bay!!!
Chín người vừa bay lên cao, nghe xong câu này mém chút nữa tất cả đều ngã xuống. Đường đường là thiếu chủ Xích Quỷ tộc mà không biết bay, trời đất, giỡn sao. Bất quá, liền nghe hắn nói tiếp:
- Mà thôi, các ngươi cứ bay tiếp đi, ta theo sau được.
Nhẫn vạn hóa lóe sáng, sau lưng Đổng Thiên Vũ liền xuất hiện một đôi cánh thiên sứ huyễn lệ màu bạc tím. Đôi cánh nhẹ vỗ vài cái, Đổng Thiên Vũ liền bay theo sau chín lão giả. Thấy thiếu chủ bay được, chín người thầm thở phào một hơi, tiếp tục bay đi.
Còn Đổng Thiên Vũ thì hiện tại trong lòng đang chửi thề chín lão già kia: “Mẹ nó, cũng may trước không có gì làm, buồn buồn đem nhẫn biến thành cánh bay lượn, không thì quê chết rồi.”
Mười người bọn họ bay xuống một mảnh đất ở lưng chừng núi. Dọc đường đi, Đổng Thiên Vũ cảm thấy rất hưng phấn, suốt một vạn năm bị nhốt, hôm nay thoát ra, lại được chứng kiến những cảnh tượng xinh đẹp hùng vĩ của thiên nhiên như vậy, thử hỏi làm sao không kích động được.
Núi tuyết cao ngất, trải dài vạn dặm, từ trên cao nhìn xuống, thấy đủ loại thực vật cùng động vật kỳ lạ, có thực vật đỏ, thực vật xanh dương, thực vật màu cam, Đổng Thiên Vũ nhìn không biết chúng là gì, nhưng phối hợp với tuyết trắng phủ quanh năm, tạo thành một hình ảnh khá đặc sắc trong mắt hắn.
Lúc này bọn họ đáp xuống mặt đất, xung quanh có mấy chục người mặc đồ vest đen chờ sẵn. Vũ Đông Phong vừa đáp xuống liền phân phó:
- Các ngươi chuẩn bị phi thuyền, chúng ta đi Hoa Hạ quốc!!!
- Dạ vâng.
Sau khi bọn họ đáp lời, một thanh niên đưa tay vào trong túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật có bề ngang khoảng 20cm, bề rộng khoảng 10cm, chiều cao tầm 5cm, hắn mở hộp ra, bên trong chiếc hộp có 8 ngăn, mỗi ngăn chứa một quả cầu đen nhỏ. Hắn lấy ra ba quả cầu trong số đó, quăng về phía bãi đất trống bên cạnh
Lúc này, chỉ nghe một tiếng bụp nhỏ, kế tiếp lạch cạch lạch cạch. Quả cầu tách ra làm hai phần, hai phần làm bốn, bốn phần làm tám, vừa tách, vừa bắn ra đủ loại linh kiện khác nhau kết nối với những phần tách khác. Trải qua không tới 20 giây, phân tách, kết hợp, biến đổi, liền hóa thành ba chiếc phi thuyền to như máy bay hàng không loại nhỏ.
Tiếp theo đó, tất cả mọi người đều lên tàu. Trên đường đi, trải qua cuộc nói chuyện, Đổng Thiên Vũ cũng hiểu rõ thêm về chín lão giả này. Họ hiện tại chính là thái thượng trưởng lão của chín đại gia tộc còn sống sót sau cuộc chiến ở Xích Quỷ Thánh Địa năm xưa. Trong đó, Vũ Đông Phong, người nói chuyện cũng là người dẫn đầu của chín đại gia tộc. Tạm thời, Đổng Thiên Vũ biết được thân phận của họ như sau:
Vũ Đông Phong, thái thượng trưởng lão của Vũ gia, Vũ gia vạn năm qua tiềm ẩn trong đế quốc Hoa Hạ, thuộc Tu Chân châu lục, bằng vào võ công trác tuyệt, thủ đoạn thương trường kinh thiên, không chỉ cắm rễ sâu trong thương giới của Hoa Hạ lẫn Cửu Châu, mà còn có mặt trong cả giới chính trị của đế quốc. Vũ gia rất mạnh, thế lực của họ trải khắp thế giới, không một ai dám khinh thường Vũ gia cả. Tuy nhiên, mọi người đều không ngờ rằng Vũ gia được coi là một trong những gia tộc lâu đời và mạnh mẽ nhất của Hoa Hạ lại là tàn dư của Xích Quỷ năm xưa. Vũ gia đứng đầu chín đại gia tộc, Vũ Đông Phong trong số chín lão giả được gọi là lão đại.
