Trá»i khuya. Trăng sáng lá» má»!
Bên đỉnh cao, má»™t cây tùng già đứng trÆ¡ trÆ¡ giữa mà n sương bạc, thỉnh thoảng lắc theo gió, thở hắt ra tÃêng “xì xà o†như cố sức phá tan cảnh vắng lặng hãi hùng cá»§a rừng sâu.
Lặng lẽ quá! Âm u quá! Khiến ngưá»i ta có cảm giác như đây không phải là má»™t nÆ¡i cá»§a thế giá»›i loà i ngưá»i.
Thế mà dưới gốc cây cổ thụ, cây thông cằn cỗi kia lại phát ra tiếng khóc. Tiếng khóc não nỠcủa một đứa bé lên năm bị mất mẹ.
- Mẹ Æ i! Sao mẹ lại nhẫn tâm bá» con sống cô quạnh.
Tiếng khóc vang ra, loãng dần trong không gian cô tịch.
Bóng tối cháºp chùng, và cứ chốc chốc tiếng than khóc lại vang lên để rồi không có má»™t lá»i đáp lại.
Äứa bé quần áo trắng nõn, má»™t gương mặt thông minh, dáng hình thon thon, trên đôi mắt động ná»—i buồn khuôn tả.
Nhìn và o lối phi thân nhẹ nhà ng cá»§a nó, đủ biết nó không phải là má»™t đứa nhá» tầm thưá»ng. Má»›i năm sáu tuổi đầu mà đã có má»™t võ công phi phà m, và má»™t lòng bạo dạn Ãt ai bì kịp.
Bên sưá»n núi xa, xuất hiện má»™t căn nhà lá. Mà n sương đêm ôm lấy phá»§ lên má»™t mà u sá»a đục.
Äứa bé thoăn thoắt chạy vá» phÃa ấy. Bổng má»™t tiếng gá»i phát ra là m rung chuyển cả má»™t vùng.
- Hùng Nhi!
Má»™t ông lão, đầu tóc bạc phÆ¡ đã đứng trước ngôi nhà tá»± bao giá», đôi mắt phát ra má»™t luồng nhãn quang sáng rá»±c.
Äứa bé lao và o lòng ông lão khóc sướt mướt gá»i lá»›n:
- Sư phụ! Sư phụ!
Ông lão cảm động, hai giá»t lệ già nua như đặc lại, từ từ lăn trên đôi má nhăn nheo. Ông ta ôm chầm đứa bé và o lòng, đưa tay vò đầu âu yếm:
- Con Ä‘i lâu quá, sư phụ không an tâm. Tại sao đêm nà o con cÅ©ng tá»›i “Äoạn hồn thạch†là m gì?
“Äoạn hồn thạchâ€, ba tiếng ấy đã là m khiếp đảm các giá»›i giang hồ. Äến “Äoạn hồn thạchâ€, ai cÅ©ng biết ngay là má»™t nÆ¡i nguy hiểm, kẻ đến đó Ãt khi được sống sót.
Hai mươi năm nay, nÆ¡i vùng núi hoang vu kia xảy ra má»™t chuyện lạ. Trong động âm u, thưá»ng ngà y phát ra má»™t mùi hôi thối không thể tưởng tượng. Ngoà i mùi hôi nhức óc kia lại có tiếng ù ù nghe như gió bão.
Khách giang hồ tò mò đến đó bị nhiá»…m mùi hôi thối mà chết, nên má»›i đặt tên là “Äoạn hồn thạch†có nghÄ©a là “Äá»™ng đá chết chóc khá»§ng khiếpâ€.
Äừng nói đến gần, cứ xem những bá»™ xương trắng ngổn ngang, cách “Äoạn hồn thạch†và i dặm, cÅ©ng đã rõ hÆ¡i độc ấy giết ngưá»i nguy hiểm thế nà o rồi.
Nhưng ông già kia là ai? Äứa bé cô đơn ấy là ai, mà lại có ngôi nhà bên đồi vắng cách “Äoạn hồn thạch†không bao xa như váºy?
Cách đây hÆ¡n bốn mươi năm vá» trước, trong giá»›i giang hồ có má»™t Không Không đạo sư võ công tuyệt thế, suốt Ä‘á»i hà nh hiệp chuyên là m việc nghÄ©a, cứu dân là nh, trừ kẻ ác thá»i đó, ai nghe đến Không Không đạo sư cÅ©ng phải cúi đầu mến phục. Tiếng tăm ông chẳng những vang dá»™i ở Trung Nguyên, mà còn là m cho các anh hùng lân bang phải nể sợ.
Không Không đạo sư thấy mình tuổi già , muốn tìm đồ đệ, để truyá»n dạy võ công, sau nà y có thể nối chà ông cứu Ä‘á»i giúp nước.
Nhưng ông tìm mãi, không có má»™t ngưá»i vừa ý.
Bổng má»™t ngà y kia, Không Không đạo sư thả bước vân du đến vùng núi xa xăm bắt gặp má»™t đứa bé bá» rÆ¡i trong đống cá».
Äứa bé sÆ¡ sinh còn đỠhói, nằm trong má»™t bá»c giẻ, khóc oa oa.
Không Không đạo sư động lòng thương cứu lấy, tìm một nơi để nuôi dưỡng.
Khổ thay, ông ta là má»™t kẻ giang hồ hà nh hiệp, đâu có nhà cá»a, vợ con, biết nÆ¡i nà o trú ngụ để nuôi đứa bé.
Sau má»™t ngà y bồng đứa bé Ä‘i khắp nÆ¡i, ông ta má»›i tìm được má»™t đồi hoang, cách “Äoạn hồn thạch†má»™t dặm. NÆ¡i đây không có má»™t ai dám bén mảng đến, vì sợ chất độc cá»§a “Äoạn hồn thạch†phun ra.
Sở dĩ Không Không đạo sư ở nơi đây được, không sợ chết vì chất độc, là vì ông ta bình sinh có luyện được môn thuốc khữ độc rất hữu hiệu.
Việc đầu tiên mà Không Không đạo sư phải là m là tìm hiểu tông tÃch cá»§a đứa bé.
Qua má»™t thá»i gian dá» há»i, ông ta biết được đứa bé ấy có tên là Lý Thanh Hùng, con cá»§a Lý Trị Lương, vốn dòng dõi tuấn kiệt.
Lý Trị Lương là m nghá» tiá»u phu, sống dưới chân núi. Năm hai mươi lăm tuổi, Lý Trị Lương lấy Lưu Thị là m vợ. Hai vợ chồng tuy sinh sống trong cảnh cá»§i quê gạo cháo, nhưng rất tương đắc.
Qua hai năm trà n trá» hạnh phúc, Lưu Thị có thai, Lý Trị Lương vẫn thưá»ng ngà y và o rừng đốn cá»§i sinh sống.
Rừng núi Ä‘ang thanh bình êm ả, bổng má»™t hôm có má»™t nhóm giang hồ từ đâu kéo đến, chiếm lấy núi Lữ Lương láºp nên doanh trại và từ đấy, trên giang hồ xuất hiện má»™t tổ chức gá»i là Phi Long Bang.
Những dân chúng sống ở dưới chân núi Ä‘á»u bị uy hiếp, bắt giam dân chúng ở nÆ¡i đó để luyện táºp võ công.
Lý Trị Lương phản đối hà nh động của Phi Long Bang nên bị tên Bang chủ Bắc Tẩn Kiếm Hùynh Nghiêm Hùng giết đi.
Lưu Thị là ngưá»i có má»™t nhanh sắc cá lặn chim sa, khi nghe tin chồng bị hại, nà ng khóc sướt mướt, cố tìm nÆ¡i lánh nạn.
Rá»§i thay nà ng chỉ là má»™t cô gái chân yếu tay má»m, vừa ra khá»i nhà đả bị bá»n môn đồ cá»§a Phi Long Bang bắt được Ä‘em vá» nạp cho Bang chá»§.
Huỳnh Nghiêm Hùng thấy nà ng có chút Ãt nhan sắc, ép buá»™c gió trăng, và ngỠý lấy nà ng là m vợ.
