Tiểu Thiên trầm ngâm vô định, đôi mắt đọng trên nền tuyết trắng. Bỗng nghe thấy thanh âm lạ, đầu hắn lập tức hướng về phía ấy, toàn thân cơ hồ muốn vỡ ra.
Chỉ có điều, người đến không phải là người hắn mong đợi. Nàng không mặc y trang màu lục, không nở nụ cười ấm áp nhu hòa.
Thủy Nhược Lam nhận ra vẻ thất vọng triệt để trên khuôn mặt của gã đệ tử. Trong lòng nàng đoán biết được ý nghĩ của hắn, đương nhiên cảm thấy không dễ chịu chút nào. Cùng là nữ nhân, thậm chí so với Thanh Thanh nàng tiếp xúc với hắn nhiều hơn hẳn, tại sao lại có sự khác biệt như thế?
Chỉ có điều, nhìn mái đầu cùng hai bên vai phủ trắn tuyết, cùng đôi mắt ảm đạm của hắn, nàng cảm thấy lòng mình trầm hẳn lại.
- Ngươi vẫn đợi nàng ta?
Tiểu Thiên quay đầu, cảm thấy mất tự nhiên:
- Sư tôn ta không…
- Đừng nói dối ta! - Thủy Nhược Lam khẽ ngắt lời
Từ lần bị bắt gặp ngày đó, Thanh Thanh không đến gặp Tiểu Thiên, cũng không có liên hệ gì với hắn. Tiểu Thiên hầu như ngày nào cũng lên Bạch Tuyết Phong chờ đợi, có hôm thất vọng trở về, có hôm ngủ gục ngay bên một gốc cây, sáng dậy toàn thân phủ kín tuyết.
Bất chấp việc không thấy thân ảnh màu xanh quen thuộc, cũng chẳng thấy giọng nói thân thiết của nàng, hắn đối với việc đợi chờ không hề từ bỏ.
Tỉ như hôm nay, hắn lại ngồi đợi ở đây. Cực kì nhẫn nại. Tựa như, nếu không đợi chờ như vậy, trong lòng hắn không vơi đi được nỗi nhớ. Thanh Thanh đích xác là người đem cho hắn cảm giác sống chân thực đầu tiên kể từ khi đến dị giới. Điều mà nữ nhân băng giác thờ ơ lãnh đạm như Thủy Nhược Lam tuyệt không có khả năng làm được. Cùng nàng cười đùa, nói chuyện, Tiểu Thiên cảm thấy dễ chịu hơn trước rất nhiều. Mà 2 nụ hôn ngày trước, vẫn còn đọng lại trên môi hắn tư vị ngọt ngào. Nói cho tận thì, hắn đối với Thanh Thanh đã không còn cái ý muốn trêu đùa đơn thuần, trái lại đã có thêm mùi vị của luyến ái.
Thủy Nhược Lam im lặng, điều nàng cần nói thì thập phần quan trọng, nhưng mà trông hình dung của Tiểu Thiên thì cũng có chút bất nhẫn. Nàng chầm chậm cất tiếng, âm điệu trầm xuống trở về sắc thái băng lãnh thường ngày:
- Tiểu Thiên, vừa rồi có tống trát của Thiên Hình Bộ đưa đến, yêu cầu ngươi ngày mai đến triệu tập.
Tiểu Thiên sực tỉnh, ngơ ngác hỏi:
- Sư tôn, Thiên Hình Bộ… là gì vậy??? Sao lại triệu tập ta???
Thủy Nhược Lam đáp lãnh đạm:
- Ngươi còn ở đó mà si tâm vọng tưởng, Liệt Hỏa Cung chủ đã đệ đơn lên Thiên Hình Bộ, cáo buộc ngươi vi phạm thiên quy, dụ dỗ chiếm đoạt nữ đệ tử của họ…
"Oanh!" Trong đầu Tiểu Thiên nổ tung, sao lại có chuyện hoang đường như vậy:
- Không thể nào, ta và Thanh Thanh hoàn toàn chân thật, ta không làm loại chuyện mờ ám đó! Ta không đi!
