[Tiên Hiệp] Bà n SÆ¡n - TG: Äáºu Tá» Nhạ Hoạ - Chương: 23
Bà n Sơn
Tác giả: Äáºu Tá» Nhạ Hoạ
-----oo0oo-----
Giới thiệu
Nhóm dịch: Phiêu Du
Nguồn: Metruyen.com

Lương Tân xuất thân Tá»™i Há»™, đã được định sẵn cuá»™c Ä‘á»i không có ngà y ngóc đầu dáºy. Chỉ có Ä‘iá»u, năm hắn tám tuổi, tiểu quá»· từng hầu hạ bên cạnh tổ tiên Lương gia tìm đến hiệu trung vá»›i hắn, từ đây cuá»™c Ä‘á»i hắn láºt sang má»™t trang khác.
Tu thiên ngá»™ đạo phải trảm diệt phà m tình, trong mắt tu sÄ© chỉ có thiên đạo, không bị ngoại váºt tác động, không có yêu ghét cá»§a thế gian.
Äạo tâm không phải là nhân tâm.
Nhưng Lương Tân là má»™t ngoại lệ, hắn có tu vi nhưng lại không có đạo tâm. Nhìn thấy ngưá»i thân hạnh phúc, hắn tươi cưá»i rạng rỡ; nhìn thấy bằng hữu tức giáºn, hắn cÅ©ng nổi giáºn bất bình; nhìn thấy cô gái xinh đẹp Ä‘i ngang qua bên cạnh, hắn nhịn không được tham lam hÃt lấy hương thÆ¡m thoảng qua. . .
Bởi vì đó là má»™t trái tim cá»§a ngưá»i phà m tục cho nên Lương Tân là ngưá»i, thiên hạ nhân gian chÃnh là ngôi nhà hạnh phúc cá»§a hắn.
Nếu như phải chá»n giữa ‘Ngưá»i’ và ‘Tiên’, hắn không chút do dá»± mà quyết định: Bà n SÆ¡n! (à nghÄ©a cá»§a "Bà n SÆ¡n" hồi sau sẽ rõ ... ^.^)
Cấp độ tu luyện và thế lực tông môn
Bà n Sơn
Tác giả: Äáºu Tá» Nhạ Hoạ
-----oo0oo-----
Chương 1: Hương vị thịt bò. (1+2+3)
Nhóm dịch: Phiêu Du
Nguồn: Metruyen.com
Äại Hồng vương triá»u thống nhất thiên hạ đã hÆ¡n ba trăm năm, luáºt lệ được thi hà nh nghiêm khắc, ‘Tá»™i Hộ’ là má»™t minh chứng cho Ä‘iá»u nà y.
Kẻ mang tá»™i ác tà y trá»i, toà n tá»™c bị liên đới, con cháu Ä‘á»i Ä‘á»i là m ‘Tá»™i Hộ’, nữ là m nô tỳ, nam lao dịch, trừ khi vì quốc gia láºp được công tÃch lá»›n lao, bằng không vÄ©nh viá»…n không có ngà y ngoi đầu lên.
Lương Tân từ khi má»›i sinh ra đã là má»™t danh Tá»™i Há»™, không có tư cách ăn mặn, không có tư cách mặc quần áo má»›i, không có tư cách đến trưá»ng há»c chữ, cà ng không có tư cách Ä‘i ra khá»i con đưá»ng đã được nha môn quy định dà nh riêng cho tá»™i há»™, Ä‘i ra nhìn thế giá»›i phồn hoa bên ngoà i má»™t lần.
Lương Tân năm nay tám tuổi, đợi đến khi nó đủ mưá»i bốn, sẽ láºp tức bị nha môn phân phái Ä‘i, hoặc Ä‘i lÃnh trấn giữ biên cương, hoặc Ä‘i phá đá, đà o quặng, khai hoang... .Tóm lại Ä‘á»u là những công việc khổ sai cá»u tá» nhất sinh. Chiếu theo luáºt pháp Äại Hồng, nếu nó có thể kiên trì được đến năm hai mươi tuổi mà không chết thì có thể trở vá» ba năm, tìm má»™t nữ tá»™i há»™, cưới vợ sinh con, sau đó lại tiếp tục Ä‘i lao dịch sáu năm...
Lao dịch sáu năm, nghỉ ngÆ¡i ba năm, suốt cuá»™c Ä‘á»i tá»™i há»™ cứ như váºy lặp Ä‘i lặp lại. Chỉ có Ä‘iá»u đại Ä‘a số Ä‘á»u không có váºn may kiên trì quá 'sáu năm' lần thứ hai, cha cá»§a Lương Tân chÃnh là ở lần 'sáu năm' thứ hai, vất vả lâu ngà y tÃch tụ thà nh bệnh nôn ra máu mà chết.
Má»™t nhà bá»n há» là m tá»™i há»™ suốt ba trăm năm, từ lâu đã không còn ai nhá»› tổ tiên Lương gia rốt cuá»™c đã gây ra tá»™i ác tà y trá»i gì mà để liên lụy đến con cháu Ä‘á»i sau, để há» phải chịu khổ!
