Trịnh Tú chạy đi rất nhanh. Chỉ giây lát sau đã mất hút sau rặng tre xanh. Tiểu Thúy nhìn theo với anh mắt ngưỡng mộ và sùng bái. Trần tiểu thư ngồi dựa lưng vào gốc cây, nhãn tình có vẽ tốt hơn đôi chút. Nhưng vẫn còn mang nỗi sợ hãi. Đinh Điền ngồi bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Trong lòng nổi lên ý niệm muốn dang tay che chở.
Đinh Điền nhớ lại cảnh mình lặn vào nước. Màn nước tối đen, nhưng Đinh Điền vẫn căng mắt ra. Nhìn thấy màu trắng lờ mờ trước mắt. Trần tiểu thư đang chìm dần vào đáy sống.Cứu người trong lúc nguy cấp, nên Đinh Điền cũng không quan tâm tới sự tình khác. Lặn nhanh xuống, giơ tay ôm chặt thân hình nhỏ nhắn ấy. Khoảng khắc ấy , làm con tim của thiếu niên này rung động. Đinh Điền mơ màng nhìn gương mặt xinh đẹp kia.
Trần tiểu thư liếc nhìn sang bên cạnh. Thấy Tiểu Thúy đang ngồi nói chuyện với đám người Đinh Bộ Lĩnh . Bộ dáng tiểu Thúy rất hưng phấn không thôi. Trên mặt nhỏ nhắn ngây thờ toát lên vẻ đáng yêu. Trần tiểu thư nhịn không được mỉm cười. Quay mặt đi. Bỗng thấy Đinh Điền đang ngồi ngơ ngẩn nhìn mình. Trần tiểu thư nhớ đây là người đã cứu mình từ Quỷ môn quan trở về. Nhịn không được nhìn lại con người ấy. Chỉ thấy đó là anh chàng thiếu niên, vẽ mặt thật thà, chất phác. Khuôn mặt ngây ngô ấy nhìn mình mãi. Làm cho Trần tiểu thư da mặt bắt đầu đỏ lên. Mở miệng lí nhí nói : " Ân... Ân công, tại sao ngươi nhìn ta mãi thế ?"
Đinh Điền vẫn còn ngồi nghĩ ngợi trăng sao. Nghe Trần tiểu thư cất tiếng nói. Bèn lúng túng, mở miệng nói một cách khó khăn :" À.... À .... Không có gì ... Không có gì cả ... " Rồi sau đó, cúi đầu xuống nhìn ngắm xem dưới chân mình có bao nhiêu con kiến đang bò qua lại.
Trần tiểu thư mỉm cười, nhìn bộ dáng lúng túng của hắn, quả thật là người chân thành. Nàng đã từng tiếp xúc nhiều vương tôn, công tử con nhà quý tộc. Nhưng những người đó lúc nào vẽ mặt cũng giả nhân giã nghĩa. Nhưng trong đầu không biết có bao nhiêu ý nghĩ đen tối . Trần tiểu thư mỉm cười, nói với Đinh Điền : " Ân công sống ở nơi này à ? Còn những người kia cũng là bằng hữu của ân công cả chứ ?"
Đinh Điền gật đầu, thật thà đáp :" Họ là bằng hữu của tại hạ. Tiểu thư cô đừng quá khách sáo. Cứ gọi ta là Đinh Điền là được rồi. Gọi tiếng Ân công đối với ta nghe không quen."
Trần tiểu thư nói : " Đinh đại ca, cám ơn huynh đã ra tay cứu muội. Muội họ Trần tên Vân Phượng. Huynh cứ gọi muội là Tiểu Phượng đi "
Đinh Điền cười đôn hậu, nói :" Trần tiểu thư có lời , tại hạ đâu dám không tuân theo "
Trần Vân Phượng cười cười, nói :" Huynh lại cứ nói tiểu thư với tại hạ. Huynh có ơn với muội. Muội mãi ghi nhớ không quên. "
Hai người cười cười, nói nói không qua mắt được cặp mắt của đám người Nguyễn Bặc. Nguyễn Bặc thấy thế, cười cười nói : " Đinh lão đệ coi bộ nhìn trúng giai nhân rồi. Bỏ mặc bốn người chúng ta rồi. " Giọng nói mang theo chút ủy khuất.
Tiểu Thúy nghe thế, phì cười một tiếng, nói : " Tiểu thư của muội lâu lắm rồi mới nói chuyện với người nam tử nào lâu như thế đó. Chứ ở phủ đệ, các công tử đến nhà thăm viếng. Bị tiểu thư nói hai ba câu là tiễn khách." Nói xong, đôi mắt lộ vẻ tinh ranh, liếc nhìn về phía hai người kia. Trong lòng thầm nhủ, tiểu thư mình cũng đã chịu để mắt tới người khác rồi.