Lưu Thị thương dòng máu cá»§a chồng, sợ tuyệt đưá»ng hương khói nên chẳng dám liá»u mình. Nà ng hứa vá»›i Hùynh Nghiêm Hùng sau khi khai hoa nở nhụy sẽ thà nh thân.
Huỳnh Nghiêm Hùng không muốn có má»™t đứa con không phải là dòng máu cá»§a mình, nên định ý đợi Lưu Thị sanh xong sẽ giết chết đứa hà i nhi để khá»i háºu hoạn.
Nà o ngá», trá»i còn thương dòng há» Lý, nên trong trại có lão há» Vương, trước kia vốn là bạn tiá»u phu vá»›i chồng nà ng, bị Phi Long Bang bắt ép và o là m đồ đảng giữ chức ở ngoà i Tam đưá»ng.
Vương lão vốn có lòng nhân, nên đợi lúc Lưu Thị đẻ xong, Ä‘em đứa bé xuống núi ở miá»n đồng cá», tránh được bà n tay ác độc cá»§a Phi Long Bang chá»§.
Do đó, Không Không đạo sư mới gặp được hà i nhi, và đem vỠnuôi. Không Không đạo sư một mình phải là m cả hai nhiệm vụ:
Từ mẫu và Nghiêm sư.
Vì ước vá»ng cá»§a ông ta là m sao cho đứa bé sau nà y trở nên trang tuấn kiệt, vì váºy ông ta cố rèn luyện võ nghệ cho đứa bé.
Thanh Hùng vừa lên năm tuổi, đã được Không Không đạo sư bắt đầu truyá»n dạy những cÆ¡ bản nháºp môn.
Thanh Hùng là má»™t đứa bé thông minh, hiá»n háºu, nên há»c rất giá»i. Vừa lên sáu tuổi võ công cá»§a Thanh Hùng đã có căn bản. Ná»™i lá»±c có thể đánh gãy những cây nhá» cách sáu bước, còn khinh công đã có thể nhảy xa đến ba trượng.
Äối vá»›i má»™t đứa bé lên sáu mà căn bản võ công như váºy, là đã khá lắm rồi.
Không Không đạo sư rất hà i lòng, và hy vá»ng và o tương lai đứa đồ đệ cá»§a ông.
Chỉ có Ä‘iá»u Thanh Hùng cảm thấy tâm hồn buồn bã, mặc dù tình thương cá»§a ông trút hết và o đứa đồ đệ duy nhất, và Thanh Hùng cÅ©ng đối vá»›i ông không thiếu tình thương.
Ngưá»i buồn thưá»ng tìm đến chổ thanh vắng, đó là tâm trạng chung cá»§a loà i ngưá»i, vì váºy, má»›i lên sáu tuổi, thưá»ng đêm, Thanh Hùng đã má»™t mình lên đến “Äoạn hồn thạch†để than thân, trách pháºn, gá»i mẹ nhá»› cha.
Không Không đạo sư tỠý ngăn cấm nhưng Thanh Hùng lại có tánh hiếu kỳ, và và o má»™t đêm Thanh Hùng đã gặp má»™t quái tượng trong cá»a hang “Äoạn hồn thạchâ€.
Äêm đó trá»i đã vá» khuya, cÅ©ng như thưá»ng lệ, Thanh Hùng lẻn đến góc tùng thì đột nhiên nÆ¡i hốc đá phát ra má»™t tiếng kêu.
Tiếng kêu nghe là nh lạnh! Äồng thá»i tiếng ồ ồ phát ra má»™t cách mãnh liệt hÆ¡n má»i bữa, là m cho hắn muốn Ä‘iếc tai nhức óc.
Hắn lần đến, nhìn và o một cái lỗ sâu ăn thông và o thạch động.
Vừa ghé mắt dòm và o, thì má»™t luồng hắc khà xông ra, tanh không thể tả, khiến cho hắn ngây ngất cả ngưá»i, chân lảo đảo muốn qụy xuống.
Biết là hÆ¡i độc, Thanh Hùng liá»n thò tay và o túi lấy hai viên thuốc giải cá»§a Không Không đạo sư đưa cho hắn cất giữ để há»™ thân.
