Giữa đêm khuya thanh vắng, lâu lâu lại vang lên tiếng chó sủa . Ánh trăng vàng vẫn treo trên cao, chiếu xuống nhân gian ánh sáng hài hòa, êm dịu.
Đinh Bộ Lĩnh đang mơ mơ màng màng, bỗng văng vẳng bên tai một giọng ca ngọt ngào, tựa như giọng hát của tiên nữ. Giọng ca văng vẳng xa xa, như dòng suối, nhẹ nhàng truyền tới tai Đinh Bộ Lĩnh.
" Người phương xa, tựa đấng anh hùng.
Nghe trong gió, giữa muôn trùng khói lửa
Ngựa hí vang trời,
Rừng gươm giáo mác có xá chi.
Lữa nhiệt huyết luôn cháy bỏng.
Chém một đao như thiên lôi vẫn lạc.
Kiếm tung hoành như chim nhạn trời nam.
Hỡi người quân tử có nghe chăng
Tuy áo vải, nhưng tấm lòng kim giáp.
Dù chết không sờn "
Tiếng ca trong gió khẽ đưa, nhẹ nhàng, thánh thót. Đinh Bộ Lĩnh đang ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng hát, liền chú tâm theo dõi. Tự nhiên thấy tâm hồn sảng khoái, tâm linh là một mảnh sáng trắng, tựa như mặt nước hồ thu lặng lẽ. Chàng cảm thấy mình đang đứng ở một địa phương xa lạ, rừng đào xung quanh đẹp đẽ. Cảnh sắc thiên nhiên làm cho người ta một cảm giác tựa như tiên cảnh.
Mây mờ ảo lượn lờ dưới chân. Hoa đào hồng phấn, khẽ rung rình trong làng gió mát. Tỏa ra hương sắc ngọt ngào say đắm.
Bỗng nhiên, có một đám mây thất sắc lượn lờ xuất hiện. Đinh Bộ Lĩnh cảm thấy hiếu kỳ. Bỗng nhiên, từ hư không chói rọi ra chín cột sáng, phân biệt chiếu thẳng vào người Đinh Bộ Lĩnh. Bộ Lĩnh hoảng sợ, vội vàng né tránh. Dù động tác có nhanh nhẹn, nhưng vẫn kém xa so với vận tốc ánh sáng. Chín cột sáng ấy chiếu thẳng lên người Bộ Lĩnh. Anh ngỡ ngàng khi trước mắt, một người đã đứng yên lặng nhìn anh. Người này, xuất hiện tựa như mây, vô hình vô tướng mà hiện ra. Thật là quỷ dị.
Đó là một lão nhân, tuổi trạc thất tuần. Ánh mắt hiền từ nhìn Đinh Bộ Lĩnh. Phải nói, người tới được Tô Thức tiên cảnh này, tức là số phận hơn người. Ông lão này chính là Tô Thức, năm xưa được duyên phận, một bước vũ hóa thành tiên. Nhưng không chịu chọn phi thăng tiên giới, nên vẫn ở lại phàm gian.
Đinh Bộ Lĩnh ngơ ngác nhìn ông lão, tuy cậu vốn là người trẩm ổn, nhưng cảnh tượng trước mặt quỷ dị, đến nổi làm người ta sợ hãi. Ông lão mỉm cười hòa ái, cất tiếng hỏi:
- Người bạn nhỏ, cậu tên họ là chi ? Quê quán nơi nào ?
- Thưa ông, con họ Đinh, tên là Bộ Lĩnh. Quê ở thôn Kim Lư, làng Đại Hữu, thuộc Châu Đại Hoàng. Xin hỏi, nơi này là nơi nào ạ ?
Tô Thức vẫn nụ cười trên môi, đưa tay nắm lấy vai Đinh Bộ Lĩnh, Bộ Lĩnh cảm giác một luồng khí ấm áp chạy vào nội thể, làm cho cậu cả người sảng khoái. Muốn mở miệng hét to lên. Chỉ chớp mắt, Tô Thức thu tay về, mắt tỏ ra vẻ kinh ngạc. Nhìn lại một lần nữa Đinh Bộ Lĩnh. Rồi mỉm cười, vỗ vỗ vai của hắn, nói
- Ngươi ngày sau, sẽ thành việc lớn. Nhưng cần phải cẩn thận kẻ tiểu nhân. Gặp nhau hẳn là có duyên, ta tặng cho cậu Thiên Tâm bí pháp, cứ từ từ mà tìm hiểu sự diệu dụng của nó. Thôi , ta đi đây.
Tô Thức nhẹ nhàng điểm nhẹ vào tráng của Đinh Bộ Lĩnh. Thân hình như sương khói, mông mông lung lung biến mất.
Đinh Bộ Lĩnh giật mình thức giấc. Cảm giác sảng khoái vẫn còn tồn tại. Không biết là mơ hay là tỉnh ?! Ánh mắt nghi hoặc, nhìn ngó xung quanh. Đây vốn vẫn là nhà mình đấy thôi. Hóa ra mình nằm mơ. Đang tính nằm xuống ngủ tiếp, Bộ Lĩnh cảm thấy trong đầu tựa như có dị động, xuất hiện nhiều văn tự khác lạ. Tên là Thiên Tâm Quyết.
" Gặp nhau là hữu duyên, nay tặng cho cậu nhỏ Thiên Tâm Quyết này. Cậu cứ chiếu theo pháp quyết mà tu luyện. Cứ từ từ tìm hiểu diệu dụng của nó."
Sau đó, một mảng vàng xuất hiện. lóe lên trong óc Đinh Bộ Lĩnh. Cậu liền hiểu và ghi nhớ ngay. Chiếu theo pháp quyết này mà ngồi vận hành.
Lúc đó, trên bầu trời một ngôi sao lóe lên, làm lu mờ đi ánh sáng của các ngôi sao xung quanh.
Trên Bạch Hạc Lâm, một người ăn mặc như đạo nhân, nhìn lên bầu trời. Ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, lấy tay tính toán một hồi. Trầm ngâm đi vào đại điện. Ông đi tới trước cửa phòng, gõ lên năm tiếng, Ba mạnh hai yếu. Chỉ thấy cửa phòng mở ra, một người ăn vận như thư đồng, cặp mắt đang lèm nhèm buồn ngủ. Lão bước vào cửa, xuyên qua vài gian phòng. Tới gian thứ tư, liền ngồi ngoài sảnh, đợi thư đồng vào báo lại.
Một lát sau, một người trung niên, nước da ngăm đen. Mặt hình chữ điền, râu quai nón. Trông dữ tợn và hung bạo bước tới. Người trung niên chào hỏi đạo nhân, sau đó nói
:" Trương tiên sinh không biết có việc gì mà khẩn cấp như thế ? "
" Bẩm Kiều nguyên soái, trên trời mới xuất hiện dị tượng . Thiên đế tinh ánh sáng yếu dần, bị thập nhị tinh tú kiềm chế. Nhưng tự nhiên xuất hiện sao Bỗng nhiên xuất hiện Phúc tinh, hóa giải đi sự kềm chế của thập nhị tinh tú. Thiên tượng này cũng thực sự là quỷ dị "
Chỉ thấy họ Kiều cười nhạt, thẫm nghĩ lão đạo nhà người đam mê trăng với sao, nói toàn thứ linh tinh. Buồn bực là hắn đang ngủ với tiểu thiếp, bị lão đánh thức. Cũng cảm thấy phiền muộn không ích. Nhưng lão đạo này là người có chỗ dựa vững chắc, không nên đắc tội. Bèn mỉm cười nói :" Vậy Trương tiên sinh có thể lý giải chút ích được không ? "
Trương đạo nhân trầm ngâm hồi lâu rồi nói : " Theo thiên tượng ở Giao châu này mà xét, thì có nghĩa là, Dương Đình Nghệ sớm cũng sẽ bị sát hại, lúc đó xuất hiện mình quân chân chính "
Kiều nguyên soái hai mắt sáng ngời, nắm tay Trương lão đạo, giọng cấp thiết hỏi :" Vậy có biết ai là minh quân hay không ?"
Trương lão lắc đầu, :" Khó đoán, khó lắm. Nhưng theo tình thế trước mắt, thì Dương Đình Nghệ thế lực lớn mạnh, dưới nha trướng hằng hà sa số tướng sĩ. Nói đến việc tự nhiên bị sát hại, quả thực là chuyện không ai dám nói "
Lại nói : “ Nhưng nếu Kiều nguyên soái người thì cũng không hẳn là quá khó” Xong bèn thâm ý mỉm cười với Kiều gia.
Họ Kiều động tâm, bèn nói sẽ suy nghĩ kỹ càng lại rồi hẳn tính sau.
Cũng tại một nơi phía tây nam, có ba người đang ngồi uống rượu dưới trăng vàng. Một người mặc áo thư sinh, dáng người lùn mập mạp. Cặp mắt ti hí, đang hô to gọi nhỏ với hai người huynh đệ còn lại. Người trong giang hồ chỉ biết biệt danh của người này là Thương Nhân Đạo Tặc - Lưu Trọng, là một người tính tình cổ quái, luôn thích mua bán với người khác, nhưng nếu không mua bán thuận lợi thì sẽ cướp lấy của đối phương. Trong giang hồ Giao châu cũng có chút danh tiếng. Võ công thì không ra gì, nhưng có tài thủ pháp Phá Cốt thuật và Hư Không Trích Tinh, cũng đủ tung hoành nganh dọc rồi
Một người khác lưng hổ vai gấu, mặt chữ điền. Ánh mặt có thần quang, dáng người tràn đầy sức lực, Mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng mang theo vẻ khí phách của trang nam tử. Người này là trong võ lâm biệt danh là Thần đao- Tô Văn. Giỏi võ, giàu nghĩa khí. Ông chuyên ra tay trừ hại bạn Hán bạo tàn, giúp đỡ những người cơ khổ. Võ công tinh túy với bộ Túy Cuồng Cước và Thập nhị huyết chiến đao pháp. Vừa ác độc, vừa mạnh mẽ. Trong giang hồ, không ai không kiên kỵ cả.
Người thứ ba, là một lão nhân, sắc mặt hồng hào, phúc hậu. Ông là Nam Dương Kiếm thánh- Trầm Luân.Với bộ Lạc nhạn kiếm pháp ngạo khiếu võ lâm. Ông đã từng sang bên Hán quốc, truy sát Huyết ma hòa thượng - Vô Ngã đại sư, vì hắn đã gian dâm và sát hại vợ và con gái của ông. Nói đến ông, chỉ có sự kính nể của giang hồ Giao châu và Trung Nguyên.
Ba người, không phân biệt già trẻ, lớn nhỏ. Uống rượu say sưa, đàm luận mọi chuyện trên trời dưới đất. Bỗng Trầm Luân nhìn lên trời, cặp mắt lóe lên sự kinh ngạc. Lẩm bẩm nói :" Chả lẽ nước ta sắp lâm vào cảnh binh đao nữa sao ?! "
Ở một bên, Tô Văn cũng ngạc nhiên nhìn lên trời, sắc mặt hiếu kỳ. Không hiểu trên trời có gì hay mà Nam Dương Kiếm Thánh nhìn hoài vậy ? Củng cùng ý nghĩ đó còn có Lưu Trọng. Tên mập này, nhìn tuy hơi lưu manh và bỉ ổi, nhưng cũng từng học qua kinh sử. Cũng đã ra thi làm quan, nhưng chán cảnh Người Việt bị người Hán đàn áp, nên thoái chí mà từ quan, lui về làm đạo tặc. Hắn ban đầu cũng không hiểu, nhưng sau đó vẽ mặt bỉ ổi toát ra sự lo lắng. Quay sang nhìn Trầm lão, nói :" Theo ngu kiến của tiểu bối, thì nước ta sắp phải lâm vào cảnh binh đao. Nhưng có sao Phúc tinh xuất hiện, chứng tỏ có quý nhân có thể dẹp tan cảnh này "
Trầm lão gật gù nói " Đúng, nhưng người này hạ lạc nơi nào chưa rõ. Với lại thế lực hiện nay đang có sự chia rẽ. Dương tiết độ sứ tay nắm binh quyền, nhưng nha trướng dưới tay ông tỏ vẽ bất mãn với nhau. Gây lục đục nội bộ. Chuyện nội loạn sớm hay muộn cũng xảy ra mà thôi "
Tô Văn một bên lắng nghe, bỗng nhiên nói :" Theo tôi, thì chúng ta nên chia nhau tìm người ứng với Phúc tinh mệnh kia mà giúp đỡ. Sau này có thể có thêm phần nào sức lực mà dẹp yên nội loạn "
Trầm Luân và Lưu Trọng đồng thanh khen hay, sau đó ba người đối ẩm vài chung. Chia tay nhau, Trầm Luân ngược về phương Bắc. Tô Văn xuôi theo hạ lưu sông Hồng còn Lưu Trọng thì hướng phía nam mà rời đi.