" Phen này thì nguy to rồi " - tôi thầm nghĩ trong đầu .
- Tuyết Nhi , mi ko phải ngây ngô vì tân giám đốc rồi chứ. Sao lại đứng ngẩn người nhìn theo người ta đến chảy cả nước dãi rồi kìa . - tiếng Mỹ Mỹ đánh thức tôi về thực tại .
Phải rồi ! Điều tôi nên làm là trốn cho thật kĩ nha ~ chứ ko phải đứng thất thần như thế này , chẳng may anh ta nhìn ra tôi thì tôi chết chắc. Tôi lui về phía bàn làm việc của mình thật nhanh và ngồi yên tại vị trí đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Mỹ Mỹ .
- Ái chà , xem ra da mặt của Tuyết Nhi thật là mỏng ha , chỉ vừa nói trúng tim đen 1 chút đã vội vàng che giấu rồi . Tuyết Nhi à , mi thật là hảo hảo đáng yêu . - Mỹ Mỹ trêu trọc .
- Đừng có nhiều lời . - tôi miệng nói , trong bụng thì đánh lô tô .
Không có khả năng , tuyệt nhiên không có khả năng . Tập đoàn Sun là 1 tập đoàn lớn với hàng trăm hàng nghìn nhân viên , sao lại có thể để ý đến 1 nhân viên quèn như tôi chứ . Đúng , rất là đúng , phi thường chính xác , Tào Tuyết Nhi tôi chưa bao giờ thấy tự hào về sự quá mức bình thường của mình như lúc này , nhưng sự thật thì hình như chưa bao giờ giống như người ta nghĩ .
- Mọi ngườii ơiiii ! - Gia Lệ chạy từ phòng kế toán hấp tấp chạy về , ban nãy vì muốn nhìn kĩ tân tổng giám đốc hơn nên Gia Lệ chạy thẳng sang phòng kế toán để '' săm soi '' , và tin tức cô ta đem về thì nếu so với câu thành ngữ " sét đánh ngang tai " cũng là không có gì khác biệt . - Tin HOT đây !!!
- Sao sao ? - cả phòng nhao nhao .
- Nghe nói tân tổng giám đốc sẽ đến từng bộ phận để chào hỏi nhân viên , thật là 1 vị lãnh đạo có lòng nha ~ - Gia Lệ nói ánh mắt long lanh , vẻ mê trai lộ rõ trên gương mặt , không có gì là lạ , toàn bộ những nữ nhân còn lại trong phòng đều chung 1 tâm trạng , trừ tôi và Như Lai - nam nhân duy nhất trong phòng .
Tất cả nữ nhân trong công ty ko chỉ riêng phong marketing , chỉ cần là độc thâi ai ai cũng lấy gương ra săm soi , chải chuốt 1 chút , tô thêm chút phấn , kẻ lại lông mày , thêm 1 chút son , ko khác gì chuẩn bị đi hội . Ai bảo hiện đại này các anh đẹp trai ở ngoài đời ko liên quan đến giới nghệ sĩ lại hiếm như vậy ,chứ nếu đi đâu cũng gặp các soái ca như trong tiểu thuyết ngôn tình cổ đại có khi tình hình sẽ chẳng nhố nhăng như bây giờ . Tôi cũng ko thể ngồi im mà chờ lên thớt được , nếu anh ta nhận ra tôi thì tôi không còn chỗ trốn . Thời buổi này kiếm được 1 việc làm tốt lương cao đối với 1 người bằng cấp trung bình như tôi thật đúng là số đỏ trong hàng vạn số đỏ , tôi phải giữ lấy bằng cả tính mạng của mình , tuyệt đối không thể để cho vận xui tiếp tục đeo bám . Tuyết Nhi à , mày phải hành động thôi !
- Chuẩn bị đến rồi , chuẩn bị đến rồi !- Gia Lệ hét to lên trong sự phấn khích - Nhanh lên , chỉnh trang lại y phục đi , mau mau !
Hành động thôi !