Thuốc nà y là má»™t linh dược quý báu lạ thưá»ng, mà Không Không đạo sư đã gia công hÆ¡n hai mươi năm trá»i, má»›i chế ra được.
Hắn uống thuốc và o đã thấy trong ngưá»i bình tÄ©nh sáng suốt như thưá»ng.
Cách chá»— hắn ba trượng có má»™t cá»a hang ăn thông và o trong. Hắn vá»™i thu hết can đảm lần đến.
Vừa bước và o miệng hang, bên trong phát ra hai tiếng rú rợn ngưá»i, tiếp theo là mấy tiếng “Khịt khịtâ€, “bùng bùngâ€. Cả những tảng đá lá»›n nÆ¡i miệng hang Ä‘á»u rung rinh lên như sắp có động đất.
Thanh Hùng thất kinh, dừng chân lại!
Tháºt là nguy hiểm! Thân hình bé nhá» cá»§a Thanh Tùng vá»›i những tảng đá khổng lồ trên miệng hang sâu, nếu sáºp xuống thì xương thịt hắn nát ngầu còn gì.
Thế mà hắn cứ vẫn nghiêng nghiêng cái đầu bước tới, đôi mắt chầm chầm bên trong như bị một sức thôi miên nà o vây?
À! Té ra hắn vừa thoáng thấy trong hang sâu có hai con quái váºt Ä‘ang đánh nhau.
Quên cả nguy hiểm, hắn để bà n tay trước ngực thủ thế, rồi cứ lần bước tiến và o.
Äá»™ ba trượng, thì hang sâu đã thăm thẳm, mùi tanh hôi phát ra không còn chịu được nữa.
Thanh Hùng liá»n váºn hết ná»™i lá»±c, đỠkhÃ, rồi cứ từng bước má»™t lần đến.
ÄÆ°á»ng hầm Ä‘i quá má»™t trăm trượng thì đến má»™t quãng rá»™ng, bốn bỠđá xây như má»™t cái thạch động.
Ở đây, hai con quái thú đanh hăng say đánh nhau!
Nhìn thấy hai con quái thú, Thanh Hùng mình mấy toát đẩm mồ hôi. Hai con quái thú ấy, má»™t con hả miệng đỠnhư cháºu máu, mình có bốn chân, lông lởm chởm giống như má»™t con heo rừng, nhưng lá»›n hÆ¡n heo rừng gấp mưá»i lần. Còn con kia là má»™t loại trăn xanh, dà i ước mưá»i trượng, thân hình lá»›n như má»™t cây tùng.
Bây giá» Thanh Hùng má»›i rõ, mùi tanh hôi phát ra là do ở miệng con quái thú giống heo rừng. Còn tiếng vo vo, vun vút chÃnh là cỠđộng cá»§a con trăn xanh tạo thà nh hÆ¡i gió.
Thanh Hùng đến gần, hai quái thú vẫn hăng say đánh nhau không há» hay biết có Thanh Hùng ở đây. Thanh Hùng để ý quan sát thấy má»—i lần trăn xanh uốn mình phóng tá»›i thì quái váºt giống heo rừng hà trong miệng ra má»™t luồng hÆ¡i mù mịt như khói, đồng thá»i dùng hai chân trước đẩy lui địch thá»§. Ngược lại, má»—i lần trăn xanh chuyển mình là má»™t là n gió mạnh như chưởng phong tạt tá»›i vun vút.
Lối đánh cá»§a hai quái thú tháºt kỳ dị và dÅ©ng mãnh, chẳng khác hai tay cao thá»§ võ lâm trên Ä‘á»i.
Nhiá»u lúc, hắn thấy con quái thú nà y tấn công con quái thú kia, hắn báºm môi, cong tay khuỳnh chân, hình như chÃnh hắn là má»™t đối thá»§ đương dá»± cuá»™c váºy.
Ban đầu, Thanh Hùng còn đứng xa, sau hắn má»—i lúc má»—i xÃch lại gần đấu trưá»ng, mà hắn vẫn không hay biết.
Äá»™t nhiên, má»™t tiếng gió vút, quạt và o trước mặt Thanh Hùng. Hắn vá»™i giÆ¡ tay ra đỡ. Nhưng sức hắn nhá» xÃu thế kia, là m sao ngăn được sức gió lá»™ng cá»§a quái thú.
Sức gió vừa đánh bạt qua, thì cả thân hình Thanh Hùng đã bay bổng lên trá»i, lao đầu và o má»™t há»m đá đầy rong rêu.
Thanh Hùng thất kinh la lớn:
- á»i chết!
Tháºt váºy, hắn đã bị con trăn xanh quáºt Ä‘uôi trúng hắn, và tung hắn quáºt và o há»m đá thì còn sống sao được nữa.
Giữa lúc hắn sợ quá, nhắm mắt chá» chết thì má»™t là n kình lá»±c thốc tá»›i, cháºn đứng luồng gió cá»§a trăn xanh, là m cho Thanh Hùng không còn thấy mình bị lao đầu và o há»m đá nữa!
May thay! Thanh Hùng dùng thuáºt khinh công nhẹ nhà ng đáp xuống như má»™t chiếc lá rÆ¡i, và quay nhìn lại, thấy hai con quái thú vẫn tiếp tục đấu nhau kịch liệt.
Thanh Hùng lầm bầm:
- Ôi chao! Ta khá»i chết là nhá» con quái thú giống heo rừng!
Tháºt ra, quái thú nà y không phải cố tâm cứu Thanh Hùng, trong lúc giao đấu, hắn thấy trăn xanh quáºt Ä‘uôi và o Thanh Hùng, nên thừa chổ sÆ¡ hở tấn công đối phương, đánh ra má»™t đòn kịch liệt. Quái thú trăn xanh phải thu mình thá»§ thế, nhỠđó Thanh Hùng thoát khá»i má»™t đòn cá»§a trăn xanh.
Tuy thoát chết, nhưng Thanh Hùng bị lao và o phÃa trong cá»§a má»™t hang sâu tối om.
Bên ngoà i hai con quái thú Ä‘ang đánh nhau kịch liệt như váºy, Thanh Hùng còn mong gì thoát ra được.
Thanh Hùng đưa mắt nhìn má»i nÆ¡i và lần bước và o má»™t hóc đá để núp đỡ, tránh những nguy hại có thể xảy ra.
Thanh Hùng lần Ä‘i được má»™t Ä‘oạn thì bá»—ng trong hóc đá có má»™t mùi thÆ¡m bốc ra ngà o ngạt! Mùi thÆ¡m khoan khoái lạ thưá»ng, đánh tan mùi tanh hôi cá»§a hai con quái thú kia.
Thấy tâm hồn thư thái, Thanh Hùng cứ lần mãi và o trong. Bên trong là má»™t hang đá lá»›n, không có gì cả, chỉ thấy cà ng và o sâu thì mùi thÆ¡m cà nh nhiá»u.
Äi má»™t lúc, Thanh Hùng bắt gặp má»™t cà nh cây nhá», từ trong kẹt đá nhô ra. Cà nh cây có hai nhánh, má»—i má»™t nhánh có má»™t quả.
Thanh Hùng vá»™i dừng lại, để mÅ©i và o ngá»i thì thấy đúng là mùi thÆ¡m trong hang do hai quả nà y tiết ra.
Tuy hang sâu, nhưng bên trên có ánh trăng lá» má» chiếu và o, Thanh Hùng nháºn ra thứ quả ấy mà u và ng và chỉ lá»›n bằng ngón tay.
Thanh Hùng thầm bảo:
- Quả cây có mùi thơm, chắc là ăn rất ngon.
Thanh Hùng liá»n đưa tay ra bứt hai quả bá» và o miệng.
Äúng như lá»i hắn đã Ä‘oán, quả cây có má»™t mùi vị thiệt là ngon, vừa nuốt và o bụng. Thanh Hùng cảm thấy mát lạnh cả ngưá»i. Hắn mò tay tìm nữa để hái ăn, nhưng cây đó chỉ có hai quả, là m cho hắn thấy tiếc, hắn trố mắt nhìn mãi.
Hắn chép miệng, lảo đảo bước ra ngoà i hắn chợt thấy trong ngưá»i bốc lên má»™t luồng hÆ¡i nóng từ đơn Ä‘iá»n chạy lên mặt.
