Lý Kiệt mặt mày xanh lét, đảo đảo cặp mắt híp như cọng chỉ của mình vài vòng. Rồi dường như nghĩ đến cái gì đó, mập mạp hấp tấp trả lời:
-Thầy Minh Hạo, thầy nể tình em lần đầu phạm lỗi, tha cho em một con đường sống được không? Nếu,… nếu thầy muốn, ừ, em coi như hi sinh một lần cũng được.
Vừa nói, mập mạp vừa nháy mắt đưa tình với lão già hói, bộ dáng dâm đãng mười phần.
Lão già hói Minh Hạo nghe vậy, quả thật động tâm. Tuy nói lão năm nay đã gần 50 tuổi, nhưng tiếng xấu của lão đồn xa, gần như cả trường cấp 3 Đông Hải này ai ai cũng biết chứng bê đê của lão. Vì thế, lời khẩn cầu của mập mạp đã đánh động tới cái bộ phần nào đó cũa lão bê đê.
Lão già giả bộ ho khan, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lấy một biện pháp thuận tiện cả đôi đường, vừa đem chuyện lớn này hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không; vừa tính toán làm sao dụ thằng mập này lên giường với gả.
Trong khi lão còn đang suy nghĩ, Lam Thiên ở một bên nhìn hai tên vô sỉ một già một trẻ đánh mắt đưa tình với nhau, hận không thể một đạp đem cả hai tên đá xuống cái lầu 7 này.
Còn chưa đợi cái ý tưởng tuyệt vời đó thành hiện thực, lão già hói đột nhiên nói:
-Hừ, Lý Kiệt. Em tưởng chỉ một lời xin lỗi là có thể chối bỏ trách nhiệm và hành vi ngủ gật, đồng thời xúc phạm giáo viên của em hả?
Vừa nói, lão vừa đánh mắt cho Lý Kiệt mập mạp.
Lý Kiệt không hổ là ăn no rửng mỡ, trông mặt mà bắt hình dong, chỉ với cái liếc mắt của lão già là đã biết sự việc có cửa, nhanh chóng xuống nước năn nỉ.
-Thầy Minh Hạo à, thầy làm ơn tha cho em một lần này đi mà. Thầy độ nhân độ lượng, đừng chấp với kẻ tiểu nhân, à không, tiểu tử như em mà.
Minh Hạo nghe vậy, giả bộ suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói tiếp:
-Hừ, nể tình em phạm lỗi lần đầu, tôi tha cho em một lần cũng được. Tuy nhiên, em phải trả lời một câu hỏi của tôi, được thì thôi, mà không được thì hết giờ em xuống văn phòng gặp tôi. Như thế nào?
Mập mạp ở đâu còn dám cãi, gật đầu liên tục như cái máy. Thấy vậy, Lam Thiên và mọi người có cảm giác như đang xem một khối mỡ lắc lư dao động, buồn cười vô cùng.
Lão già giả bộ vuốt vuốt chòm râu dê của mình, nhìn lên bảng học thấy đang dạy tới phần lịch sử của Việt Nam, trận Bạch Đằng hào hùng năm 938. Cảm thấy đây là một vấn đề ưng ý, đồng thời khá đơn giản, lão liếc mắt nhìn mập mạp, hỏi:
-Nói cho tôi biết, năm 938, có sự kiện lịch sử nào xảy ra?
Mập mạp Lý Kiệt nghe lão hỏi thì toát mồ hôi, hai con mắt bé tí đảo qua đảo lại như kẻ trộm, đồng thời đánh mắt ra hiệu cho Lam Thiên giúp mình.
Nhìn thấy chỉ một câu trả lời đơn giản vậy mà mập mạp chết bầm này vẫn không thể trả lời được, Lam Thiên lắc đầu cảm thán. Đang định nhắc nhở hắn cho qua chuyện, đột nhiên một ý nghĩ tức cười hiện lên trong đầu Lam Thiên. Nghĩ tới đó, Lam Thiên không nhịn được đắc ý, đồng thời lén lút ra dấu cho mập mạp.
Mập mạp vì khá thân với Lam Thiên, mọi hôm chỉ cần nhìn sơ qua dấu tay của hắn là đã đoán ra tám chín phần của sự việc.
Hôm nay cũng vậy, nhìn thấy Lam Thiên đang ra dấu, mập mạp giơ ngón cái, bảo hắn yên tâm, đồng thời quay mặt tự tin nới với lão già hói:
-Thưa thầy, năm 938, Sài Vinh nắm trong tay bản đồ "Sơn Hà Xã Tắc", đứng ra hiệu triệu anh hùng khắp thiên hạ theo phò tá…..