Lương Tân hiện tại đã mÆ¡ hồ hiểu rõ váºn mệnh tương lai cá»§a bản thân, nhưng lấy tâm lý trẻ con để che lấp Ä‘i gánh nặng trầm trá»ng nà y, cả ngà y Ä‘á»u vui vẻ cưá»i nói hi ha, buổi tối má»—i ngà y Ä‘á»u ngồi trên mái nhà , đôi mắt dõi theo bầu trá»i đêm, má»™t ngôi sao băng vụt qua, liá»n vá»™i vá»™i và ng và ng thầm ước nguyện.
Ước nguyện cá»§a nó từ: 'Tôi muốn láºp được công lao lá»›n, cùng nương không phải tiếp tục là m tá»™i há»™.' má»™t đưá»ng giản hóa giản hóa, cuối cùng trở thà nh: 'láºp công'. Nhưng sao băng chỉ xoẹt qua má»™t cái rồi biến mất, mà xuất hiện lại chẳng há» có dấu hiệu nà o báo trước, cho dù nguyện vá»ng chỉ có hai chữ nhưng cÅ©ng niệm không kịp.
Äêm nay, Lương Tân như cÅ© ngồi trên mái nhà đau khổ chỠđợi sao băng xuất hiện. Äá»™t nhiên, từ dưới mặt đất truyá»n lên má»™t giá»ng nói yếu á»›t:
- Äứa bé Ä‘ang ngồi trên mái nhà , há»™ gia đình phÃa dưới ngươi là há» Lương có phải không?
Lương Tân giáºt nảy mình, cúi đầu nhìn xuống, má»™t ngưá»i thấp bé gầy ốm Ä‘ang đứng ở cách đấy không xa, ngẩng đầu rụt rè nhìn nó.
Ngưá»i nà y ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo hèn má»n, thân ngưá»i lại vừa gầy vừa nhá» giống như má»™t tên quá»· bệnh lao, trên mặt còn có má»™t cái bá»›t hình đồng tiá»n rất lá»›n, cà ng nhìn cà ng khó coi.
Bệnh lao quá»· dưá»ng như rất khẩn trương, con mắt đảo loạn, căn bản là không dám cùng Lương Tân đối thị, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn nó má»™t cái liá»n nhanh chóng rá»i Ä‘i, thêm và o đó khuôn mặt ngưá»i nà y và ng vá»t xanh xao, dưới cằm còn lưu lại ba cá»ng râu, hiện lên vừa đáng thương lại vừa buồn cưá»i.
Lương Tân trong lòng buồn bá»±c, ngưá»i nà y nó không nháºn ra, chắc hẳn không phải là ngưá»i trong khu tá»™i há»™. Nhưng nÆ¡i nà y ngoại trừ quan binh lão gia căn bản là không có ngưá»i bên ngoà i tiến và o. Tay chân lanh lẹ nó từ trên mái nhà trèo xuống:
- Là hỠLương, ông tìm nhà chúng tôi là m gì?
Lương Tân lúc nà y má»›i phát hiện ra đối phương so vá»›i nó còn thấp hÆ¡n ná»a cái đầu.
Bệnh lao quá»· vô cùng cẩn tháºn trả lá»i:
- Tôi không tìm nhà cáºu, tôi tìm nhà há» Lương.
Lương Tân nhịn không được ha ha cưá»i nói:
- Ná»a đêm canh ba, tôi ngồi ở trên mái nhà Lương gia ngắm sao trá»i, váºy tôi đương nhiên là ngưá»i nhà há» Lương rồi!
Bệnh lao quá»· ngạc nhiên chá»›p chá»›p mắt, má»™t lúc sau má»›i giáºt mình tỉnh ngá»™:
- Có đạo lý!
Nói xong, bá»—ng nhiên thân ngưá»i lướt vá» phÃa trước, cÆ¡ hồ Ä‘em khuôn mặt dán và o mặt Lương Tân, cẩn tháºn đánh giá tướng mạo nó, trên khuôn mặt sầu khổ ná» hiện lên vẻ do dá»±:
- Nhìn kỹ mà nói, cũng có điểm giống... !
-Quá»· !
Lương Tân chỉ cảm thấy tóc gáy dá»±ng đứng hết cả lên, thét lên má»™t tiếng lùi vá» phÃa sau và i bước, rốt cục ngồi bệt xuống đất.
Ngưá»i nà y là bay tá»›i, là loại hai chân không chạm đất lướt tá»›i..............
Bệnh lao quá»· so vá»›i Lương Tân còn sợ hãi hÆ¡n, vẻ mặt đầy hoảng sợ, cánh tay cong queo liá»u mạng xua lắc:
- Äừng sợ đừng sợ, tôi sẽ không hại cáºu, mà tôi cÅ©ng hại không được cáºu... .Lại nói, cáºu như váºy tôi thì có gì có thể hại cáºu đây.
Lương Tân trừng mắt nhìn đối phương, run rẩy nói:
- Ông tháºt là quá»·?
