Đinh Triều Bí Sử
Quyển 1 : Thuở hàn vi.
Chương 11:Nguyễn Bặc (Thượng)
Tác giả : Lý Thiên Hùng
Nguồn : Tu Chân Giới
Sáng sớm, trước cổng nhà Trần gia
Một người thiếu niên, nước da ngăm đen, đang gõ cửa. Đó không phải ai khác, chính là Nguyễn Bặc. Nguyễn Bặc sau khi chia tay đám người Đinh Bộ Lĩnh, đã chờ vài ngày mà không thấy bọn họ trở về. Trong lòng cũng cảm thấy lo âu, đứng ngồi không yên. Mới hôm qua, Đàm thị, mẫu thân của Đinh Bộ Lĩnh và người thân của Đinh Điền, Trịnh Tú tới hỏi thăm tin tức từ Nguyễn Bặc. Nguyễn Bặc cũng nôn nóng không kém. Hắn nhất thời nhớ tới lời Tiểu Thúy có nói qua về nhà thân mẫu Trần tiểu thư ở làng Nghĩa Minh. Hắn vội vã cấp tốc lên đường.
Nguyễn Bặc gõ cửa, một gia đinh còn trẻ, gương mặt dài hao hao như con ngựa. Cặp mắt ti hí, mang theo vẻ ngái ngủ, nhìn nhìn Nguyễn Bặc, rồi hắn nói :" Ngươi tới có việc gì ?"
" Xin hỏi Trần tiểu thư có nhà không ? Xin huynh đài báo lại có Nguyễn Bặc tới thăm hỏi một chút !" Nguyễn Bặc giọng điệu mười phần thành khẩn, hướng gia đinh Trần gia nói.
" Ngươi muốn gặp tiểu thư !" Gia đình liếc mắt khinh thường nhìn Nguyễn Bặc, nói : " Ngươi nghĩ vài câu nói của ngươi mà gặp được Trần tiểu thư sao ? Nhìn lại bản thân mình đi. Ta hảo tâm nói cho ngươi biết, vương tôn, công tử muốn gặp tiểu thư, cũng phải mang theo lễ vật đắc tiền tới. Còn nhà ngươi bộ dáng ăn mày này, tốt nhất là đi đi thôi " Nói xong cười lạnh, đóng của lại.
Nguyễn Bặc đại nộ rồi, máu nóng xông lên não. Hắn bước nhanh tới. " Rầm" Một cước cực mạnh đạp lên đại môn Trần gia, làm cho đại môn mở toan ra. Gã gia đinh mặt ngựa ngả chỏng vó lên trời, tay hắn chỉ chỉ vào Nguyễn Bặc, kinh ngạc thốt : " Ngươi, ngươi ... dám ... xông .. xông vào ... vào ... Trần gia ?".
Nguyễn Bặc tức giận, nhìn tên gia đinh mặt ngựa đó, bước tới lôi hắn dậy, trầm giọng nói : " Hồi nãy ngươi nói ta nhưng lời gì, ngươi có biết ta đang có chuyện gấp không ? " Một quyền thụi thẳng vào gương mặt ngựa đáng ghét của hắn. Một quyền ẩn chứa sự bực bội và lo lắng của Nguyễn Bặc, kình lực mạnh tới cỡ nào. Gã gia đinh chỉ cảm thấy trước mắt tối sấm lại. Thân hình như con diều đứt dây, bay thẳng ra sau, rơi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi.
Gia nhân Trần gia nghe thấy có người dám tới quấy rối, đánh người Trần gia. Lũ lượt kéo ra, tay ai nấy đều cầm một cây mộc côn, hướng Nguyễn Bặc bao vây lại. Nguyễn Bặc thầm kêu không hay, thầm trách bản thân mình nóng nảy hồ đồ, gây ra đại họa rồi. Một trung niên nam tử, trông có vẻ là người thủ lĩnh, bước lên hỏi Nguyễn Bặc " Ngươi vì sao lại tới Trần gia đánh người ? "
" Tại hạ tới xin yết kiến Trần tiểu thư, do có sự tình khẩn cấp. Nhưng vị huynh đài này không cho tại hạ vào, còn nói lời nặng nhẹ. Nên tại hạ ra tay giáo huấn hắn một chút " Nguyễn Bặc cười cười nói, giọng điệu thật thà.
