Giờ ăn trưa,một mình Yuki rút lui sâu vào khu rừng rậm rạp bên cạnh sân trường.Nơi mà những tán cây phong lá đỏ mọc lên cao vút,chọc thẳng lên nền trời u ám của những ngày cuối thu này.Chọn cho mình một nơi không ai chú ý,một nơi mà người ta đã quên sự tồn tại của nó,Yuki ngồi yên lặng,tựa lưng vào một thân cây khẳng khiu.Nó tự cho phép bản thân nghỉ xả hơi một lát trong khi đang căng đầu ra làm đám bài tập khó nuốt.Bài tập này không phải của nó,lẽ dĩ nhiên khi đám bài tập này là của Kosuke-tana,con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Tana,và cũng là con trai ông chủ của ba nó.Ba nó,một người đàn ông trung niên điển hình của thế giới.Ông chăm chỉ làm việc,sống hài lòng với những gì mình có,cho dù thứ ông có so với kẻ khác không là gì.Yuki rất yêu thương ba nó,vì thế nó không muốn vì mối ác cảm của bản thân mà làm ba nó mất việc.Vì dù sao ba nó cũng đã lái xe cho ông chủ tịch gần như là suốt cuộc đời của mình. Có lẽ vì nghĩ cho gia đình nhỏ bé của mình nên Yuki mới nhẫn nhịn lâu đến thế.Ngay từ ngày chuyển vào học trong ngôi trường này,và có chút thành tích học tập.Kosuke,kẻ có cái đầu siêu thông minh nhưng lại là con sâu siêu lười,đã mỉn cười thật ngọt ngào khi ném hết tấc cả bài tập cho nó.và vì thế mà nó,một đứa đang theo học năm hai lại là người hoàn thành chương trình năm ba một cách không chính thức.
Uống hết hộp sữa trong khẩu phần ăn trưa ít ỏi của mình,Yuki thong thả nhắm đôi mắt đã sớm mệt mỏi và dựa hẳn vào thân cây phong mà thả hồn theo gió.Nó tận lực tận hưởng hương vị yên lành hiếm hoi,hít thở thỏa thích lớp không khí không đậm đặc mùi các loại nước hoa đắt tiền.Nó thích những nơi yên tĩnh,thoáng mát.Vì chỉ có ở đó nó mới có cảm giác mình đang sống,đang tự do.
"Khoan đã,đừng cúp máy,chết tiệt....luôn là như vậy,shit,%%@@$^&%^%*&@!#%%%$#@"
Một tràn chửi rủa không ngớt làm cái người đang sắp tiến vào giấc ngủ kia thức giấc.Nó xoay đầu xung quanh để tìm nguyên nhân làm nó thức giấc.Khi đó nó mới phát hiện ra kẻ đã đuổi Chu Công của nó đi là một thằng con trai có đầu tóc đỏ rực đến chói mắt.Kamiya-sato,một người đáng lý ra không nên có mặt ở đây.
"Cô đang làm cái quái gì ở đây?"
Kamiya tức tối quát khi thấy có người bắt gặp mình trong tình trạng không đẹp mặt tí nào.Mặt Yuki vừa mới tươi tỉnh lên một chút sau khi được thả lỏng bản thân,giờ lại sa sầm xuống,trở về với vẻ mặt vô cảm cố hữu.Nó không lên tiếng chỉ kéo đống bài tập lại để làm cho xong.Kamiya hơi kinh ngạc khi thấy có một con nhỏ không thèm để ý đến lời nói của mình.Anh quát:
"Nè cô có nghe tôi nói không,bộ điếc rồi hả?"
Yuki không ngẩn đầu lên,thực ra là nó nói mà không thèm nhìn đến Kamiya,đáp trả bằng chất giọng lạnh nhạt vốn có:"Tôi không điếc,và cũng không có vẻ gì là anh bị mù,trừ khi là anh bị mù thật khi không thấy tôi đang làm gì!"
Kamiya trợn mắt vì kinh ngạc.Từ hồi sinh ra cho tới nay anh chưa từng bị người ta đối xử như con chó ghẻ thế này.Nhất là cái kẻ to gan đó lại là một con nhóc bình thường,dưới cả mức bình thường nữa.
"Cô...thôi bỏ đi...hôm nay tôi đang không vui nên không thích nói nhiều,cô cút ngay đi!"
Vẫn viết nhanh trên giấy những câu trả lời môn tiếng Pháp khó nhai của Kosuke,Yuki nói thản nhiên như không:" Thật đáng tiếc,đây không phải là xó nhà của anh,nếu muốn thì anh có thể đi nơi khác tiếp tục gầm rú những gì anh muốn...bởi vì tôi không việc gì phải đi nơi khác cả!"
Thật tình là ngay lúc này Kamiya rất muốn túm lấy hai cái bím tóc dở người kia mà quay vòng vòng như trong phim cao bồi thường làm.Nhưng anh cố kiềm chế bản thân,anh hạ thấp âm thanh đến mức có thể:"Cô có điên không,không lẽ cô không biết tôi là ai?"
Yuki ngẩn đầu lên nhìn Kamiya chừng vài giây rồi lại cúi xuống làm bài tập:"Biết,thì sao?"nó hỏi.
"Thì sao?"Kamiya lập lại,anh bật ra tiếng cười nữa kinh ngạc nữa tức tối.Vẻ mặt như thể chuyện không liên quan đến mình của Yuki làm anh thật tức đến phát sốt.Anh cố kiềm chế cơn giận bứt người."Tôi...Kamiya-sato,cô có biết tôi là người đứng thứ ba trong bản K_O không,đàn anh của Đông Môn,ai ai cũng phải nể sợ tôi,cô có hiểu chỉ cần tôi nói thì cô sẻ lập tức trở thành giấy dán tường không hả?"
Gân cổ Kamiya nổi lên khi anh ra sức quát để thể hiện uy lực của bản thân.Mặt anh ta ngẩn cao đến nổi nó gần như sắp gãy vì trọng lực của cái mũi đang phình to qua cỡ kia.Nghe tiếng viết trên giấy dừng lại,Kamiya hài lòng khi nghỉ tới vẻ mặt đang sợ chết khiếp của Yuki.Anh mỉm cười hài lòng nghĩ:"Có vậy chứ,chắc cô ta sợ chết khiếp rồi."
Kamiya khoái trá hạ cái nhìn cao ngạo của mình xuống để có thể chiêm ngưỡng vẻ sợ hãi của con nhỏ không biết trời cao kia.Nhưng nét mặt khoái trá kia đột nhiên trở nên cứng nhắc khi bắt gặp cái nhìn lạnh ngắt từ phía Yuki,và dường như để chắc chắn rằng Kamiya sẽ bị đông cứng ở tư thế đó thật lâu nữa,Yuki đã nhếch một bên mép lên,tạo thành một nụ cười tội nghiệp.Nó để mặt mình ở chế đọ đó vài giây rồi lại tiếp tục làm bài như thể chưa từng bị xen ngang.
"Cái con nhỏ này...nó dám...tức...tức quá...."
Trong lúc Kamiya gần như không thể khống chế cơn giận điên người hơn được nữa thì từ phía xa,một gã con trai khác đang chạy đến
"Yuki!"gã con trai gọi tên nó thật thân thiết,và kèm theo đó là nụ cười đẹp đến chói mắt,Kosuke-tana.
"Xem ra hôm nay quả thật là một ngày xấu rồi!"Yuki lầm bầm...