Tokyo,còn được người ta ví von với cái tên thật mỹ lệ,thành phố thiên đường.Thiên đường của tội phạm,các băng nhóm,mafia và tất nhiên là có cả mớ rác rưởi trôi nổi.
Ba năm trước,ngay sau khi tin tức về cái chết của đại ca khu Đông Môn,và sự biến mất đột ngột của Witch.Đã làm làn sóng bạo lực bùng nổ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Khắp nơi đua nhau tranh dành,để thế chỗ hai cây đại thụ vừa mất.Vào thời kỳ đó có người đã thốt lên rằng:"Đây là thời kỳ đen tối của nước Nhật".Mọi nơi chỉ có thể nhìn thấy cảnh đánh nhau,chém giết,tranh dành.người dân đã hoảng sợ đến nỗi,họ không dám ra đường khi trời vừa tối.
Tình hình chỉ được cải thiện,khi mà,không biết lý do từ đâu,lại xuất hiện ba vị thiếu gia,của ba giồng họ lâu đời nhất Nhật Bản.Họ nhanh chóng thiết lập lại cái trật tự lộn xộn rối rắm này và nhanh chóng chiếm lĩnh ba khu Đông,Tây,Nam của Tokyo. Họ là:Kamiya-sato,Kosuke-tana,và Sogi-keta
.................................................. .................................................. ..............................
Trường trung học Jukuyisei,đầu não của giới trẻ Tokyo.Vì hầu hết những kẻ có máu mặt đều đã,đang,hoặc chuẩn bị theo học ở ngôi trường nổi tiếng này.Muốn theo học ở đây,vốn dĩ là chuyện không hề dễ đối với người bình thường,cho dù các bật phụ huynh có thức dậy sớm,đứng đợi ở trước cổng trường vài ngày vào mỗi đợt khai trường,thì cũng chưa chắc đã có được một cái ghế cho con.Và lẽ đương nhiên khi mà những kẻ theo học ở đây,luôn tự coi mình là người đứng trên đầu của kẻ khác...
Chúng hống hách,ngang ngược,nhưng không ai dám đụng tới chúng.Khi mà chúng được bảo trợ dưới quyền lực của ba vị đại thiếu gia.Chúng làm những việc chúng thích,không cần suy nghĩ đến hậu quả.Chỉ cần chúng quanh quẩn trong tô giới của chúng.Tuy nhiên,có một số ít người không như chúng.Họ không muốn mình trở thành một đàn chó yêu của mấy kẻ cầm đầu.họ số người im lặng,khiêm tốn trong cái thế giới nói không với bạo lực,thuốc lắc,ma tuý,và những đêm thác loạn không mục đích của họ.
Ví dụ như,một cô gái với mái tóc thắt bím hai bên,gương mặt bị che khuất với cặp kính tròn cổ điển làm người ta có cảm giác như thể đang nhìn một con cú mèo.Cô ta ngồi im lặng trong một góc khuất,như thể hi vọng cái đám ồn ào,đang nhặn xị vì mỹ phẩm và con trai kia quên đi sự hiện diện của mình,để cô ta có thể yên lặng ngồi đọc sách.
"Tụi bây có pit chiện con nhỏ ngu ngốc bên Nam Môn giả danh Witch không?"
"Có,ngu bỏ mẹ,thò mặt ra để đám lính phía Bắc bứng gốc."
"Ảnh chắc bực lắm,đám lính phía Bắc đâu có thèm đếm xỉa tới ảnh!"
"Ảnh" ở đây,chính là Kamiya-sato.kẻ có tính tình như một con sư tử bị xích lâu ngày mới được thả.Anh ta hiện đang học năm cuối ở trường này,và đã làm không ít cô gái điêu đứng vì cái vẻ ngoại hình bắt mắt của mình.
"Ê nè,mọt sách...hôm nay kiểm tra tiếng anh,nhớ đưa bài của mày cho tao chép nghe chưa?"
Một con nhỏ ngưng nói chuyện với mấy con bạn quay sang nói với cô gái thắt hai bím kia.
"Nè,con sâu xấu xí kia,bộ hôm nay mày quên mang theo tai hả,có nghe tao nói gì không?"
Vẫn tiếp tục đọc không hề ngừng lại,như thể tiếng nói của con nhỏ có lớp phấn trang điển dày cả tấc kia chẳng qua như tiếng côn trùng bay trong không khí mà thôi,Yuki-hamamuri,tên của cô gái,vẩn lạnh nhạt với đám bà tám.Điều đó hình như làm đám bà tám càng trở nên hứng thú với Yuki.Bọn chúng nhăn nhở cười với nhau rồi vây lấy Yuki,hả hê với trò hành hạ người khác
"Nhìn tóc nó kìa,cả cặp kính nữa chớ...bộ mày chôm ở viện bảo tàng ra hả,mọt sách."
"Hê hê trông cứ như con cú ấy nhỉ???"
Yuki im lặng,nó chịu đựng trò hành hạ,cùng những lời trêu chọc dơ bẩn của bọn,coi sức mạnh tứ chi là quyền lực.Nó không hề sợ hãi,nhưng lại lười biếng đáp trả đám chuột này.