Lão nhị, Nguyễn Phi Long, thái thượng trưởng lão của Nguyễn gia, Nguyễn gia bởi vì có thân phận nhạy cảm, là dòng họ rất nổi tiếng của Xích Quỷ năm xưa, nên bọn họ không sinh sống trong thành phố giống các gia tộc khác. Gia tộc bọn họ tiềm ẩn ở một nơi gọi là sa mạc đen. Sa mạc đen nằm trên đường xích đạo của Cửu Châu, ở phía đông Thần Thú châu lục. Nơi này sở dĩ có tên Sa Mạc Đen là vì cát của nó có màu đen, nhiệt độ ban ngày từ 80 độ C cho tới 100 độ C, ban đêm lạnh dưới âm 10 độ C. Bên trong sa mạc đầy rẫy những nguy hiểm không thể biết trước như quái thú, lốc sa mạc, sương mù đỏ kỳ dị… Sa mạc đen là một trong những nơi có độ nguy hiểm liệt vào cấp độ B. Tuy nhiên, Nguyễn gia không ngờ lại tọa lạc bên trong sa mạc đen này. Nguyễn gia không giống với những gia tộc khác, bọn họ không hoạt động trong thành phố nhiều, không thể kiếm tiền bằng đường thương nghiệp, cũng không có quyền lực trong đường chính trị. Thế nhưng, bọn họ lại rất nổi tiếng trong một nghề nghiệp, đó là Sát Thủ. Tổ chức sát thủ của Nguyễn gia cũng lấy tên là Sa Mạc Đen, là tổ chức đứng hàng thứ ba trong giới sát thủ. Tất cả mọi người đều biết, trụ sở của Sa Mạc Đen chính là nằm trong Sa Mạc Đen, nhưng từ xưa đến nay, không một ai có thể tìm thấy được trụ sở của họ trong đó, đồng thời những kẻ tìm kiếm họ trong Sa Mạc Đen cũng không một ai sống sót thoát ra ngoài được.
Lão tam, Trần Đại Nghĩa, thái thượng trưởng lão của Trần gia, Trần gia cắm rễ ở Đại La quốc, thuộc Tây Phương Đấu Ma châu lục. Trần gia khác với những gia tộc khác, thế lực phát triển của họ rất nhiều, nhưng tất cả đều ẩn. Họ bình thường không tranh đấu, không làm những việc gây chú ý. Tất cả đều chuyên tâm luyện võ, đây là một gia tộc võ si. Đối với bọn họ mà nói, muốn trả thù cho dân tộc, võ học là điều căn bản. Cho nên, tất cả người trong Trần gia rất hạn chế tiếp xúc với người bên ngoài, thông thường đều đóng cửa tu luyện.
Lão tứ, Lê Long, thái thượng trưởng lão của Lê gia, Lê gia sinh sống tại hợp chủng quốc Hoa Kỳ, thuộc Tây Phương Khoa Học châu lục. Người của Lê gia đặc biệt thông minh, không chỉ có thành tựu ở võ đạo, mà ở việc chế tạo vũ khí cũng có thành tựu to lớn. Gia tộc này dựa vào việc chế tạo binh khí quân sự để kiếm tiền, căn cơ rất thâm hậu, đóng sâu trong Tây Phương Khoa Học châu lục.
Lão ngũ, Phạm Lôi, cũng chính là lão giả tóc dài cột đuôi ngựa, là thái thượng trưởng lão của Phạm gia, Phạm gia sinh sống tại đế quốc Thiên Đấu, thuộc Tây Phương Đấu Ma châu lục. Phạm gia kinh doanh giỏi, phát triển theo đường thương nghiệp, là một trong những gia tộc giàu nhất của đế quốc Thiên Đấu.
Lão lục, Đỗ Trọng, thái thượng trưởng lão của Đỗ gia, sinh sống tại đế quốc Thiên Ma, thuộc Tây Phương Đấu Ma châu lục, Đỗ gia hoạt động tương tự Trần gia, tuy nhiên, thứ Đỗ gia nghiên cứu là ma thuật, nếu bảo Trần gia là võ si, thì Đỗ gia chính là ma si. Gia tộc này dù sinh sống trong thế giới ma pháp, nhưng rất hiếm khi nào để lộ ra thực lực của mình.
Lão thất, Hồ Khánh, thái thượng trưởng lão của Hồ gia, sinh sống tại Thiên Thần quốc, thuộc Thú Nhân châu lục. Hồ gia am hiểu thuật biến hình, cơ hồ khắp nơi trên thế giới đều có người của họ trá hình trà trộn vào bên trong. Hồ gia kinh doanh bằng con đường buôn bán tin tức tình báo. Tin tức của Hồ gia cực kỳ chính xác, lại nhanh, nhiều, cơ hồ cái gì cũng biết. Là tổ chức tình báo đứng đầu của Cửu Châu.
Lão bát, Bùi Long, thái thượng trưởng lão Bùi gia, sinh sống ở đế quốc Dị Năng, thuộc Tây Phương Khoa Học châu lục. Gia tộc này không phát triển theo đường chính trị, cũng không phát triển theo đường thương nghiệp, mà đi theo con đường hắc đạo. Họ là một trong năm đại gia tộc mafia đứng đầu đế quốc Dị Năng. Năng lực có thể nói là một tay che trời, đây cũng là gia tộc hung ác nhất trong chín đại gia tộc.
Cuối cùng là lão cửu, Dương Phàm, thái thượng trưởng lão Dương gia. Dương gia sinh sống tại đế quốc Thương Long, thuộc Tu Chân châu lục. Dương gia giỏi nhất không phải là võ công, buôn bán, hay phát triển chính trị. Thứ họ am hiểu là dụng độc, độc dược do Dương gia nghiên cứu ra, cơ hồ là không ai phá giải được. Gia tộc này có quan hệ rất tốt với các thế lực trên Cửu Châu, là một gia tộc đáng gờm.
Chín đại gia tộc này suốt một vạn năm qua nương tựa lẫn nhau, tuy nhiên, họ làm rất bí mật, do đó không ai phát hiện ra quan hệ của họ hết.
Sau khi giới thiệu và kể sơ qua địa vị của gia tộc, thì lúc này, phi thuyền cũng đã tới sân bay A1 của đế quốc Hoa Hạ…