HÆ¡i nóng có vẻ dồn dáºp khó chịu, là m cho Thanh Hùng thất kinh bụng bảo dạ.
- Chết chết! Ta đã ăn phải trái độc rồi!
Hắn nhá»› lại lá»i sư phụ hắn dạy, rá»§i khi nhiá»…m độc phải ngồi yên, váºn hÆ¡i cho thông các mạch để Ä‘uổi chất độc ra ngoà i.
Hắn liá»n ngồi xếp bằng xuống mặt đất, khoanh chân lại, dùng yếu quyết ná»™i công để váºn công hà nh quyết.
Tuy nhiên, hÆ¡i nóng má»—i lúc má»™t tăng. Hắn cảm thấy như má»™t luồng há»a khà chạy khắp cả các kinh mạch trong ngưá»i, cuối cùng bốc lên, mặt nóng như lá»a.
Thanh Hùng hốt hoảng thầm trách:
- â€Bởi ta không nghe lá»i sư phụ nên má»›i mang há»a và o thânâ€.
Hắn muốn ôm mặt chạy vá», quỳ trá»›c mặt sư phụ ăn năn chịu tá»™i, nhưng là m cách nà o ra khá»i hang được?
Äà ng trước cá»a hang, hai con quái thú vẫn Ä‘ang đấu nhau đến độ quyết liệt tiếng gió à o à o tiếng thở hồng há»™c, cả hang đá rung lên như muốn sáºp đổ?
Thanh Hùng đà nh ôm mặt nóng ngồi ở đó, không còn biết cách nà o hơn.
Bỗng có tiếng dãy đà nh đạch! Rồi tiếng gió à o à o trong hang dần dần dịu đi.
Thanh Hùng hé mắt nhìn ra thấy con trăn xanh đã bị con quái thú giống heo rừng đánh chết, nằm liệt dưới đất, miệng trà o máu tươi lai láng, và mùi tanh không tả. Con váºt đó chỉ còn dãy dụa được và i cái rồi tắt thở.
Còn con quái thú giống heo rừng tuy thắng, nhưng đã bị mệt nhừ, nằm mẹp dưới đất, thở hồng hộc, đôi mắt đỠngầu, miệng hả ra đỠloét.
Thanh Hùng mừng quá! Cơ hội nà y không thoát thân còn đợi chừng nà o? Hắn tung chân nhảy ra ngoà i.
Nhưng lạ là m sao! Hắn vừa nhảy một cái đã ra đến miệng hang, là m cho hắn kinh dị, nghĩ thầm:
- Bình thưá»ng mình nhảy má»™t cái chỉ xa được có ba trượng, sao mà hôm nay lại nhảy xa gấp mấy lần như váºy?
Hăn ngạc nhiên là phải, vì hắn có biết đâu hắn vừa ăn phải hai quả Huỳnh Tiên Lộ kia.
Huỳnh Tiên Lá»™ là má»™t giống cây rất quÃ, má»c trong hang tối âm u. Bởi nó không chịu nổi khà dương, nên đến năm trăm năm má»›i có má»™t lần ra trái. Äó là má»™t Ä‘iá»u may mắn, mà sau nà y hắn nhỠđó trở nên má»™t đệ nhất giang hồ, lừng danh thiên hạ.
Vừa nhảy đến miệng hang, Thanh Hùng bỗng quay đầu nhìn lại, vì hắn thấy trong hang tối bỗng nhiên sáng quắc.
Má»™t luồng Ä‘iện quang nhấp nháy, tá»a ra đủ mà u sắc.
Thanh Hùng tò mò, lại tung mình nhảy trở và o, thì thấy nÆ¡i chá»— há»m bên trong có má»™t bá»™ xương ngưá»i mà lúc nãy hắn đã vô ý dẫm phải.
ChÃnh bá»™ xương nà y đã phát ra luồng ánh sáng ấy.
Thanh Hùng sợ độc khÃ, không dám lại gần, nhưng sau khi xem xét, hắn thấy không phải là độc khÃ, mà hình như có má»™t váºt gì bằng châu ngá»c ẩn trong bá»™ xương khô ấy.