- Chị Kỳ ! - tôi bước về phía chị Kỳ , gương mặt nhăn nhó dữ dội - Em... em có thể đi wc 1 chút đc không , em... em chịu không nổi nữa rồi ... a a a
- Thôi thôi thôi , cô đi đi , thật ko hiểu nổi . - Nếu là bình thường chưa chắc gì bà già hắc ám này cho tôi đi , nhưng mà... loại đc 1 nữ nhân ra khỏi tầm mắt của '' lang quân tương lai '' [ như lời chị Kỳ phỏng đoán ] thì sao lại từ chối đc chứ ?
- Vâng vâng , em cảm ơn chị ! - Nói rồi tôi tức tốc cắm đầu chạy thẳng ra khỏi phòng . Wc wc wc - ta đến đây , hãy cứu rỗi đời ta .
" Uỳnh " - va - chạm - mạnh . Là va - chạm - mạnh đó . Là va - chạm - thật - sự - mạnh đó . Tôi ngã nhào ra đất , ngước mắt nhìn lên , tên khốn nào lại cản đường đào thoát của bản cô nương chứ. Ơ kìa , sao người kia lại tỏa hào quang , 1 thứ hào quang đáng sợ ,bức người vô cùng ... dáng vẻ rất cao lớn nha , mũi cao như tượng vậy... hay là vị thần nào đến cứu rỗi đời Tuyết Nhi tôi sao ?
- Cô không sao chứ ? - Người Cao Lớn cúi xuống ân cần hỏi đỡ tôi dậy. Ban nãy vì ngược sáng nên tôi ko nhìn rõ mặt , nhưng bây giờ có lẽ bây giờ thì tôi nên bỏ cái tên Người Cao Lớn kia đi mà thay bằng 3 chữ Thạch - Hạo - Thiên !
- Tôi... tôi... tôi... ko sao ko sao , tất nhiên là ko sao rồi . Sao lại có thể có sao chứ . Ko sao ko sao . - Tôi mặt mày tái mét , cười gượng , làm ơn , đừng có nhìn ra tôi nha , ngàn vạn lần đừng nhớ tôi là ai .
Xung quanh tôi là bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào , nè nè , ko phải đâu , ko phải tôi cố tình gây sự chú ý cho vị soái ca này đâu nha , sao mà sát khí lại nhiều như vậy chứ , tôi liếc nhìn ánh mắt sắc lạnh như dao của chị Kỳ ở cách đó không xa . Không phải tôi cố ý mà !
- Ừm , vậy là tốt rồi . Cô tự đi được chứ ?
- Tốt , rất là tốt , tôi tự đi được , tự đi được , xin chào Thạch tổng . - nói rồi tôi cắm đầu chạy 1 mạch , sợ anh ta 1 , sợ luồng sát khí sau lưng 10 , tôi ở đây thêm giây phút nào nữa , e rằng nếu 1 ánh mắt có thể giết người thì tôi sẽ bị xé ra hàng nghìn mảnh mất . Thạch Hạo Thiên - hình như anh ta ko nhớ tôi . Hình như là thế ... haha...
- Này cô !
Tôi đứng khựng lại . Ko dám quay đầu .
- Cái áo...- anh ta tiếp lời . Cái áo ! Phải rồi , cái áo ! Hôm qua vì cái áo mà tôi đã rủa anh ta 1 trận giữa bao nhiêu người , cái áo ! Rõ ràng là anh ta nhớ mà ...
- Áo cô bẩn rồi kìa , xuống phòng phục vụ thay 1 cái áo khác nhé , tôi không thích nhân viên của Sun ăn mặc không chỉnh tề .
- V...Vâng , tôi đi ngay đây .
Anh ta ko hề nhớ ! Ko lý nào ! Anh ta ưa sạch sẽ vậy mà ... nhưng mà thôi , ít nhất anh ta ko nhớ tôi là ai , và cũng ko biết tôi làm ở bộ phận nào , thứ duy nhất mà tôi phải giải quyết là sự '' căm hờn '' của những nữ nhân còn lại trong phòng thôi .