Bệnh lao quá»· cưá»i là m là nh, dè dặt gáºt gáºt đầu:
- Cáºu đừng sợ, pháp lá»±c cá»§a tôi rất thấp, tuyệt đối đánh không lại cáºu, đánh không lại cáºu, cà ng hại không được cáºu.
Nói xong, bệnh lao quá»· hai tay vừa láºt, lấy ra má»™t cái gói được bá»c bởi giấy dầu, láºt Ä‘áºt mở ra.
Lương Tân đột nhiên ngẩn ngưá»i, ánh mắt nhìn chằm chằm và o gói giấy dầu trên tay bệnh lao quá»·, ánh mắt lá»™ ra vẻ ngạc nhiên và tham lam:
- Äây là ... Äây là thịt?
Từ cái gói đó bay lên một mùi hương thần kỳ, khiến cho miệng nó đột nhiên ứa nước miếng, ngay cả cái bụng cũng kêu lên reo réo!
Nhìn thấy thần sắc của Lương Tân, ánh mắt của bệnh lao quỷ có chút mỠđi, nhẹ nhà ng nói:
- Äây là thịt, thịt bò kho cá»§a Tụ Phúc lâu, ăn và o tăng sức lá»±c.
Nói xong, đem gói thịt bò kho trong tay nhét và o lòng bà n tay nhỠbé của Lương Tân.
Lương Tân sợ ngây ngưá»i.
Ä‚n thịt, là chuyện mà những tá»™i há»™ cho dù là nghÄ© cÅ©ng không dám nghÄ© đến, vá» phần Lương Tân, từ khi sinh ra cho đến bây giá», căn bản là chưa từng nhìn thấy bá»™ dạng cá»§a thịt chứ đừng nói gì đến ăn.
Sau khi cẩn tháºn xé má»™t mảnh nhá» bá» và o miệng, Lương Tân bá»—ng nhiên kêu lên má»™t tiếng sợ hãi, cầm theo gói thịt bò kho xoay ngưá»i chạy và o nhà , dùng sức lay tỉnh Lương thị, ngưá»i đã sá»›m Ä‘i và o giấc ngá»§ vì lao động vất vả quanh năm.
Khi bệnh lao quá»· lướt và o trong nhà , hai mẹ con, tháºm chà đá»u quên mất còn có má»™t vị tiểu quá»· khách nhân, Ä‘ang ngây ngô cưá»i, xé từng miếng từng miếng nhá» từ khối thịt kia đút và o miệng đối phương... .
Bệnh lao quá»· hÃt sâu má»™t hÆ¡i, xoay ngưá»i Ä‘i ra khá»i cá»a, qua má»™t lúc lâu má»›i trở lại lúc nà y mặt mÅ©i bầm dáºp nhưng ở trên lưng lại vác thêm má»™t cái bao không nhá». Sau khi trở lại Lương gia, lão ta mang cái bao nặng trên vai đặt xuống bà n để lá»™ ra: gà nướng, vịt tiá»m, trứng kho, ná»™m dê... .
Lương thị lá»›n lên cá»±c kỳ xấu xÃ, trợn mắt há mồm nhìn má»™t bà n trà n ngáºp đồ ăn những thứ mà mình chưa từng nhìn thấy trước đây chứ đừng nói là nghÄ© đến, nhất thá»i không biết nên nói Ä‘iá»u gì cho phải.
Lương Tân so ra còn bình tĩnh hơn, cẩn thân chắn trước mặt mẹ mình:
- Mặt của ông......
Bệnh lao quá»· nhếch môi để lá»™ ra và i cái răng so le không Ä‘á»u nhau:
- Pháp lá»±c cá»§a tôi quá yếu, lúc ăn cắp những đồ ăn nà y thì bị ngưá»i ta phát hiện.
Bệnh lao quá»· chỉ là má»™t tên tiểu quá»· hạng tép riu, nếu hiện hình ra sẽ tránh không được quyá»n cước cá»§a phà m nhân, nhưng nếu ẩn thân mà nói, căn bản là không thể cầm được bất kỳ váºt gì cá»§a nhân gian.
Lương Tân khuôn mặt đầy vẻ cảm kÃch, gáºt gáºt đầu há»i:
- Ông rốt cuộc là ai, tìm nhà chúng tôi có chuyện gì...
Tiếp đó, nó dưá»ng như nghÄ© đến Ä‘iá»u gì đó, trên khuôn mặt nhá» nhắn đột nhiên toát ra vẻ vui sướng tá»± đáy lòng, nhìn chằm chằm và o bệnh lao quá»· lá»›n tiếng há»i:
- Ông là cha tôi sao?!
- Không phải!
Lương thị và tiểu quá»· hai miệng má»™t lá»i, Ä‘á»u hoảng sợ giáºt mình.
- Váºy ông là ai?
Lương Tân ngược lại không thất vá»ng há»i tiếp.
Bệnh lao quá»· cuống quýt giải thÃch:
- Tôi là tùy tùng bên cạnh Lương Nhất Nhị, mà Lương Nhất Nhị chÃnh là tổ tiên nhà các vị.
Lương Tân quay đầu lại nhìn mẹ cá»§a nó, Lương thị tức thì lắc lắc đầu, bà ta cÅ©ng không biết gia đình nhà chồng còn có má»™t vị tiên nhân như váºy, cà ng chưa bao giá» nghe nói đến vị bệnh lao quá»· nà y.
Giá»ng Ä‘iệu cá»§a bệnh lao quá»· từ đầu đến cuối Ä‘á»u là má»™t bá»™ dạng rụt rè nhút nhát, khi nói chuyện cÅ©ng không dám nhìn và o mắt cá»§a ngưá»i đối diện:
- HÆ¡n ba trăm năm trước tôi bị hà m oan mà chết, bởi vì oán niện quá sâu cho nên hồn phách không tan. Nhìn thấy cừu nhân ở ngay trước mặt mà không có lá»±c báo thù, chỉ có thể bằng và o tà chút pháp lá»±c mà không ngừng trêu chá»c đối phương, nhưng không ngá» lại dẫn đến sá»± truy sát cá»§a quá»· soa, mắt thấy sắp phải hồn phi phách tán thì Lương đại nhân xảo hợp Ä‘i qua, cứu tôi má»™t mạng, còn giúp tôi là m rõ oan tình, chÃnh tay đâm cừu nhân. CÅ©ng từ lúc đó tôi đã láºp thệ vÄ©nh viá»…n là ngưá»i Lương gia, đại nhân cấp cho tôi má»™t cái tên, gá»i là Phong Táºp Táºp(Gió hiu hiu)...
Ãnh mắt cá»§a Lương Tân cà ng lúc cà ng tá»a sáng, há»i liên tiếp:
- Lương đại nhân? Tổ tiên nhà tôi là một vị đại quan?Ông ấy còn có thể đánh lui quỷ soa?Ông ấy là thần tiên sao?
Tiểu quá»· Phong Táºp Táºp thà nh tháºt trả lá»i:
- Lương đại nhân là má»™t vị quan lá»›n, bản lÄ©nh cÅ©ng rất cao, so vá»›i thần tiên tôi thấy cÅ©ng không quá đáng, chỉ có Ä‘iá»u đại nhân là phà m nhân thân thể, rốt cuá»™c cÅ©ng chỉ có trăm năm thá» mệnh... . Sau nà y có má»™t lần đại nhân gặp phải thÃch khách, tôi bị tráºn ác chiến đó ảnh hưởng, bị trá»ng thương từ đó ngá»§ say ba trăm năm. Khi tỉnh lại thì Lương đại nhân đã hóa vÅ© đăng tiên, tôi mất rất nhiá»u công sức rốt cuá»™c tra ra được đại nhân sau đó đắc tá»™i vá»›i hoà ng thượng, bị trị tá»™i chém đầu, háºu nhân vÄ©nh viá»…n là m Tá»™i Há»™. Vì tìm kiếm các vị, tôi đã chạy loạn khắp nÆ¡i, cuối cùng nhá» Diêm Vương khai ân, để cho tôi có thể tá»›i báo Æ¡n.
Giá»ng nói cá»§a Phong Táºp Táºp ban đầu thì buồn bá»±c khổ sở, sau đó lại trở bên vui mừng an á»§i.
Lương Tân vá»™i và ng truy há»i:
- Váºy tổ tiên nhà chúng tôi phạm và o tá»™i gì ?
Phong Táºp Táºp lắc lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ tá»± trách trả lá»i:
- Äiá»u nà y tôi tra không ra được, tôi pháp lá»±c quá yếu, không thể Ä‘i và o nha môn được.
Lương thị rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt từ kinh ngạc đến do dự, cuối cùng biến thà nh dứt khoát, đột nhiên kéo Lương Tân cùng nhau quỳ xuống trước mặt tiểu quỷ, lắp bắp nói:
- Ông là quỷ, nhất định còn có bản lĩnh khác nữa. Xin ông, van ông nhìn và o tình nghĩa với tổ tiên Lương gia, đem đứa trẻ nà y mang đi đi ...
Phong Táºp Táºp sợ hãi đến mức mặt quá»· trắng bạch, láºp tức quỳ xuống, đối vá»›i mẹ con Lương Tân liá»u mạng khấu đầu:
- Tôi, tôi không có bản lãnh lá»›n đến váºy, tôi cứu không được các vị, tháºt xin lá»—i, tháºt xin lá»—i! Chỉ có Ä‘iá»u tôi vÄ©nh viá»…n ở bên cạnh các vị, lén trá»™m thịt cho các vị ăn... Thiếu gia thân thể tốt lên thì có thể vượt qua được khổ dịch.Còn nữa, còn nữa! - Phong Táºp Táºp sắp khóc đến nÆ¡i rồi : - Tôi Ä‘i trá»™m quyá»n phổ, để cho thiếu gia luyện công phu, có bản lãnh rồi sẽ có cÆ¡ há»™i bá» trốn...