Mập mạp càng nói càng hăng say, không hề để ý đến gương mặt xanh lét của giáo sư Minh Hạo, cuối cùng, hắn còn hét lên:
- Sơn Hà Xã Tắc – Nơi mọi truyền thuyết bắt đầu…
Oa ha ha ha!
Khi câu cuối cùng của mập mạp vừa dứt, cả lớp bò lăn bò càng ra cười. Đồng thời, có vài người lén lút giơ ngón cái với mập mạp, ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
Mập mạp lúc đầu còn tưởng mình đã trả lời đúng, tránh thoát một kiếp thì giương giương đắc ý, vẫy tay chào, đồng thời hôn gió khắp cả lớn.
Tuy nhiên, khi lia mắt sang nhìn vào khuôn mặt vừa xanh vừa đỏ của giáo sư Minh Hạo, cuối cùng mập mạp cũng nhận ra đại sự không ổn rồi.
Minh Hạo mặt mày xanh lét như tàu lá chuối, rít qua kẽ răng mà nói:
-Lý Kiệt, em với tôi xuống văn phòng ngay bây giờ. Cả lớp, nghỉ!
Lam Thiên ngồi ở góc phòng, nhìn một già một trẻ thất thểu bước ra khỏi lớp, ha ha cười lớn. Đồng thời còn làm một thủ thế giống như cầu chúc cho mập mạp tai qua nạn khỏi.
Aizz, thiếu gia ta quả là con người thiện lương a!
………
………
Khoảng nửa tiếng sau, mập mạp mặt vàng như nghệ, chán nản trở lại lớp học. Người còn chưa tới đã nghe hắn nghiến răng nghiến lợi quát:
-Con mịa mày Lam Thiên, sao mày ác quá vậy. Dám chơi ca à, ca sẽ cho mày biết tay!
Vừa nói mập mạp vừa hùng hổ, chạy như bay tới góc phòng của Lam Thiên, đồng thời sử dụng chiêu mà mấy tên mập thích nhất: Lấy thịt đè người. Chỉ thấy thân hình của mập mạp do được gia tốc từ xa, phi là là cách mặt đất khoảng chừng vài cm, tông thẳng vào Lam Thiên.
Lam Thiên ở đâu mà chịu chết, từ khi nghe giọng the thé của mập mạp, hắn đã gần như đoán ra diễn tiến của sự việc, đồng thời thủ thế sẵn.
Khi thấy mập mạp không quản ba bảy hai mốt lao thẳng vào mình, Lam Thiên nhẹ nhàng tránh thoát khỏi ghế, đồng thời với tay lấy cái cặp, chạy như bay ra khỏi lớp.
Vừa ra ngoài, Lam Thiên thò đầu vào nhìn thân hình béo ú của mập mạp, cất giọng mỉa mai:
-Sơn Hà Xã Tắc – Nơi mọi truyền thuyết bắt đầu nha!
Ha ha ha!
Bỏ lại một câu nói xỏ đó, Lam Thiên tiêu sái bước ra khỏi trường trong ánh mắt ngưỡng mộ của đồng học.
……..
……..
Sau khoảng một tháng chờ đợi, đồng thời chống trả với mập mạp, rốt cuộc Lam Thiên cũng đợi được tới ngày ra mắt của “Thiên Hạ”.
“Thiên Hạ” ra mắt, cả thế giới sôi trào.
Lam Thiên ngồi trước màn hình laptop của mình, nhìn những thông tin của game mà lòng tràn đầy hi vọng. “Thiên Hạ”, có khi đó lại là nơi mà hắn đổi đời, là nơi mà hắn có thể thoả mãn tất cả dục vọng của mình.
Lam Thiên sau khi xem xong, đóng máy tính lại, đồng thời chạy tới đầu giường tìm kiếm những chỗ giấu tiền của mình.
Loay hoay hơn cả tiếng đồng hồ, Lam Thiên cũng gom góp được đủ 100 USD để mua kính Thiên Hạ.
-Aizz, tháng này mì tôm thẳng tiến rồi!
Lam Thiên cảm thán một hồi, thay chiếc áo sơ mi và quần jean vào, bước ra khỏi phòng.