- Chuyện đó ngươi nói với ta thì có ích gì, Thiên Hình Bộ là cơ quan chấp pháp tối cao của Thiên Triều, ngươi có thể kháng lệnh sao?
Tiểu Thiên cứng đơ người, hắn không ngờ lại dây vào tình huống phi thường rắc rối đến vậy. So với đi hầu tòa ở tiền kiếp thì có lẽ cũng không sai biệt là mấy. Thủy Nhược Lam nhìn gã đệ tử đang ngây ngốc, nàng hiển nhiên đoán biết rằng hắn đối với chuyện vừa rồi đã gặp đả kích không nhỏ.
Nàng thừa hiểu, hắn đối với nha đầu Tiểu Thanh chẳng đến mức trầm trọng như Hỏa Mẫu Nương Nương đã tố cáo. Bọn chúng cùng lắm là ôm ấp, hôn môi là cùng. Thiên quy về cơ bản những hành động thân mật đó không cấm. Chỉ có điều, nàng không hiểu dựa vào đâu mà Hỏa Mẫu Nương Nương lại tự tin khoa trương đến vậy.
- Thực ra, chuyện cũng không đến mức quá nghiêm trọng. Ngươi và Tiểu Thanh nha đầu nếu là trong sạch, vậy thì đứng trước bộ hình, chỉ cần thẳng thắn giãi bày, cáo buộc kia tự khắc sẽ được hóa giải a.
Tiểu Thiên như người nằm mộng tỉnh cơn mê. Phải rồi! Ta và Thanh tỉ vốn chẳng làm gì đến mức thành tội. Hăn và nàng thực tâm ở cảnh nhau vô cùng vui vẻ, chỉ dựa vào mấy câu của Hỏa Mẫu Nương Nương mà muốn vu cáo hắn sao! Thực là nằm mơ rồi.
Nghĩ thế, đột nhiên hắn quay sang nhìn Thủy Nhược Lam, giọng trở nên nghiêm trang kì dị:
- Sư tôn, người tin ta chứ?
Thủy Nhược Lam lần đầu gặp phải tác phong này của hắn, có phần không kịp thích nghi. Tuy vẫn giữ được nét mặt lạnh lùng, song giọng nói đã có phần ngập ngừng:
- Tin gì chứ… ta không hiểu???
Tiểu Thiên giữ nguyên thần thái đó, lặp lại:
- Sư tôn, người tin ta vô tội trong chuyện này chứ???
" Không lẽ lại nói rằng ta thi thoảng vẫn theo dõi các ngươi hay sao?" Thủy Nhược Lam nghĩ thầm, không khỏi có chút bực mình:
- Với cá tính của ngươi, xem ra chưa đủ gan làm những chuyện như thế a…
Tiểu Thiên bỗng phì cười, trong lòng bỗng cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
- Vàng thật không sợ lửa, ta thực muốn xem Hỏa Mẫu Nương Nương làm cách nào vu cáo được ta.
Nói rồi hắn đứng dậy, vội vàng phủi tuyết đọng trên vai. Tâm trạng hắn có chút khá lên. Chuyện kiện cáo xem ra không đáng lo ngại, chưa kể sẽ có cơ hội gặp lại Thanh tỉ của hắn.
Xem nào, Hỏa Mẫu Nương Nương cáo buộc ta quấy nhiễu nàng, chắc chắn sẽ phải đưa nàng theo làm nhân chứng. Còn nếu không, ta cũng sẽ yêu cầu được gặp nàng để đối chất.
Mà trước khi đi, hắn còn nói với Thủy Nhược Lam một câu, cũng chẳng cần biết nét mặt của nàng có thay đổi đáng kể. Câu nói ấy tuyệt đối là vô tâm, nhưng lại cũng vô tình chạm vào chỗ nhược của Thủy Nhược Lam:
- Sư tôn, cảm tạ người đã động viên ta! Tin tưởng ta như vậy, xem ra sư tôn rất hiểu ta a.
Thủy Nhược Lam im lặng không đáp.
Mà thực ra nàng cũng không có câu trả lời.