Ông ta khi còn sống là m ngưá»i trung thá»±c, đến khi là m quá»· thì cà ng là trung tâm cảnh cảnh, sau ba trăm năm vẫn trăn trở tìm kiếm con cháu cá»§a Lương Nhất Nhị để báo ân..........
Phong Táºp Táºp chỉ là má»™t tên tiểu quá»· bản lÄ©nh thấp kém, ngay cả phà m nhân cÅ©ng đánh không lại thì nói gì đến chuyện dẫn mẹ con Lương Tân bá» trốn, ông ta cÅ©ng chỉ dám hiện thân lúc ná»a đêm, ánh mặt trá»i ban ngà y đối vá»›i ông ta tổn thương vô cùng lá»›n.
Một đêm nà y, Lương Tân tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, lần đầu tiên được thưởng thức hương vị của thịt, lần đầu tiên được nghe chuyện của tổ tiên mình...
Lương Tân chỉ là má»™t đứa trẻ, Lương thị cả ngà y lao động vất vả, đến sau ná»a đêm hai mẹ con kiên trì không nổi rÆ¡i và o giấc ngá»§ sâu. Phong Táºp Táºp tức thì vá»™i và ng bắt tay là m việc, đầu tiên là đem căn phòng thu dá»n sạch sẽ, lại Ä‘em y phục, giầy quân đội Ä‘i giặt vá chia sẻ vá»›i Lương thị má»™t phần công việc, mãi cho đến khi ánh ban mai chiếu rá»i má»›i ẩn độn thân hình biến mất không thấy.
Ngà y thức hai tỉnh lại, Lương Tân mơ mơ mà ng mà ng tỉnh lại, còn có chút không dám xác định chuyện tình đêm qua có phải là một giấc mộng đẹp hay không, khi mở mắt ra thì nhìn thấy Lương thị đang ngồi bên cạnh nó, thần sắc lo lắng nhìn nó.
Lương Tân vá»™i và ng ngồi dáºy:
- Nương, sao váºy?
Lương thị cÅ©ng xuất thân từ tá»™i há»™, ngoại trừ không ngừng là m việc ra thì căn bản là chưa từng tiếp xúc vá»›i thế giá»›i bên ngoà i, cà ng không có lấy ná»a Ä‘iểm kiến thức và chá»§ kiến, khi nói chuyện giá»ng Ä‘iệu có chút ấp úng:
- Phong Táºp Táºp là má»™t tiểu quá»·, tìm ngươi, ta sợ sẽ có Ä‘iá»m xấu....
Lương Tân cưá»i khanh khách, vặn thắt lưng nói:
- Còn có chuyện gì có thể so với hiện tại cà ng không tốt chứ!
Tiếp đó lại an á»§i Lương thị và i câu, xuống giưá»ng rá»a mặt chuẩn bị giúp mẫu thân là m việc...
Sau bữa cÆ¡m trưa thô láºu, Lương Tân lên giưá»ng là m má»™t tráºn đến táºn lúc mặt trá»i lặn, lấy tinh thần chá» Phong Táºp Táºp đến.
Nhưng hôm nay Phong Táºp Táºp lại không đến như đã ước hẹn, Lương Tân ngồi trên mái nhà má»™t má»±c chỠđợi cho mãi đến khi trá»i sáng, tinh thần mệt má»i má»›i trở lại cái giưá»ng nhá» cá»§a mình, trong mắt lá»™ vẻ thất vá»ng nồng Ä‘áºm.
Ba ngà y liên tiếp, Phong Táºp Táºp Ä‘á»u không tìm đến, Lương Tân má»—i đêm Ä‘á»u không ngá»§, cứ như váºy Ä‘au khổ mà chỠđợi, cÆ¡ thể vốn gầy yếu bởi váºy mà cà ng thêm tiá»u tụy đáng thương.
Ngà y thứ tư, Lương Tân đã quyết định không tiếp tục đợi nữa, nhưng đến đêm hôm đó, nó vẫn không nhịn được leo lên mái nhà ngồi...
Mãi đến ná»a đêm, khi Lương Tân ná»a mÆ¡ ná»a tỉnh đột nhiên cảm giác có ngưá»i khẽ lay động thân ngưá»i nó, mở hé mắt ra nhìn, Phong Táºp Táºp Ä‘ang cúm rúm đứng ở trước mặt nó!
Lương Tân mạnh mẽ kéo mình từ trong mÆ¡ mà ng tỉnh táo trở lại, trong mắt vừa vui mừng lại vừa tá»§i thân, còn chưa kịp nói gì thì Phong Táºp Táºp đã hoảng hốt kinh sợ nói:
- Äể thiếu gia chỠđợi tôi, khiến cho thiếu gia ngá»§ không đủ giấc...
Phong Táºp Táºp vẫn là bá»™ dạng rụt rè nhút nhát như lần gặp mặt trước, thần sắc đầy vẻ tá»± trách. Chỉ có Ä‘iá»u so vá»›i lần đầu tiên gặp mặt, thân hình ông ta cà ng thêm rách nát, hÆ¡n nữa còn mất Ä‘i cả cánh tay trái!
Lương Tân vá»™i và ng dẫn tiểu quá»· Ä‘i và o trong nhà , vừa và o trong phòng Phong Táºp Táºp vá»™i láºt Ä‘áºt từ trong lòng ngá»±c lấy ra má»™t con gà nướng, tiếp đó lại lấy ra má»™t táºp sách má»ng trên đó có vẽ hình ngưá»i, khuôn mặt đầy vẻ sung sướng:
- Äây là quyá»n phổ!
Lương Tân từ trên tay ông ta nháºn lấy cuốn quyá»n phổ dÃnh đầy dầu mỡ nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vá» phÃa cánh tay trái đã biến mất cá»§a Phong Táºp Táºp:
- Ông bị là m sao váºy?
Phong Táºp Táºp có chút ngượng ngùng cưá»i nói:
- Quyá»n phổ phải đến nÆ¡i ngưá»i táºp võ má»›i lấy được, nhưng ngưá»i táºp võ đại Ä‘a số thân thể cưá»ng tráng, dương há»a thịnh vượng, cái nà y, tôi pháp lá»±c quá yếu, muốn lấy được phải cố hết sức, cho nên má»›i đến muá»™n. Kết quả còn bị bá»n há» phát hiện ra, vì thoát thân chỉ đà nh bá» Ä‘i má»™t cánh tay, có Ä‘iá»u quyá»n phổ rốt cuá»™c cÅ©ng lấy trá»™m được.
Không đợi ông ta nói xong, Lương Tân đã khóc oa oa, Lương thị vừa mới tỉnh lại cũng yên lặng rơi lệ.
Phong Táºp Táºp luống cuống tay chân vá»™i và ng nhá» giá»ng an á»§i khuyên giải:
- Việc nà y, thiếu gia, tôi là âm tang chi thân, mất đi một cánh tay cũng chỉ đau đớn một chút thôi, không có gì đáng ngại cả.
Vừa dứt lá»i, Lương Tân đột nhiên quỳ xuống trước mặt Phong Táºp Táºp:
- Tôi không phải là thiếu gia, tôi, tôi...
Lương Tân không biết phải nói như thế nà o, suốt cả ná»a buổi cÅ©ng không là m sao nói được cho đủ cái 'tôi' kia, cuối cùng má»™t cái ý nghÄ© chợt lóe lên:
- Ông là cha tôi! Là m cha nuôi tôi!
Tiểu quá»· bị dá»a bay loạn trong phòng, má»™t tiếng cÅ©ng không nói thà nh lá»i.
Má»™t trẻ má»™t quá»· tranh chấp má»™t hồi lâu, cuối cùng má»—i bên cùng lùi lại má»™t bước, Lương Tân gá»i Phong Táºp Táºp là thúc, Phong Táºp Táºp sau nà y trá»±c tiếp kêu tên cá»§a Lương Tân.
Sau khi lại đứng dáºy, Lương Tân trong lòng trà n ngáºp vui sướng, đối vá»›i tiểu quá»· hô: - Phong thúc!
Phong thúc có chút ngượng ngùng chà xát lòng bà n tay:
- Tôi không phải há» Phong, Phong Táºp Táºp cái tên nà y là được Lương đại nhân ban cho, tôi là quá»· bá»™c cá»§a đại nhân, tá»± nhiên cÅ©ng mang há» Lương.
Lương Tân vui vẻ mở miệng nói:
- Lương Phong Táºp Táºp, váºy thì là .... lão thúc!
Lão thúc mừng rỡ, khuôn mặt khô héo vui sướng như nở hoa, vá»™i và ng không ngừng gáºt đầu đồng ý.
CÅ©ng bắt đầu từ hôm đó, Phong Táºp Táºp má»—i đêm Ä‘á»u đến khu dân Tá»™i Há»™, trong lòng ngá»±c luôn mang theo chút đồ ăn. Ngoại trừ giúp Lương thị san sẻ má»™t phần công việc nặng nhá»c ra còn dáºy Lương Tân Ä‘á»c sách, viết chữ.
Có đôi khi, Phong Táºp Táºp còn hái má»™t Ãt thảo dược từ bên ngoà i, sau khi nấu lên đưa cho Lương Tân bồi bổ thân thể, đương nhiên Ä‘á»u không phải là loại dược tà i trân quý gì nhưng đối vá»›i sá»± phát triển cá»§a đứa trẻ cÅ©ng có chút Ãt tác dụng bổ dưỡng.
Những ngà y tháng khốn khổ cá»§a Lương Tân cÅ©ng láºp tức trở nên phong phú hÆ¡n rất nhiá»u, ngoại trừ ăn ngá»§ ra thì tất cả thá»i gian còn lại Ä‘á»u dà nh cho luyện quyá»n, Ä‘á»c sách, nhà n rá»—i má»™t chút thì cuốn lấy Phong Táºp Táºp đòi lão kể chuyện thế giá»›i bên ngoà i.
