Nếu Hỏa Mẫu Nương Nương không phát ra nộ khí quá lớn...
Nếu Thủy Nhược Lam đến chậm nửa giây...
Nếu nàng không một chút nghĩ ngợi, xuất ra Thủy Hệ Tiên Thuật bậc nhất Thiên Niên Băng Thuẫn...
Chừng ấy giả thuyết ấy, chỉ cần một cái xảy ra, e chừng Tiểu Thiên đã không còn mạng để nhìn cảnh tượng bây giờ.
Hơi nước đã tan hết, để lộ ra 2 thân ảnh xinh đẹp đang đối diện nhau. 2 bóng mỹ nhân, một áo lam, một áo đỏ.
Thủy Nhược Lam cất giọng phá tan bầu không khí căng thẳng:
- Sư tỉ đang làm gì vậy?
Hỏa Mẫu nương nương đương nhiên ý thức được đối phương đang chất vấn việc mình đã làm, song vẫn cứng cỏi đáp lại:
- Làm gì? Ta đương nhiên là đang trừng phạt gã tiểu tử kia!
- Trừng phạt?
Thủy Nhược Lam khẽ đảo mắt nhìn quang cảnh hoang tàn xung quanh mình. Một vùng tuyết trắng tinh khôi hoàn toàn biết mất. Đất đai nứt nẻ, cây cối bị thiêu trụi. Một màu trắng tinh thuần bị thay bằng màu xám chết chóc.
Mà giữa quang cảnh ấy, một bóng người đang đông cứng trong lớp băng phong dày cả thước. Cách đó chưa lâu, một luồng hỏa diệm khổng lồ hình chu tước vừa mới đổ ập xuống đầu hắn.
- Sư tỉ, đây là Huyền Băng Cung, không phải Liệt Hỏa Cung của tỉ. Tỉ một kiếm hủy đi cảnh quan nới đây, rồi còn muốn tỏ vẻ vô trách nhiệm ư?
Hỏa Mẫu Nương Nương có chút bối rối. Nàng đích xác cũng nhận ra mình đã quá tay. Một gã tiên đồng tu luyện chẳng vào đâu, tay không có tiên khí, nàng tùy tiện xuất một chiêu kiếm tầm thường cũng hạ được hắn, hà huống phải huy động đến tiên pháp tối thượng kia?
Nghĩ thế, nhưng nàng không chịu đuối lí:
- Ta thừa nhận có chút qua tay. Nhưng sư muội thử nghĩ xem, gã tiểu tử kia, cư nhiên dụ dỗ đồ nhi ngoan ngoãn của ta, không những lường gạt nó, lại còn định có ý đồ xằng bậy. Ta làm sao để yên được?
- Đồ đệ của ta không tốt, cũng chưa đến lượt tỉ dạy dỗ thay? - Thủy Nhược Lam lạnh lùng nói, khóe môi nàng cong lên. Nếu Tiểu Thiên nhìn thấy, e rằng hắn sẽ tán thưởng vì cử chỉ một ngàn năm cũng khó thấy đó.
- ... Hơn nữa, đồ đệ ta có chút gì gọi là sai. Tỉ thử nói cho ta, ở cùng hắn, Tiểu Thanh có chút biểu hiện nào không tốt? Rõ ràng là nàng ta nguyện ý a!
Hỏa mẫu nương nương đuối lý dần. Theo như biểu hiện của Tiểu Thanh, nàng đích xác là không hề bị ép buộc. Chỉ có điều…
- Nguyện ý hay không muội làm sao biết được?
Thủy Nhược Lam im lặng. Nàng đương nhiên biết.
Dẫu không phải lần nào cũng theo dõi, nhưng cũng không phải hoàn toàn không để mắt. Nàng đương nhiên biết nha đầu Tiểu Thanh đối với đồ đệ của mình có điều ám muội.
Nàng biết hắn lừa gạt lấy đi nụ hôn đầu đời của Tiểu Thanh…
Nàng biết hắn kể chuyện để lấy nước mắt nữ nhân kia, những câu chuyện mà cả nàng cũng thấy cảm động.
Nàng biết khoảnh khắc ở cạnh nữ nhân ấy, hắn tựa hồ vui vẻ, hoạt bát hơn lúc ở bên cạnh nàng nhiều lắm.
Chỉ là nàng không thể nói ra, nếu không sẽ mang tiếng là Sư tôn đi rình rập đệ tử.
Nghĩ như vậy Thủy Nhược Lam khẽ thở dài:
- Sư tỉ chuyện tỉ phá hủy Tuyết Phong của ta, ta có thể không coi là gì, ta chỉ hi vọng tỉ không tiếp tục truy cứu chuyện quan hệ giữa đồ đệ ta và tiểu Thanh mà thôi.
Nói rồi, chẳng cần Hỏa Mẫu Nương Nương đáp lời, nàng phất tay thu khối băng phong có Tiểu Thiên trong đó vào đặc thù không gian rồi rời đi.
Hiện trường chỉ còn trơ trọi lại tiên tử áo đỏ. Hỏa Mẫu Nương Nương trầm ngâm một hồi lâu rồi quay đầu. Trong thâm tâm nàng nghĩ lóe lên một tia thù hận:
-Tiểu tử thối, đừng nghĩ có Thủy Nhược Lam thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi….