“RẦM…RẦM…RẦM… MỞ CỬA… MAU MỞ CỬA….”
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng đập cửa quá lớn làm mọi người giật mình tỉnh giấc. Tại Hoa Y quán – Châu Giao, một hán tử dáng cao to, thân y phục ngắn, đi ra cửa.
“RẦM… RẦM… ĐẠI PHU! MAU MỞ CỬA…”
“Tới đây. Tới đây.” Hán tử nâng thanh cài cửa. Trước cửa, lão bá râu dài ôm nam tử hơi thở đứt quãng.
“Đại phu! Mau...mau… cứu hài tử của lão. Hắn trúng độc. Các đại phu khác đều không biết độc gì nên lão đưa hắn đến đây. Làm ơn.” Lão bá giọng run run.
“Đưa vào.” Hán tử phất phất tay.
“Vâng...vâng…”
Hán tử dẫn đường đưa lão bá đến một căn phòng khá sang trọng. Trong phòng, một bộ bàn ghế được làm từ gỗ tốt, năm chiếc giường được sắp xếp theo hình móng ngựa, tường treo tranh thủy mặc, những cột gỗ, bàn ghế, cửa chính, cửa sổ đều chạm trỗ hoa văn tao nhã; nến đã được thắp sáng, một tiểu cô nương loay hoay dọn giường.
“Tiểu Tuyền, mời Y chủ đến.” Hán tử phân phó tiểu cô nương rồi xoay qua lão bá, mệnh lệnh: “Đặt hắn lên giường.”
Nam tử được đặt trên giường cơ hồ không thể thở, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô quắt.
‘Chi nha’.
Cửa mở. Trung niên nam tử vận trường bào bảo lam, dáng thư sinh, cước bộ trầm ổn tiến vào. Hán tử cung kính thi lễ: “Tần Y chủ.” Trung niên nam tử gật đầu một cái rồi hướng phía nam tử kia bước. Tiểu cô nương nhanh chóng xách thùng thuốc theo phía sau. Tần Y chủ ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt cạnh giường, chăm chú bắt mạch, vạch mí mắt xem xét, rồi quay nhìn lão bá râu dài giọng đều đều:
“Hắn trúng độc của cây Độc cần hay còn tên khác Mộc tử thần. Chất độc làm tê cứng cơ bắp. Cơ hô hấp ngừng hoạt động gây nên cái chết do thiếu hụt dưỡng khí ở tim và não. Cái chết diễn ra từ từ trong khoảng thời gian từ 2 – 3 ngày.” Ngừng giây lát Tần Y chủ nói tiếp: “Hắn trúng độc đã hơn 2 ngày. Cũng may thân thể cường tráng nên có sức chống đỡ. 2000 lượng bạc.”
Khuôn mặt lão bá đen dần theo từng lời của trung niên nam tử, đến cuối cùng, biểu tình sửng sốt rồi nghẹn ngào nói: “Y chủ, cầu ngài cứu nhi tử của lão. Vì đi vội nên không đem bạc, nhưng 2000 lượng kia lão nhất định sẽ trả. Ngài cho lão chút thời gian. Ba ngày. Không! Hai ngày sẽ có 2000 lượng bạc.”
Im lặng… Chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá xào xạc.
“Lão cũng có thể làm trâu, làm ngựa cho Ngài cả đời. Ngài làm ơn cứu giúp nhi tử lão. Y chủ, lão cầu ngài.” Lão bá quỳ trên sàn nhà, đôi mắt hơi ướt van cầu trung niên nam tử.
Tần Y chủ trầm ngâm giây lát, sau đó mở thùng thuốc lấy viên màu đen nhét vào miệng nam tử, một tay ở bên chậm rãi đưa khí vào cơ thể nam tử trên giường.
Một canh giờ, hơi thở đã ổn định.
2 canh giờ qua đi, ngón tay nam tử khẽ động đậy.
Lão bá mừng rỡ, lay gọi:
“Khải nhi! Khải nhi! Ngươi mau tỉnh tỉnh.”
Mi mắt nam tử động đậy, đợi thêm một lúc, cặp mắt chớp chớp mệt mỏi mở ra.
“Phụ thân!” Nam tử thì thào gọi.
“Ngươi đã tỉnh. Tốt quá. Ổn rồi.” Lão bá cơ hồ vui mừng đến rơi lệ. Gương mặt già nua đỏ au, hốc mắt doanh tròng nước.
Khấu khấu khấu. Tiếng gõ cửa vang lên.
“Tần Y chủ.” Ngoài cửa, một giọng nam trầm khẽ gọi.
“Vào đi.”
“Tần Y chủ, có thông điệp từ Hoa cung.”
“Ta đã biết.” Tần Y chủ kiểm tra lại mạch đập nam tử, rồi lại chiếc bàn con viết một đơn thuốc giao cho tiểu cô nương: “Tiểu Tuyền, đem đơn thuốc này lại phòng dược lấy dược sắc thuốc đi.”
“Vâng, Y chủ.” Tiểu cô nương cung kính đáp lời, hai tay nhận lấy mảnh giấy.
Tần Y chủ đối với lão bá giọng vẫn đều đều: “Trưa ngày kia hắn ta sẽ hoàn toàn bình phục. Về nhà bồi bổ thêm. Hai người phải rời khỏi đây trước giờ ngọ ngày kia. Công cán hôm nay có một ngày ta sẽ đòi lấy.”
“Vâng...vâng... Cám ơn Ngài rất nhiều. Lão là La Khôn – đương gia của La gia tiêu cục. Nếu một ngày Ngài cần, La gia chúng tôi sẽ tận tình báo đáp ơn cứu mạng Khải nhi hôm nay.”
Tần Y chủ đã nhanh chóng mất hút sau cánh cửa. Hán tử cũng vội theo bước. Tiểu cô nương tay cầm thùng thuốc cũng xoay người rời đi: “Hai vị nghỉ ngơi. Trong chốc lát Tiểu Tuyền sẽ sắc thuốc đưa đến.”
“Đa tạ cô nương.” La Khôn đáp, lòng thầm nghĩ: Hoa Y quán – duy ngã độc tôn, quả là danh bất hư truyền.