Mỗi đêm trên con đường sát bắt ngang qua khu nhà bê tông đang xây dang dở.Nằm trơ chọi trên bãi đất trống đầy rác bẩn và những thây ma lén lút,lẫn trốn mỗi khi ánh đèn từ những con tàu soi vào.
Con tàu như một gã say sưa không bao giờ tỉnh.Cứ chạy mãi trên con đương mà người ta đã vạch sẵn cho gã.Cứ như thế,gã chạy...chạy...cắm cổ chạy không ngơi nghỉ,để rồi dừng lại ở một nhà ga tồi tàn nào đó,đón và trả vô số những gương mặt vô hồn luôn hối hả.
Nếu như có một lúc nào đó,gã bừng tỉnh,và muốn đi theo con đường của riêng gã.Thì ôi thôi...cái định mệnh mà người ta đã định sẵn sẽ đập thẵng vào bộ mặt ngu dốt của gã,túm lấy gã,đập nát gã ra và tống gã tới cái nơi mà những kẽ như gã nằm sỉ sét cung với lũ chuột bọ hôi hám.
Gã,vật được con người tạo ra,gã có quyền gì mà lên tiếng?Gã phải nai lưng ra làm việc cho đám sinh vật đi bằng hai chi sau đầy hợm hĩnh và tàn bạo.Gã chạy,cho đến lúc các con ốc trong người gã vở vụn,nát bét.Thì người ta lập tức túm lấy gã,dán lên trán gã vài chữ"quá date",hàng quá hạn.Sẽ nhỏ cho gã vài giọt nước mắt coi như là an ủi cho cuộc đời chó má của gã.Rồi quên ngay gã để đón chào một thằng ngu khác.
Con người phải chăng cũng giống gã?Cung bắt đầu bằng sự mới mẻ,rồi khi bước qua ngưỡng cửa của sự nâng niu.Cái thế giới nhỏ bé,khắc nghiệt sẽ đổ sập lấy chúng ta,nghiền nát chúng ta ra thành ngàn mảnh nhỏ,xù xì méo mó và xấu xí,bằng chính cái thế lực mà chúng ta đã tạo ra TIÈN_QUYỀN LỰC_CÁI CHẾT.
TOKYO_NĂM 2019
"Chạy đi Witch,chạy đi,không cả em cũng sẽ chết đấy!"
"Không Wilson,em không bỏ anh lại đâu,nếu chết thì cả hai chúng ta cùng chết,em không bỏ mặc anh đâu!"
"Ngu ngốc,em không đi thì lấy ai đi gọi cứu viện.Anh sẽ chặn tụi nó,em mau thoát khỏi đây đi!"
Giữa bãi đất ngỗng ngang bê tông xây dang dở,Wilson_kẻ được ví von như một mãnh thú của giới mafia Nhật Bản.Đang ôm chặt vết thương tứa máu,tay kia nắm chặt thanh huyết kiếm,tên bầy tôi trung thành trong các cuộc huyết chiến.Anh xô cô gái đang quỳ mọp bên cạnh mình ra,quát một chàng trai đứng đằng sau:"Jin mau đưa Witch đi đi,anh sẽ chặn lũ chó đó,hai người mau đi đi!"
Jin_thuộc hạ thân tín của Wilson không nói lời nào nắm lấy tay cô gái lôi đi.Nhưng cô gái không chịu đi cố gắng bám lại:"Wilson,đừng mà,em không bỏ anh lại đâu!"
Cố ném tiếng rên vì cơn đau từ vết thương qua nặng.Wilson ôm lấy Witch,anh biết đây là lần cuối cùng."Witch,anh rất yêu em"
"Wilson??"
"Em không đáp lại cũng không sao,nhưng anh biết em sẽ không bỏ mặc anh phải không.Hãy đi triệu hồi tụi nó đến giãi cứu anh,em làm được chứ?"
Nước mắt thắm đẫm hoà cùng với máu của kẻ thú càng làm cô gái trở nên xinh đẹp hơn.mái tóc đen dài xoã buông xuống bờ vai và chiếc eo thon gầy.Cô nói quyết liệt:"Được...em sẽ trở lại...em sẽ làm thế..đợi em!!!"
Cô nắm chặt lấy tay Wilson như để thể hiên lời hứa của mình,rồi xoay người chạy như bay vào bóng tối trước mặt.Wilson mỉm cười nhìn cái bóng yêu thương đang dần mất hút.Bên ngoài vang lên tiếng gầm đầy giận dữ và tiếng va chạm của binh khí.Làm bầu không khí vốn lạnh lẽo cũng phair giật mình hoảng hốt.
"Còn đó không Jin?"
Máu vẫn không ngừng tuôn ra từ vết thương chí mạng,Wilson nắm giữa Đông Môn bỗng cảm thấy mình không còn chút sức lực.Vì một cuộc chiến quá dài và không cân sức,Anh tựa người vào bức tường,đối diện với tiếng hét phía bên ngoài.
Từ một góc khuất bên cạnh,thanh niên ban nãy quỳ gối canh anh.
"Em ở đây anh hai!"
"Anh sắp không xong rồi...đến cuối đường rồi!Mọi chuyên còn lại đành giao cho chú mày!"
"Anh hai???"
"Nghe anh nói,anh không ngại đến Nam Thiên Môn,anh sẽ đợi lũ khốn ở dưới đó,nhưng... Witch thì đành nhờ chú mày,thay anh bảo vệ cô ấy!"
"Em hứa anh hai,có chết cũng sẽ chết trước cô ấy!"
Wilson gật đầu mỉm cười,anh không còn đủ sức để nói nữa,anh nắm chặt thanh kiếm.Jin hiểu,anh đứng lên sau cái chào tạm biệt,mắt anh mờ đi vì những giọt lệ chua chát.Quay lưng chạy vào bóng tối sau lưng,anh nghe tiếng Wilson gầm khi lâm trận.
"KHÔNG"
Witch gào lên khi nghe thấy tiếng gầm dữ dộ đó.Trước mắt cô,ánh thép lạnh lùng loé lên chớp nhoáng.Không ai nghe thấy tiếng cô gào thét ,và tìm cách trỏ lại chiến trường.Nhưng một bờ vai mạnh mẽ ngăn cô lại.
"Không kịp nữa đâu Witch...chúng ta phải đi thôi!"
Cô gái vùng vẩy,gào thét,cô ta cắn nát bả vai của Jin để có thể trở lại,nhưng Jin vẫn không buông ra.Anh bế cô ta chạy như bay,rời khỏi cuộc chiến tàn nhẫn.
"Buông ra,buông tôi ra,tôi phải cứu anh ấy...tôi phải cứu anh ấy!!"
Nước mắt chảy tràn trên gương mặt xinh đẹp yêu kiều kia.Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng trai một mình tả xung hữu đột giữa bầy lang sói,cô gào,khóc,nhưng bất lực nhìn anh xa dần...xa dần...
"Đi đi Witch...cho dù anh không có được trái tim em,cho dù em không đáp lại thì cho dù có kiếp sau,kiếp sau nữa...anh vẫn muốn ở bên em.Anh sống vì em và chết đi cũng sẽ vì em..."
Một ánh chớp loé lên...
"KHÔNGGGGGGGGG"
Witch gào lên trước khi bị tống vào xe,trước mắt cô tấc cả bỗng trở thành một màu đen tối.....