Trò chọc ghẹo lên đến cao trào khi một con nhỏ nắm lấy cái kính tròn của Yuki,chúng tung hê cho nhau với vẻ khoái trá dở người trước nét mặt không chút xúc cảm của Yuki.Nhưng thể chuyện này không liên quan tới nó vậy.Nó vẫn thuỷ chung im lặng đọc sách cho tới lúc thầy giáo vào lớp và quát ầm lên.Con nhỏ đỏng đảnh ném trả cái kính cho Yuki rồi đi về chổ,không quên ném cho nó cái nhìn khinh thường.
"Yuki,chiều lên văn phòng gặp tôi!"thầy giáo nói,ông mỉm cười ngọt ngào với cô nữ sinh chăm chỉ luôn đứng trong top 5 của trường.Yuki khẻ gật đầu rồi lôi trong hộc bàn ra những quyển sách đã cũ mèm để chuẩn bị học bài mới.
Chỗ nó ngồi,cạnh cửa sổ,nơi có hành lang chung của năm hai và năm ba.Nó không thích chỗ ngồi này chút nào,bởi vì...
"Hello!!tiểu thư,học chăm chỉ quá nhỉ!"
Kosuke,đàn anh năm ba của nó,cũng là người đang nắm giữ Tây Môn.Nó cực kỳ không ưa anh ta,bởi vì mối ràng buộc giữa hai người.
"Lại không thèm trả lời?tiểu thư,cô làm tôi thấy buồn đấy."Kosuke cười,anh tựa hẳn người xuống thành cửa sổ để nói chuyên với Yuki.Rồi lại nhăn nhở nháy mắt với đám con gái đang la hét ồn ào trong lớp,cố hết sức để làm Kosuke chú ý.Nhưng thuỷ chung,Kosuke chỉ mãi để tâm đến cô gái đang ngồi trước mặt,với dáng vẻ bề ngoài dể lẫn vào đám đông.Thầy giáo lại quát ầm lên,cố gắng giữ trật tự trong lớp:"Tana,em về lớp đi.Im lặng cọi..."
Vẫn cái nụ cười rạng rỡ đến chói mắt,Kosuke nói:"Vâng thưa thầy!"Rồi quay sang thì thầm vào tai Yuki:
"Lát nữa tôi lại có việc cho tiểu thư đây,đừng đến trễ nhé!!"
Yuki không trả lời,nó chỉ hời hạ cái nhìn xuống để biểu thị là nó có nghe thấy.Kosuke rất thích thú với kiểu biểu tình đặc biệt trên mặt của Yuki.Anh vẫy tay chào mấy đứa con gái trong lớp rồi rời bệ cửa sổ để trở về lớp của mình.Khu năm ba của anh nắm trên lầu,để đến đó phải đi lên cầu thang nằm cuối hành lang.Vừa đặt chân tới đó,anh đã nhìn thấy hai thằng bạn chí cốt của mình đang đứng đợi,anh hỏi:"Tụi mày đợi tao à?"
"Phí lời!"Một gã con trai với mái tóc đỏ rực như lửa,càu nhàu.Gã có gương mặt cuốn hút đến nỗi ngay cả nữ thần sắc đẹp nếu nhìn thấy cũng phải đỏ mặt thẹn thùng,bẽn lẽn.Hắn chính là người đứng thứ ba trong bảng k_o của Nhật Bản.Người đã chiếm lại khu Đông Môn từ tay của bọn rác rưởi,sau khi Wilson huyền thoại bị người ta dùng độc kế hãm hại ba năm trước.Kamiya nói:
"Mày làm cái gì ở căn phòng đó vậy,tao thấy cứ vì bữa là mày lại tới đó,không lẽ trong đó có con mèo nào mới à?!"
"Mèo chó gì ở đây?"Kosuke nhảy cốc một lúc ba bốn bật cầu thang:"Tao đâu có dễ quen bậy bạ mày,phải có sự chọn lọc chứ!"
Kamiya hỏi:"Chứ sao mày lại tấp vô đó?"
"Để nói sau đi,tao chỉ sợ tới lúc tao nói ra mày lại kêu ngán thôi!"Kosue cười khi Kamiya nhìn anh với vẻ không hiểu.Sogi,kẻ từ đầu đến cuối chưa mở miệng lần nào lên tiếng:"Đi thôi,không nên vô lớp quá trễ!"
Kosuke hí hững nói:"Không biết hôm nay bà già đó có ra nhiều bài tập không nhỉ,hi vọng là bả ra nhiều nhiều một chút!"
Sogi nhìn Kosuke với đôi mắt không biểu lộ chút cảm xúc"Tao chưa từng thấy mày có hứng thú với bài tập?"
" Không có đâu,tao hứng thú với tấc cả các môn học mà!!!"Kosuke cười.
Sogi và Kamiya thuỷ chung không nói lời nào chỉ nhướng một bên chân mày lên nhìn Kosuke hí hững đi vào lớp.Ngay lăpf tức cả ba người được đón chào nồng nhiệt còn hơn cả tổng thống.Kamiya ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra khu rừng cạnh trường.Hôm nay,một ngày u ám,bầu trời xám xịt lại như muốn đổ sập xuống đầu những kẻ bên dưới.Những cơn gió thổi xào xạc,bứt tung những cái lá vàng lẻ loi.Hôm nay,một ngày cuối thu ảm đạm,buồn tẻ và chán ngắt....