Trời chiều mùa hạ ở Nhật không có nóng như trong tưởng tượng của Lam Thiên. Từ khi sang Nhật đến nay, thời gian trôi qua đã gần một năm. Trong một năm đó, Lam Thiên ở khu người Việt, vừa tìm công việc làm thêm,vừa đi học. Đồng thời, khi rảnh rỗi hắn còn quyết định học thêm tiếng anh và tiếng Nhật.
Tuy bận rộn và khó khăn như thế nhưng Lam Thiên vẫn chưa bao giờ hối hận. Có lẽ, từ một thiếu gia con nhà giàu, không, phải nói chính xác hơn là thiếu gia con tư sinh nhà giàu trở nên lung lạc như cái bộ dáng này, ai cũng sẽ tiếc nuối cho Lam Thiên.
Tuy nhiên, Lam Thiên chưa bao giờ thấy tự hào, đồng thời yêu mến gì cái gia tộc lạnh lùng đó của mình.
Sau khi mẹ mình bị bà cả lập mưu hãm hại qua đời, Lam Thiên nhất quyết bỏ nhà ra đi, tránh xa cái gia tộc tàn nhẫn đó. Hắn muốn chứng minh cho họ thấy, đứa con tư sinh như hắn sẽ từ hai bàn tay trắng, lập nên tất cả.
Xếp hàng chờ đợi tàu điện ngầm, Lam Thiên lơ đãng nhìn dòng người đang hối hả, bận rộn này.
Qua Nhật 1 năm, Lam Thiên học được rất nhiều điều, đặc biệt là những đức tính tốt của người Nhật. Trong đó, nhẫn nại và xếp hàng là một trong những điều mà Lam Thiên tâm đắc nhất.
Đợi khoảng 10 phút, rốt cuộc đến lượt mình, Lam Thiên mua vé và bước lên tàu điện ngầm đến Kyoto.
……
Đứng trước toà nhà KingSen, một trong những đại diện chính của Thiên Hạ ở Nhật Bản, Lam Thiên thổn thức không thôi.
Chỉ thấy toà nhà KingSen này cao khoảng 50 tầng lầu, bề ngoài trang trí như một khách sạn 5 sao, cực kỳ xa hoa và tráng lệ.
Lam Thiên cảm thán một hồi, rốt cuộc cũng nhớ tới công việc chính của mình ngày hôm nay.
Cửa tự động mở ra, Lam Thiên theo đoàn người bước vào toà nhà.
Vừa bước vào, một tiếp viên dáng người nóng bỏng, trước lồi sau lõm đến trước mặt Lam Thiên, cúi đầu chào hỏi:
-Xin chào ngài, ngài có phải tới đăng ký tài khoản Thiên Hạ không ạ?
Lam Thiên gật gật đầu, âm thầm nuốt nước miếng. Mịa nó, cái công ty KingSen này thật biết chọn hàng, chỉ thấy tiếp viên ở đây em nào cũng chân dài váy ngắn, dáng người hoả bạo, trên gương mặt luôn treo nụ cười chức nghiệp.
Nữ tiếp viên thấy Lam Thiên xác nhận, mỉm cười nói:
-Vậy phiền ngài đi theo tôi, tôi sẽ dẫn ngài đến phòng làm hồ sơ và thủ tục.
Vừa dứt lời, nữ tiếp viên quay người lại, bước đi trước dẫn đường.
Lam Thiên ở phía sau, hai mắt như lửa cháy nhìn vào cặp mông mây mẩy đang lắc lư đung đưa trước mặt mình, âm thầm nuốt nước miếng.
Mịa nó, thật muốn tới vỗ một phát, tận tình xoa nắn a!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng có cho mười cái lá gan Lam Thiên cũng không dám làm. Thứ nhất: Lam Thiên chỉ có sắc tâm mà không có sắc đảm. Thứ hai, cái công ty KingSen này nói riêng hay Thiên Hạ nói chung là do một cỗ thế lực cực lớn trên thế giới điều hành, loạn choạng có khi hắn xuống biển thăm cá mập lúc nào cũng không biết.
Có nén cảm giác muốn xông tới xoa nắn cặp mông mỹ diệu đó của cô tiếp viên, Lam Thiên không nhanh không chậm đi phía sau, đồng thời tận tình thoả mãn cho cặp sắc nhãn của mình.
-Ừ, không ăn được nhưng đâu có ai cấm thiếu gia nhìn chứ. Hắc hắc, thiếu gia ta phải nhìn cho đã con mắt mới được a!