Phong Táºp Táºp khi còn sống là má»™t ngưá»i bình thưá»ng, chỉ Ä‘á»c quá và i năm sách tư thục, miá»…n cưỡng có thể dáºy Lương Tân nháºn biết mặt chữ. Chỉ có Ä‘iá»u luyện quyá»n lại không được, cÅ©ng may trên quyá»n phổ đã có ngưá»i ghi chú cẩn tháºn, Lương Tân xuất thân từ gian khổ, không há» sợ có thêm má»™t chút gian khổ, cứ chiếu theo quyá»n phổ mãnh luyện.
Bản quyá»n phổ nà y công pháp cÅ©ng chẳng tÃnh cao thâm gì, là 'Thái Tổ Trưá»ng Quyá»n' má»™t loại quyá»n pháp phổ thông nhất được lưu truyá»n trong trung thổ. Dá»±a và o bản lãnh cá»§a Phong Táºp Táºp cÅ©ng chỉ có thể ăn trá»™m được loại quyá»n phổ nà y mà thôi.
Thái Tổ Trưá»ng Quyá»n là ngoại gia quyá»n cước hoà n toà n là tay đấm chân đá, da dầy xương cứng, khổ luyện nó mặc dù không thà nh cao thá»§ gì nhưng hiệu quả cưá»ng kiện thân thể, phản ứng nhanh nhẹn thì vẫn là có, thêm và o đó lão thúc má»—i đêm Ä‘á»u Ä‘em thịt đến cho ăn, thân thể cá»§a Lương Tân nhỠđó phát triển khá»e mạnh, mặc dù không khôi ngô nhưng cÆ¡ thịt có búi có thá»› rắn chắc.
Có đôi khi Lương Tân còn nhÅ©ng nhiá»…u đòi Phong Táºp Táºp kể chuyện tổ tiên nó ba trăm năm trước, cứ nói đến chuyện nà y là Phong Táºp Táºp lại cưá»i khổ lắc đầu, không phải là lão không nói mà là chuyện lão biết được quả thá»±c là cÅ©ng không nhiá»u.
Phong Táºp Táºp mặc dù là quá»· phó cá»§a Lương Nhất Nhị song pháp lá»±c quá yếu, chịu không nổi dương uy chốn nha môn, trên danh nghÄ©a tuy là chá»§ phó nhưng cÆ¡ há»™i cho lão ở bên cạnh phụng dưỡng tịnh không nhiá»u.
Xuân thu qua lại, sao trá»i luân chuyển, thấm thoát đã bốn năm trôi qua, Lương Tân cÅ©ng từ đứa trẻ con tám tuổi biến thà nh thiếu niên mưá»i hai tuổi, lá»›n lên cÅ©ng không có Ä‘iểm gì đặc biệt, là n da ngăm Ä‘en, con mắt không lá»›n, nhìn qua không khác những đứa trẻ nông thôn nhiá»u lắm, còn lá»™ ra má»™t chút chất phác và phúc háºu.
Trừ bá» má»™t chút công phu quyá»n cước ra, Lương Tân đối vá»›i thế giá»›i bên ngoà i cÅ©ng đã có được má»™t chút lý giải, còn có thể xiu xiu vẹo vẹo viết má»™t và i câu chữ tâm đắc, khiến cho lão thúc và lão nương vui sướng không thôi.
Mấy năm nay, Phong Táºp Táºp ban ngà y ẩn thân trong mồ mả hoang, ná»a đêm lại đến dáºy Lương Tân, giúp Lương thị là m việc, đối vá»›i chuyện thế giá»›i bên ngoà i không nghe không há»i đến, má»—i ngà y Ä‘á»u vui sướng cưá»i luôn miệng.
Lại má»™t buổi sáng sá»›m tinh mÆ¡, Phong Táºp Táºp đã rá»i Ä‘i Ãt phút trước, Lương Tân luyện xong đưá»ng quyá»n, Ä‘ang chuẩn bị lên giưá»ng Ä‘i ngá»§ thì đột nhiên từ ngoà i đưá»ng cái truyá»n đến tiếng vó ngá»±a rầm ráºp!
Ngưá»i ngồi trên ngá»±a Ä‘á»u là sai dịch cá»§a nha môn, Ä‘ang không ngừng lao qua khu dân Tá»™i Há»™, trên miệng không ngừng hét lá»›n:
- Thánh chỉ hạ, trưng thu Tá»™i Há»™ khai sÆ¡n phá sát, những kẻ tròn mưá»i hai tuổi láºp tức ứng chiếu. Thiên hữu Äại Hồng!
Tiếp đó, đại đội quan binh dưới sá»± dẫn đưá»ng cá»§a bá»™ khoái nha môn Ä‘i và o khu dân Tá»™i Há»™, tất cả nam hà i tròn mưá»i hai tuổi Ä‘á»u bị bắt Ä‘i.
Khu dân Tá»™i Há»™ láºp tức như chim vỡ tổ, quy định cá»§a Äại Hồng từ khi khai quốc cho đến nay đã hÆ¡n ba trăm năm, tá»™i há»™ tuổi tròn mưá»i bốn má»›i phải khổ dịch, nhưng lần nà y lại biến thà nh mưá»i hai.