Đinh Bộ Lĩnh cũng vui vẻ, bọn họ là bằng hữu với nhau. Nên khi thấy huynh đệ có niềm vui, thì trong lòng cũng vui lây. Quay qua nói với đám người Nguyễn Bặc, Lưu Cơ :" Chúng ta lui ra xa một chút, nhường không gian cho bọn họ vậy " Nói xong, đám người bèn nhẹ nhàng dời đi qua bên gần mé bờ sông.
Lưu Cơ ngắm nhìn cảnh sắc dòng Giao Thủy, thở ra một hơi dài. Tiểu Thúy hiếu kỳ hỏi : " Lưu đại ca có tâm sự chăng ? "
Lưu Cơ lắc đầu, gương mặt lạnh nhạt nhìn về khoảng chân trời xa xa.
Nguyễn Bặc ngồi kế bên Tiểu Thúy, xen vào nói : " Hắn ra vẻ đó, muội đừng có tin. Người có tâm sự, phải là ta mới đúng . " Nói xong, cũng làm ra vẻ thở một hơi dài . Nhưng hắn là dạng người sức khỏe. Thở ra một hơi mà nghe như tiếng bò rống. Làm cho Tiểu Thúy kế bên cười nắc nẻ không thôi.
Ráng nhịn cười, tiểu Thúy nói " Nguyễn ca ca có tâm sự với bò hả ? Ha ha ...."
Nguyễn Bặc cũng mất hứng, định đùa giỡn Lưu Cơ một chút, ai dè lấy đá đập chân mình. Đinh Bộ Lĩnh ngồi đó, cũng mỉm cười. Nhìn Lưu Cơ nói : " Lưu tiểu tử ngươi đang nghĩ gì vậy ? À, sao mà người biết cha của Trần tiểu thư là tướng quân Bố Hải Khẩu vậy ? "
Lưu Cơ đang đeo đuổi theo ý tưởng của bản thân, khi nghe Đinh Bộ Lĩnh hỏi, quay sang nhìn hắn, không mặn không nhạt nói " Cái đó là ta nghe phụ thân ta nói qua.! "
Đinh Bộ Lĩnh biết hắn là người ít nói, nên không hỏi thêm. Nguyễn Bặc kế bên cũng chẳng buồn để ý tới Lưu Cơ hắn nữa. Hắn đang giảng giải cố sự cổ kim cho Tiểu Thúy nghe. Hắn miệng ba hoa nói, nước bọt tung bay. Tiểu Thúy kế bên cũng nghe đến nhập thần. Cứ cuốn theo Nguyễn Bặc hỏi cái này, cái kia.
" Lộc lộc, lộc. Hí .... "
Tiếng ngựa hí vang, một cỗ xe ngựa chạy băng băng, tiến tới phía trước đám người Đinh Bộ Lĩnh. Xe dừng lại cách đó không xa, trên xe nhảy xuống không ai khác chính là Trịnh Tú. Trịnh Tú nhảy xuống, giơ tay vẫy vẫy đám người Đinh Bộ Lĩnh đi qua. Tiểu Thúy thấy xe đã đến, mừng rỡ chạy tới bên cạnh Trần Vân Phượng, đỡ nàng ta đi đên cỗ xe. Ở phía sau, Nguyễn Bặc nháy mắt với Đinh Điền, vẻ mặt mang theo chút tiếu ý. Nhìn nhìn Đinh Điền, chốc chốc lại nhìn sang Trần Vân Phượng. Ý nói, sao gã Điền lão đệ lại được mỹ nhân chú ý như vậy ? . Lưu Cơ bước song song với Đinh Bộ Lĩnh, hai người bàn luận về chút chuyện đường lộ đi đến làng Nghĩa Minh.
Phải nói, Lưu Cơ cái gì cũng nắm biết tất cả. Làng Nghĩa Minh này, Lưu Cơ từng cùng tam thúc của mình đi qua đó buôn bán thảo dược. Hắn rất rành về các con đường tắt, nhanh chóng đi đến nơi. Đinh Bộ Lĩnh ở bên cạnh, cũng phải công nhận là Lưu Cơ có óc quan sát tinh tế. Những con đường nhỏ, đôi khi hắn còn bỏ qua, nhưng Lưu Cơ thì không.
