 
			
				26-02-2012, 05:17 PM
			
			
			
		  
	 | 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nhập Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2012 
					Đến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 35
					 
                    Thời gian online: 43
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Bí Ẩn Việt Nam 
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới 
Chương 14: Vũ Khí Cổ Đại 
Tác giả: Kim Thần 
Nguồn: tuchangioi.com 
 
 
  
 
Trong một căn biệt thự tại Luân Đôn có vài tên lính gác đang hút thuốc và nói chuyện với nhau. 
" Căn biệt thự này chắc chắn như vậy cần gì chúng ta phải canh gác cơ chứ, ông chủ cũng thật là chúng ta đường đường là dị năng giả cơ mà " Một tên lính gác bất mãn nói. 
 
" Bốp " một tên ra dáng đội trưởng vỗ vai hắn rồi mắng: 
" Ngươi có biết William là gia tộc gì không? chúng ta được họ cho ra nhập đã quá tốt rồi kêu ca gì nữa " tên  này nói khiến cả đám trầm tĩnh chở lại không lộn xộn nữa tập chung canh gác. 
 
Bên trong căn phòng lại có một cánh cửa mở lên từ dưới nền nhà. Sâu dưới căn hầm nhìn rất rộng dãi, nền gạch sáng tới lỗi soi gương được, ánh sáng, không khí đều trong lành khác hẳn trên nhà, có lẽ đầu tư vào đây không ít tiền. 
 
" Tộc trưởng số 12 và 13 đã bị giết, chúng tôi vừa nhận được tin cách đây hai ngày " Một tên tóc bạc trắng đeo kính nói. 
 
" Trưởng lão nói sao? 12 va 13 đã chết? không thể nào? " Kai ngồi trên ghế chủ tọa ngạc nhiên ngã xuống ghế hai mắt nhắm lại: 
" Thật không ngờ, rõ ràng thuốc mới này là do chúng ta mới chế tạo rất tốt sao lại không khống chế được họ " 
 
Cả bàn tròn có 5 người ngồi im nặng, hồi lâu. 
 
Lát sau trưởng lão tóc bạc cất tiếng nói: 
" Chúng ta cần phải thí nghiệm loại thuốc này lại, còn nữa mọi người điều tra rõ xem hai người Việt Nam kia còn sống không? Tốt nhất là bắt họ lấy sách, nếu họ không làm chúng ta đành phải dùng vũ khí kia ". 
 
Cả bàn tròn nghe trưởng lão nói xong há hốc mồm miệng. Vũ khí mà trưởng lão nói mọi người đều biết, đó là một khẩu pháo của người La Mã. 
Nó làm từ một khối kim loại từ Thiên Thạch từ một vụ va chạm với trái đất, lực ảnh hưởng của nó rất lớn không có gì chống lại. 
Phải nói rằng người xưa rất thông minh có thể hiểu được quy luật của trời đất và sáng tạo ra rất nhiều vũ khí lợi hại. Khẩu pháo có tên Pluton là một trong số đó, khi bắn ra lực ảnh hưởng của nó không khác gì bom nhưng lại vô thanh vô thức. 
Điều kì lạ hơn khi bắn vào người thì ngay lập tức mất hết sức lực. Còn nếu là dị năng giả sẽ bị mất hết dị năng sống như một xác chết vậy. 
 
Tuy nói nó rất mạnh nhưng lại có một đặc điểm chết người là độ giật của khẩu pháo này, tuy chỉ to như khẩu M4A1 nhưng độ giật của nó có thể làm người bắn nó chết ngay nếu không biết cách sử dụng. 
 
" Trưởng lão nói dùng Pluton sao?Nó rất nguy hiểm, đây là một việc đại sự chúng ta cần phải bàn bạc kĩ hơn " Kai nói với trưởng lão kia rồi quay sang nhìn mọi người xin ý kiến. 
 
" Tộc trưởng cùng các vị trưởng lão cho phép tôi bác bỏ dùng Pluton " một trưởng lão khác nói: 
" Như các vị đã biết, Pluton của gia tộc ta đã có lịch sử rất lâu rồi, dùng nó cũng đã 5 lần, mọi người có nhớ không khi bắn Pluton những vị cao thủ của tộc đã chết ngay sau đó không còn một ai " 
" Phải nói rằng độ giật của nó càng ngày càng tăng và sức nặng của nó cũng thế tăng lên kinh khủng. 5 năm về trước tộc trưởng tiền nhiệm đã dùng nó để bảo vệ gia tộc " 
 
Trưởng lão kia uống một ngụm nước rồi nói tiếp: 
" Trước lúc qua đời người đã dặn con cháu, trừ khi có tình trạng cực nguy hiểm tới gia tộc mới dùng nó, ngài không muốn dùng nó nữa, còn một điều này nữa Pluton chỉ có thể dùng được một lần cuối cùng thôi nó đã sắp vỡ rồi " 
 
Trưởng lão kia nói xong nhìn ánh mắt mọi người rồi từ từ nhắm mắt lai định thần. 
Trong căn hầm của gia tộc William mọi thành viên chủ chốt đang âm trầm suy nghĩ thì ở một con hẻm nhỏ tại thành phố Hải Phòng có một thanh niên tóc bạc chạy ra đường. Bên trong còn một người khác, đang nhìn thanh niên chạy ra môi khẽ cười. 
 
Thiên Văn chạy ra đường lúc này cũng đã tầm 11h khuya tuy vậy đường xá vẫn còn rất nhiều người qua lại. Trời rét như cắt da cắt thịt, không khí Hải Phòng vào mùa đông rất lạnh. Tuy không giống như những nước khác nhưng ở Việt Nam, Hải Phòng có lẽ là đã rất lạnh rồi. 
 
Trên người mặc một cái áo khoác mỏng và một chiếc áo thu đông bên trong, trên lưng còn có một cái lỗ máu đã thâm lại vì lạnh Thiên Văn như một sát thủ đi trong đêm. 
Đôi mắt nhìn xa xăm tinh anh vô cùng, mái tóc dài trắng bạch cùng với khuôn mặt thay đổi Thiên Văn bị người khác nhìn một cách trầm trồ. Thỉnh thoảng có vài cô bé kêu Oa lên một cách vô thức khi nhìn Thiên Văn đi qua. 
 
Trong lòng Thiên Văn đang rất phức tạp, sự phức tạp đó có nhiều nguyên nhân: 
Một : Hắn đang tự hỏi tại sao mình không chết. 
Hai  : Hắn đang nghĩ tại sao cả thân thể mình thay đổi. 
Ba   : Hắn đang hỏi người đàn ông kia là ai sao nói mình không được về nhà còn phải theo ông ta đi lên đỉnh Mẫu Sơn một chuyến. 
 
Thiên Văn không muốn nghe theo ông ta nên đã chạy ra ngoài đi thẳng về nhà mà không để ý có rất nhiều người đang nhìn hắn.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 |