Trung niên nam tử nhìn nhìn gã gia đinh mặc ngựa đang nằm dưới đất rên rỉ kia, long thầm nói :" Người này khí lực thật đáng sợ." Trung niên nam tử biết, gã gia đinh mặt ngựa tính tình kiêu căng,mắt đặt trên trán, Bên ngoài cũng làm không ít chuyện xấu xa, nhưng nhờ có Trần gia chống lưng, nên cũng không ai dám giáo huấn hắn. Nay được Nguyễn Bặc đánh cho một trận, cũng như thay mọi người trút giận vậy. Trong lòng thầm hả hê, người nam tử này bèn liếc nhìn các gia nhân Trần gia xung quanh, nói : " Chuyện này chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, các ngươi cứ trở về lo việc đi" Nói rồi, đám đông giải tán đi. Đa phần những gia đinh này ngày thường hay bị tên mặt ngựa kia ăn hiếp không ít, chịu không ít khổ sở. Nay thấy hắn bị đánh như thế quả thực hả lòng hả dạ. Tâm tình đối với Nguyễn Bặc cực kỳ tán thưởng, hận không thể tiến tới kề vai bá cổ với Nguyễn Bặc. Có người còn thầm hối tiếc, tại sao Nguyễn Bặc không nên cho tên mặt ngựa ấy cả năm khỏi ra khỏi giường luôn ...
Nguyễn Bặc nếu biết mọi người nghĩ như thế, sẽ không biết có tư vị gì. Trung niên nam tử hướng Nguyễn Bặc, cười ha hả nói :" Mời cậu vào khách sảnh chờ một chút, ta đi báo lại cho tiểu thư". Nguyễn Bặc gật đầu, theo sau trung niên nam tử tiến vào khách sảnh. Trên đường đi, cảnh sắc bài trí trang nhã và u tĩnh, Nguyễn Bặc nhịn không được hỏi trung niên nam tử : " Đại thúc, nơi này cảnh sắc thật đẹp, không biết vị nghệ danh nào tạo ra thế ?". Trung niên nam tử đi trước dừng lại, tủm tỉm cười nói :" Nơi này là Trần phu nhân tự tay vung trồng."
Nguyễn Bặc Ồ lên một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa. Vào khách sảnh, Nguyễn Bặc ngồi ở vị trí khách nhân, mới ngồi một chút, một a hoàn xinh đẹp, đi tới, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, sau đó mừng rõ hét lớn : " Nguyễn ca ca, huynh tới khi nào vậy ?" Tiểu Thúy nhãn tình hưng phấn, ngồi xuống một bên hỏi.
Nguyễn Bặc quả thật rất mến cô gái xinh xắn nhỏ nhắn này, mỉm cười nói : " Huynh tới hỏi thăm tin tức mấy người Đinh Bộ Lĩnh, tại sao mấy ngày nay bọn họ chưa trở về ?" Nói tới đây, một tia lo lắng ẩn hiện trên gương mặt. Tiểu Thúy cũng không còn vẻ vui tươi, nhăn mày đáp.
" Ngưu gia trong đêm đó bị thiêu rụi hoàn toàn, nhưng bên trong không có thi thể. Cón đám người Đinh ca cũng không biết ra sao ? Tiểu thư mấy ngày cũng vỉ chuyện này mà buồn bã không thôi !"