Hắn tò mò, bước lại dùng chân banh đống xương khô ra thì bổng nhiên bắt gặp một lưỡi kiếm.
Lưỡi kiếm dà i hai thước, trên cán có khắc một con rồng, đẹp đẽ vô cùng. Một bên đó lại có chiếc bao kiếm cũng đẹp đẽ không kém.
Tuy còn nhá» tuổi, song nhìn thấy váºt quý, Thanh Hùng cÅ©ng nháºn ngay được là má»™t bảo váºt cá»§a dị nhân lưu lại từ Ä‘á»i trước.
Hắn thầm bảo:
- Bá»u kiếm đẹp quá! Sư phụ ta tuy võ nghệ cao cưá»ng, nhưng chỉ có cây kiếm bằng gá»— mà thôi! Váºy ta Ä‘em váºt nà y vá» cho sư phụ chắc sư phụ mừng lắm.
Hắn cẩn tháºn nâng thanh kiếm lên, nhặt chiếc bao đút và o.
Bỗng thấy trên bao kiếm có cột và o miếng da thú, cuốn tròn lại như ngón tay cái.
Thanh Hùng vá»™i mở ra xem thì thấy trên miếng da có khắc rất nhiá»u chữ.
NhỠánh sánh cá»§a thanh kiếm, Thanh Hùng má»›i Ä‘á»c được những dòng chữ khắc trên miếng da:
Gươm nà y gá»i là “Hà n Tinh Kiếm†cá»§a má»™t đạo sư Ä‘á»i nhà Lê chế ra, sau nà y truyá»n tá»›i tay ta. Thanh gươm nà y đã giết biết bao nhiêu là giặc, lừng danh trên mấy trăm năm, do đó khách giang hồ ai cÅ©ng muốn Ä‘oạt thanh gươm nà y.
Kẻ nà o và o được thạch động của ta tức là đã có duyên với môn phái của ta.
Lúc sống ta đã không tìm được má»™t đệ tá», đến lúc ta chết ta đà nh cho kẻ có duyên.
Váºy hãy cúi đầu trước bà n thạch lạy ta chÃn lạy, rồi bước sang bên trái bảy bước, ở đó có má»™t hốc đá, trong hốc đá có cuốn kinh thư ta đã suốt Ä‘á»i nghiên cứu công phu thượng thừa.
Kinh thư chia ra là m ba phần:
phần thứ nhất dạy vá» lôi Ä‘iện khà công, phần thứ hai, lôi Ä‘iện kiếm thuáºt, phần thứ ba, chưởng lá»±c. Nếu cố gắng luyện hết ba môn nà y cho thấu triệt thì mai sau sẽ đạt được mức võ công thượng thừa trong giá»›i giang hồ.
Con thú ngoà i hang là một loại tê giác dùng để trị bách thú. Nó tánh độc nhưng rất trung thà nh với chủ. Ta nuôi nó dùng để giữ gươm báu và kinh thư. Nếu đã lấy gươm và sách thì cũng phải giữ gìn nó.
Tống Phong đạo nhân.
Lý Thanh Hùng xem xong mừng rỡ vô cùng. Hắn liá»n cúi đầu vái lạy bá»™ xương khô chÃn lạy rất cung kÃnh và van vái:
- KÃnh tiá»n bối! Äệ tá» Lý Thanh Hùng, duyên may gặp được tiá»n bối, lưu truyá»n báu váºt, đệ tá» nguyện tuân theo lá»i dạy bảo cá»§a tiá»n bối.
Dứt lá»i Thanh Hùng liá»n đứng dạy, bước bảy bước qua bên trái, quả nhiên hắn thấy má»™t há»™p đá, bên trong có để quyển sách bìa mà u xanh da trá»i. Bên trong đỠbốn chữ lá»›n “Máºt táºp kinh thưâ€, phÃa dưới ký tên “Tống Phong đạo nhânâ€.
Lý Thanh Hùng lòng mừng khấp khởi, má»™t tay ôm táºp kinh thư, má»™t tay xách Hà n Tinh Kiếm nghiêng mình bái tạ lần chót rồi rón rén bước ra.