Đám người Bộ Lĩnh rất nhanh đã tới bên cỗ xe, Tiểu Thúy đỡ Trần Văn Phượng lên xe. Xe ngựa này là chiếc xe khá mới, hẳn là Trịnh Tú về nói với gia phụ, nên được phụ thân cho phép mang đi. Hai con ngựa cũng tràn đầy lực lưỡng. Trên xe, màn nhung, gối lụa. Làm cho người ngồi xe không bị sốc nảy lên khi ngựa chạy trên đường.
Trịnh Tú bước sang, nói với Nguyễn Bặc : " Nguyễn đại ca, phụ thân của huynh kêu huynh về gấp đó" Nguyễn Bặc sửng sốt, sau đó nhớ là tối qua cha có nói sáng nay cùng cha sang nhà người bác, chuẩn bị lễ đón tân nương cho biểu huynh của Nguyễn Bặc năm ngày sau. Nguyễn Bặc nhìn trời, bây giờ là giờ Thìn, bèn hoảng hốt, cáo từ mọi người, sau đó co giò, ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Nguyễn Bặc đi rồi, còn lại bốn người Đinh Bộ Lĩnh cũng leo lên xe ngựa. Đinh Bộ Lĩnh và Lưu Cơ ngời ở vị trí mã phu. Đinh Bộ Lĩnh tay cầm dây cương miệng hô : " Giá , giá ". Xe lăn bánh hướng làng Nghĩa Minh lao đi.
Trên con đường nhỏ, ngoằn nghèo trong trúc lâm. Dựa theo trí nhớ của Lưu Cơ, xe thẳng tiến phía trước không gặp trở ngại hoặc là khó khăn gì. Con đường mòn trong Trúc lâm này, ngày thường vốn là do đoàn đội thương nhân, đi qua lại buôn bán , trao đổi hàng hóa giữa các địa phương với nhau. Kim Lư thôn nổi danh về sản lượng gạo, nếp nổi tiếng. Gạo Kim Lư còn được coi là mặt hàng bán được giá cao , được người bình dân thành thị ưa chuộng. Gạo Kim Lư nổi tiếng mềm dẻo, ăn vào có vị bùi bùi, ngọt ngọt.
Các thương nhân đi kinh thương giữa các vùng với nhau. Tam thúc của Lưu Cơ – Lưu Vũ làm một thương nhân. Ông kinh doanh mặt hàng tơ lụa, lúa gạo. Một lần kinh thương như thế, cũng kéo dài tầm ba tới năm tháng. Việc kinh doanh thương đội , tiền lời tuy cao, nhưng luôn mang theo sự mạo hiểm. Đôi khi trả giá bằng tiền tài cả đời, lẫn tính mạng của bản thân. Lưu thúc là một thương nhân đúng nghĩa. Ông không chỉ giỏi tài tính toán, mà cũng giỏi về tài nhìn người. Ông quen biết tất cả các anh hùng hào kiệt, võ lâm nhân sĩ Giao châu. Trong số đó, có vài người tiếng tăm trong giới giang hồ. Nên việc kinh thương của ông, coi như khá là thuận lợi.
Việc Dương Đình Nghệ giành lại quyền tự chủ của dân tộc, cũng là yếu tố làm cho giới thương nhân phát triển nhanh chóng. Việc giao lưu giữa các vùng cũng không còn bị khống chế nữa. Thuế má được bãi bỏ cũng là tác nhân chính góp phần thúc đẩy sự phát triển đó.
Trong cỗ xe ngựa. Trịnh Tú đang ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Vân Phượng dựa vào vai Tiểu Thúy, nhắm mắt ngủ ngon lành. Đinh Điền không có gì làm, cũng làm theo Trịnh Tú, nhìn qua cửa sổ bên kia. Bên ngoài, trời cũng chính Ngọ. Ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng vào Trúc Lâm. Lưu, Đinh hai người mồ hôi nhễ nhại.
Phía trước , vẫn là Trúc Lâm dày đặt. Lâu lâu lại vang lên vài tiếng chim lạc.
“ Rì Rào, Rì rào” Gió thổi xào xạc tung bay từng phiến lá, chao lượn giữa không trung.
Đi trong rừng trúc đã lâu, con đường mòn càng rộng dần lên. Phía xa xa, có thể thấy những mái nhà thoáng ẩn hiện. Đinh Bộ Lĩnh quay sang hỏi Lưu Cơ : “ Này Lưu tiểu tử, ngươi xem, đó là thôn Nghĩa Minh phải không ?”
Lưu Cơ nheo mắt, gật đầu nói : “ Chúng ta sắp đến nơi rồi”.
Bên trong, Trịnh Tú hai mắt sáng ngời, vội vàng vén màn hỏi : “ Sắp tới hả Lưu ca, ôi. Đệ ngồi mà hai chân của đệ muốn rữa ra luôn rồi”