Bên ngoài, một dáng người thướt tha, bước tới. Tiểu Thúy vội đứng dậy, hô lên :" Tiểu thư mới đến" Trần Vân Phượng , hôm nay nàng mặc bộ quần áo màu thiên thanh, càng tôn thêm vẻ cao quý của bản thân. Trần tiểu thư bước tới ngồi vào ghế gia chủ. Gương mặt nhìn có vẻ tiều tụy hốc hác, nàng gượng cười hỏi : " Nguyễn huynh đến là để hỏi thăm tình hình của Đinh Ân Công, Điền đại ca đó ư ?"
Nguyễn Bặc cũng không vòng vo, nói gọn : " Đúng vậy, đã qua vài ngày, đáng nhẽ đám người Đinh ca phải trở về nhà rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy đâu. Người thân của họ cũng cảm thấy lo lắng, không biết sự thật là thế nào ?"
Trần Vân Phượng cũng nào khác gì, nàng mấy đêm nay luôn mơ thấy người con trai tuấn lãng và đôn hậu ấy. Trần Vân Phượng thầm nói :" Điền ca ca, huynh nhất định phải sống sót" . Nguyễn Bặc thấy Vân Phượng lâm vào trầm tư, khẽ nhắc lại một lần. Vân Phượng cũng từ suy tư mà trở lại. Cười ngượng ngùng nhìn Nguyễn Bặc nói : " Xin lỗi huynh, tại muội phân tâm ". Nguyễn Bặc thời điểm này cũng không chấp nhặt, hắn nói : " Tiểu thư có thể nói tình hình đêm đó được không ?"
" Về sự tình đêm đó, theo thám tử báo lại. Thì đêm đó có một đám người thần bí, tới bao vây khu vực Ngưu Đài Sơn. Có thể nói đó là thế lực võ lâm hùng mạnh nào đó.Theo dấu vết để lại thì đã xảy ra sự xung đột. Tại hiên trường, tuy bị tàn phá bởi vụ cháy, nhưng vẫn còn để lại dấu máu khô và vài vết chém sắc bén trên mặt đất. Điều này làm cho muội nghi hoặc, cũng không biết tại sao lại có thế lực nào muốn giết hại đám người Đinh ca chứ ? "
Nguyễn Bặc cảm thấy sự tình có chút không đúng, hắn biết rõ Đinh Bộ Lĩnh , Lưu Cơ, Đinh Điền, Trịnh Tú là những người từ nhỏ đến lớn chỉ loanh quanh ở vài thôn xóm phụ cận. Ít ra thì cũng chưa bao giờ gặp phải cái gì gọi là nhân sĩ võ lâm cả. Nguyễn Bặc bực doc, hắn thầm phát thệ, phải đi nâng cao bản lãnh, sau này báo cừu rửa hận cho các huynh đệ của hắn. Nguyễn Bặc đứng dậy, dự tính cáo từ rời đi. Nhưng Vân Phượng nói : " Nhưng theo pháp y khám nghiệm hiện trường cho thấy, trong vụ cháy không có thi thể. Xung quanh Ngưu đài sơn đã lục soát kỹ càng, cũng không thấy dấu vết phi tang thi thể. Điều này mang đến hy vọng rằng đám người Đinh ca còn sống. Muội dự tính hôm nay quay về Bố Hải Khẩu, nhờ phụ thân muội phát lệnh tìm kiếm khắp Giao châu.
Nguyễn Bặc nghe vậy mừng rỡ, vội vàng tạ ơn Trần Vân Phượng. Vân Phượng nói : " Mai mốt huynh có khó khăn gì thì cứ đến Bố Hải Khẩu tìm ta, đây là miếng Phượng ngọc, khi huynh tới chỉ cần đưa ngọc này ra, tức thì sẽ có người cho huynh vào" " Cảm tạ" Nguyễn Bặc không nói nhiều lời, cúi người cáo từ trở về thông báo tinh tức. Hắn thầm tự hứa, phải đi học võ công nâng cao thực lực bản thân lên.
************************************************** ************************************************** *********
--oOo--
HẾT CHƯƠNG 11
MƯỜI CÁC BẠN ĐÓN XEM CHƯƠNG 12
Góp ý cho tác giả thì vào link : http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=699473#post699473
|