Thủy Nhược Lam im lặng ngồi trên ghế, mắt nàng khẽ quét qua Tiểu Thiên đang quỳ trước mặt. Trong lòng nàng đang cân nhắc rất nhiều thứ. Ban đầu là lời đề nghị của Liệt Hỏa Cung, kế đó là danh dự của Huyền Băng Cung, rồi cuối cùng là trình độ dưới cả tệ hại của Tiểu Thiên.
Đệ tử của Liệt Hỏa Cung tùy tiện gọi một người cũng có thể đánh cho Tiểu Thiên bại thê thảm, đơn giản vì hắn ngoại trừ băng khí hộ thể, thì không biết làm gì khác.Lời đề nghị này, không thể chối từ, nhưng chấp nhận, thì xem ra còn mất mặt hơn.
" Nếu như ngươi không tệ hại đến vậy, ta cũng không cần khó xử thế này". Thủy Nhược Lam nghĩ thầm...
Nhưng nàng tuyệt không biểu lộ một chút cảm xúc nào, chỉ cất lời:
- Tiểu Thiên, Liệt Hỏa Cung chủ Hỏa Mẫu Nương Nương có nhã ý muốn đệ tử hai nhà giao hữu tiên thuật...
Tiểu Thiên câm như hến, đơn giản vì hắn đã đoán được đoạn còn lại.
- Ngươi là đệ tử duy nhất của bổn môn, ta lại không tiện từ chối...
Quả nhiên là phải ứng chiến.
- Tuy đệ tử Liệt Hỏa Cung có thực lực rất khá, nhưng ngươi không được chán nản, phải dốc hết sức mình vì
danh dự của sư môn, có hiểu không?
Đến mức này, muốn từ chối cũng khó.
- Đệ tử lĩnh ý ! Tiểu Thiên nặng nhọc đáp
- Vậy là được, trong 2 ngày này, chăm chỉ tu luyện sẽ có ích cho ngươi...
Thiên đạo này vốn có nhiều môn phái tu tiên, cũng có thể nói do nhiều tiên nhân đỉnh cao tạo lập môn phái, dần tụ lại mà thành. Cuối cùng thành một phần của Thiên Cung. Thủy Nhược Lam từng có lần nói với Tiểu Thiên, Huyền Băng Cung không nhiều đệ tử, nhưng tất cả đều cực kỳ xuất sắc. Tu luyện đến đỉnh cao rồi đều nhường ngôi vị trưởng môn cho đệ tử rồi phi thăng lên tầng trời tiếp theo. Mà Thủy Nhược Lam là chưởng môn đời thứ 6. Mỗi lần nghe đến chữ xuất sắc, Tiểu Thiên đều chột dạ không thôi.
Chút dị biến đâu tiên, hóa ra lại không dễ chịu chút nào. Tiểu Thiên hắn vốn mù tịt về tiên thuật, bây giờ lại phải nhận lãnh nhiệm vụ tỉ thí. Cứ nghe lời nhắc nhở của Thủy Nhược Lam, cũng đủ hiểu đối thủ như thế nào.
Mà trước đó đã từng có đôi lần Tiểu Thiên nghe về một thiên tài nào đó của Liệt Hỏa Cung, tốc độ tu luyện cực kì phi thường. Trường hợp gã đó xuất chiến, Tiểu Thiên ngoại trừ làm mộc nhân thì có lẽ không có số phận nào khác.
Thà ăn đòn còn hơn bỏ chạy. Hắn không dám tưởng tượng nếu hắn bỏ chạy, Thủy Nhược Lam sẽ phản ứng ra sao. Nàng nhấn mạnh cái danh dự sư môn như thế, tức là tuyệt không chấp nhận chuyện hắn chạy trốn. COn người nàng, bình thường lạnh lùng vô cảm, không biết khi nổi giận thì sẽ thế nào...
2 ngày trôi qua...
Tiểu Thiên cùng Thủy Nhược Lam đợi trên Bạch Tuyết Phong. Hắn không ngừng tưởng tượng về kịch bản ngày hôm nay. Nếu may mắn, có lẽ sẽ là một gã tiên nhân sơ cấp như hắn, dẫu không thể thắng, nhưng cũng không đến mức thua thê thảm. Hoặc là gặp một cao thủ, nhưng là kẻ có lòng nhân từ, sẽ nương tay khi nhận ra trình độ hạng lông của Tiểu Thiên.Còn nếu gặp một kẻ háo thắng, thích chả đạp người khác, thì tuyệt không có gì tốt đẹp
-Nhược Lam muội tử, đã lâu không gặp.
Từ trên không trung cất lên thanh âm trong trẻo, Tiểu Thiên ngẩng đầu, chỉ thấy một con hỏa phụng cực lớn, đang đáp xuống. trên lưng nó có 2 nữ nhân, mà chính xác là 2 đại mỹ nhân, cực kì xinh đẹp.
Một mỹ phụ áo đỏ rực, trông cực kỳ quyến rũ mê người, đặc biệt là khe ngực cao vút ẩn hiện sau lớp áo. DUng nhan nàng cũng tuyệt đối thuộc loại khuynh quốc khuynh thành.
Mỹ nhân áo xanh còn lại, trẻ hơn nhiều, tạo cảm giác thuần khiết đến kỳ lạ. Nàng giống như tuyết trắng, không vương một chút bụi, mà lại cực kì ấm áp dịu dàng. Khuôn mặt trái xoan, gò má hồng hào xinh xắn, đôi môi anh đào mềm mại.
Từ khi trọng sinh, Tiểu Thiên chưa hề ra khỏi Huyền Băng Cung. Cũng không có ai đến thăm nơi này, thế nên đây là hai người đầu tiên hắn gặp ngoài Thủy Nhược Lam.
Không ngờ lại là 2 đại mỹ nữ, so với sư tôn hắn, không thua kém chút nào. Thủy Nhược Lam là khí chất lãnh diễm, mỹ phụ kia là khí chất dụ hoặc, còn mỹ nhân áo xanh là khí chất thuần khiết, không vướng bụi trần.
Nghĩ đến đây, Tiểu Thiên mới chợt nhận ra, hắn vẫn còn một chút giống như con người trước kia, ấy là thích mỹ nữ...
Mỹ phụ áo đỏ, có lẽ là Hỏa Mẫu Nương Nương cất lời xã giao:
- Nhược Lam muội tử, muội không rời Huyền Băng CUng đã lâu, ắt hẳn chuyên tâm dạy dỗ đệ tử. Trình độ của hắn chắc đã tiến xa?
Thủy Nhược Lam cất giọng vô cảm. Trời mới biết nàng có đang nói xoáy Tiểu Thiên hay không:
- Hắn vốn tư chất không tệ chỉ có điều tu tập chưa lâu thì bị chân khí phản phệ, trí năng lẫn lộn. Tu luyên từ đó rất khó khăn.
- Muội muội lại khiêm tốn quá rồi...
Hai vị sư tôn, một tung một hứng khiến Tiểu Thiên chán nản. Hắn vô tình đưa mắt nhìn mỹ nhân áo xanh. Bắt gặp ánh mắt như nước của nàng, Tiểu Thiên cảm thấy tim đập mạnh lạ thường.
Mà mỹ nhân ấy, quay đầu tránh né ánh mắt của hắn, gò má của nàng hình như hơi ửng hồng. Còn dáng điệu bối rối, nhìn lại cực kỳ dễ thương.