Khu dân tội hộ bị ngăn cách với thế giới bên ngoà i căn bản là không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì, cà ng không hiểu được 'Khai Sơn Phá Sát' từ miệng nha dịch rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Không cần há»i má»i ngưá»i cÅ©ng có thể hiểu được, 'Khai sÆ¡n phá sát' bốn chữ nà y so vá»›i đà o má», Ä‘i lÃnh biên cương, khai thác đá...mưá»i Ä‘i chÃn không vá» nà y còn muốn đáng sợ hÆ¡n!
Ngá»±a hà chó sá»§a, con khóc mẹ gá»i, lúc nà y chÃn châu ba mươi mốt phá»§ trên dưới Äại Hồng, má»—i má»™t khu dân tá»™i há»™ ở má»—i tòa thà nh trì Ä‘á»u loạn thà nh má»™t Ä‘oà n!
Lương Tân cÅ©ng đồng dạng bị quan binh từ trong lòng mẹ kéo Ä‘i, Lương thị liá»u mạng xông lên, má»™t tên quan binh bá»™ dáng hung tợn vừa giÆ¡ chân lên định đá, lại bị má»™t vị bá»™ đầu vung quyá»n ngăn lại.
Bộ đầu lạnh lùng nói:
- Äá»u là mẹ sinh cha dưỡng, vị binh gia nà y cÅ©ng không nên quá ngang tà ng!
Tên tiểu binh đó cÅ©ng không dám cãi lại bá»™ đầu, ngượng ngùng cưá»i hai tiếng rồi xoay ngưá»i rá»i Ä‘i, bá»™ đầu cúi ngưá»i đưa tay giữ lại Lương thị còn Ä‘ang muốn lao ra, y lạnh lùng:
- Ngươi liá»u mạng, đứa trẻ cÅ©ng liá»u mạng, các ngươi Ä‘á»u sống không được.
Tiếng hét cá»§a Lương Tân từ bên ngoà i vá»ng lại:
- Nương, đợi con trở lại đón ngưá»i!
Khuôn mặt lạnh lùng cá»§a bá»™ đầu đến bắt ngưá»i phá lệ cưá»i má»™t tiếng: - Hảo tiểu tá»!
Tiếp đó bước nhanh ra ngoà i, chỉ và o Lương Tân đối với nha dịch, quan binh khác nói:
- Không cho phép bất kỳ kẻ nà o đánh nó!
Náo loạn, giằng co không đến má»™t canh giá», tất cả khu dân tá»™i há»™ Ä‘á»u trở bên tÄ©nh mịch nặng ná», tất cả thiếu niên từ mưá»i hai tuổi trở Ä‘i Ä‘á»u bị đám quan binh như lang như hổ xông và o nhà kéo Ä‘i, đám mẫu thân dung mạo xấu xà ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác ngồi trên đưá»ng cái, ánh mắt ngóng vá» phÃa cuối con đưá»ng …
Lương Tân cùng vá»›i vô số thiếu niên tá»™i dân khác bị quan binh áp giải theo hướng tây mà đi, bá»n chúng không biết phải Ä‘i đâu, cÅ©ng không biết phải Ä‘i là m cái gì.
Song đối vá»›i đám thiếu niên nà y mà nói, ná»—i sợ hãi hoảng loạn ban đầu dần dần được thay thế bằng sá»± tò mò vá»›i rất nhiá»u Ä‘iá»u má»›i mẻ.Äây là lần đầu tiên bá»n chúng được Ä‘i ra khá»i khu dân Tá»™i Há»™, nhìn ngắm trá»i đất.
Lúc nà y tiết trá»i Ä‘ang độ xuân, trá»i đất sắc xanh đỠgiao hòa, mây trắng gió nhẹ, nÆ¡i nÆ¡i cảnh sắc tươi tốt.
Trên đưá»ng Ä‘i, bá»n há» không ngừng cùng vá»›i những đội ngÅ© tá»™i há»™ khác hợp lại, ngưá»i cà ng lúc cà ng nhiá»u... Nhưng vá» sau có má»™t chi đội ngÅ© Tá»™i Há»™ chạy đến cùng bá»n há» há»™i hợp, nhân số cá»±c Ãt, hÆ¡n nữa gần như ngưá»i nà o cÅ©ng bị thương.
Dưới sá»± há»i thăm cá»§a những kẻ hiếu kỳ má»›i biết được, chi đội ngÅ© nà y lúc chạy Ä‘i đúng lúc gặp phải hai bát bá»™ tu sÄ© đấu pháp, thần tiên đánh nhau phà m nhân gặp nạn, đội ngÅ© vốn gần má»™t ngà n ngưá»i cuối cùng chỉ còn hÆ¡n trăm ngưá»i sống sót, những ngưá»i đó Ä‘á»u là bị uy lá»±c cá»±c lá»›n cá»§a phi kiếm pháp bảo, thần thông pháp thuáºt lan đến, chết không có chá»— chôn.
|