Thủy Nhược Lam tự tay bày một trận pháp nhỏ, tạo nên kết giới vô hình trên một khoảng đất rộng. Vô số chú ngữ màu xanh nhỏ li ti kết lại thành hình tròn, nhằm bảo vệ cảnh quan trên Bạch Tuyết Phong, vừa thuận tiện để 2 vị sư tôn đánh giá. Hỏa Mẫu Nương Nương khẽ nhắc nhở:
- Tiểu Thiên, Tiểu Thanh, hai ngươi nên nhớ đây là tỉ thí giao hữu, không cần nương tay, nhưng cũng tuyệt đối không được quá tay. Thực lực là quan trọng, song không được vì thế mà làm hỏng quan hệ hai nhà. Hiểu không?
Nghe đến đây, Tiểu Thanh cúi đầu lĩnh mệnh cực kì ngoan ngoãn, còn Tiểu Thiên thì chết cứng. Đây còn không phải là kì tài tu tiên mà Thủy Nhược Lam từng nói bóng gió đó hay sao? Nếu vậy thì hắn tuyệt đối bại rồi.
Chỉ có một điều an ủi, vị tỉ tỉ này, hình dung cực kỳ dịu dàng khả ái, có lẽ cũng sẽ không quá tay. Có lẽ hắn chỉ cần để lộ ra trình độ của mình, nàng cũng sẽ không xuất toàn lực mà đánh tới, chừa cho hắn chút mặt mũi. Hơn nữa, còn Thủy Nhược Lam là bậc tôn sư đứng đây, nàng cố nhiên sẽ không làm quá...
Hắn đem những hi vọng ấy, bước vào kết giới. Đối đầu với mỹ nhân, mà mình lại không có chút vốn liếng gì, thực sự mất mặt muốn chết. Tiểu Thanh cũng nhập giới, trước khi xuất thủ, nàng cúi đầu khe khẽ nói:
-Tiểu Thiên sư đệ, trận tỉ thí này dốc toàn lực, nếu có gì quá phận mong ngươi đừng trách cứ ta.
Nói rồi, nàng xuất ra một thanh tiên kiếm tựa như thạch trúc từ thinh không. Toàn thân mỹ nhân phát ra khí thế cực kì tự tin.
Tiêu thật rồi, trình độ đã đạt đến mức Cách Không Tàng Kiếm, lại còn nói dốc toàn lực, phen này Tiểu Thiên hắn tiêu thật rồi. Đầu óc tiểu Thiên như bị hôn ám, tay chân luống cuống, chỉ biết ngây ngốc nhìn mỹ nhân đang tụ pháp.
Cử động của Tiểu Thanh cực kì uyển chuyển, tay ngọc khẽ lướt trên thân kiếm, môi xinh khẽ động, chỉ thấy một ngọn lửa màu đỏ, lan dần dọc theo sống kiếm, rồi bọc lấy toàn bộ lưỡi kiếm. Một thanh lục sắc kiếm phối hợp với xích hỏa tạo nên uy thế mãnh liệt.
-Tiểu Thiên, sư tỉ đắc tội!
Chớp mắt, thân hình mỹ diệu đã phóng lên không trung. Tiểu Thanh thu tay về phía sao thủ thế, mắt nhìn vào gã tiểu tử đang ngơ ngác phía dưới, rồi vung tay. Lưỡi kiếm đi theo đường bán nguyệt, dư ảnh tạo thành đường cong màu đỏ tuyệt mỹ.
Một luồng hỏa diệm hình trăng khuyết lao về phía Tiểu Thiên, tốc độ và uy thế kinh người.
CHứng kiến cảnh này, đến kẻ ngốc cũng biết, Tiểu thanh đã xuất ra một chiêu hoàn hảo.
Tiểu Thiên vẫn đực mặt ra nhìn. Rồi cũng chỉ biết run rẩy đọc chú ngữ để tạo nên một lớp băng khí hộ thể. Vừa kinh hãi nhìn luồng hỏa diệm, trong đầu hắn vừa cầu trời khấn phật.
Cầu mong cho Băng khí kia bảo toàn cái mạng nhỏ này của hắn.Đồng thời không khỏi bất ngờ về Tiểu Thanh: nữ nhân trông đến là nhu mì, mà xuất chiêu lại dữ dội đến vậy, tựa như không cho hắn chút cơ hội nào.
Ầm!!!!!!!!!!
Một tiếng nổ chấn động cả Bạch Tuyết Phong, Hỏa diệm cùng dư chấn thì bị chặn lại bởi kết giới, song thanh âm của vụ va chạm thì không kém đi một phân. Cứ nhìn lửa lan tỏa trùng trùng, tuyết bị cày xới, đảo lộn không ngớt là đủ hình dung. Một chiêu này của Tiểu Thanh thực sự là quá bá đạo.
Mịt mù tan hết, chỉ còn trơ lại một vệt nứt cày sâu hoắm xuốn mặt đất. Mà Tiểu Thiên thì đã văng tít ra một góc xa. Trông hắn cực kì thê thảm, tóc tai bù xù, quần áo cháy khét, trên mình còn mấy vết bỏng loang lổ. Đôi mắt tê dại của hắn chỉ kịp nhìn đầy phẫn uất về phía nữ nhân áo xanh đang hạ dần xuống đất.
Thủy Nhược Lam khai mở kết giới, một tay dùng niệm lực nâng gã đồ đệ đang sống dở chết dở lên khỏi mặt đất, rồi vô ảnh vô tung phóng đi. Trước khi biến mất vẫn kịp nói một câu cực kì lạnh lùng, mà đầu không hề quay lại:
- Sư tỉ, kết quả tỉ thí đã rõ, chỉ có điều, Tiểu Thanh hôm nay đích thực là quá tay rồi!
...
Trên Bạch Tuyết Phong trơ lại còn sư đồ Hỏa Mẫu Nương Nương, nàng hiển nhiên rất thoải mái khi thấy đệ tử của mình vượt trội, mà Tiểu Thanh bộ dáng dường như không tốt chút nào.
Nàng không hiểu tại sao, khi thấy ánh mắt của Tiểu Thiên nhìn mình cách đây chưa lâu, lại khiến nàng bối rối đên vậy.Ngạc nhiên, phẫn uất mà hình như có cả một chút thù ghét.
...
Tiểu Thiên chỉ mơ hồ cảm nhận Thủy Nhược Lam đang đưa hắn về chính cung. Thân thể vẫn còn đau, nhưng ít nhất cũng đã giảm nhiều. Hắn chỉ biết thều thào:
- Sư tôn, cảm ơn người.
Thủy Nhược Lam khẽ nói:
- Đừng nói gì nhiều.
Tiểu Thiên cười mếu máo.
Nàng xem ra không chịu thừa nhận...
Trong lúc hỏa Diệm của Tiểu Thanh đánh tới, cũng là lúc băng khí của Tiểu Thiên bị bức tan, Thủy Nhược Lam đã ngầm dùng tuyết dưới chân, từ xa tạo nên một bức tường tuyết, cứu lấy cái mạng quèn của hắn. Tuyết lửa mịt mù, cộng thêm thủ pháp cực kì kín kẽ đã đánh lừa được cả Hỏa Mẫu Nương Nương.
" Sư tôn, người ít ra cũng không bỏ mặc ta a !"