Hai thầy trò về ăn cơm xong xuôi Lâm Thanh nói:
" Tiểu tử, ngươi đã học được những tuyệt kĩ cần thiết rồi, chiều nay ta cho phép ngươi nghỉ ngơi, ngày mai tự tập những kĩ năng đó, ta có việc phải đi một chuyến, ngươi ở đây tự lo liệu " Lâm Thanh có một nhiệm vụ cần phải đích thân đi nên ông dặn hắn trước.
Thiên Văn cũng biết Lâm Thanh đi làm việc đại sự nên cũng không hỏi gì chỉ gật đầu nói:
" Sư phụ đi đường cẩn thận "
Quang Liên lái xe đưa Lâm Thanh xuống núi. Trời đất hôm nay rất xấu có vẻ sắp có mưa, tuy nhiên với tay lái của Quang Liên rất nhanh họ đã xuống núi.
Về phần Thiên Văn được nghỉ buổi chiều nên hắn cũng mở tivi ra xem, nhìn thấy trên chiếc đầu đĩa có cái VCD " Dị Nhân thế hệ đầu tiên" hắn tò mò mở ra coi. Hắn vừa xem phim vừa há hốc mồm miệng, nhất là những cảnh như dùng tay hút cả con tàu lên khỏi mặt biển, rồi đi vào tâm trí người khác, còn có cảnh khiến hắn nín thở đó chính là cảnh dị nhân bắt ngườii rồi dịch chuyển tức thời.
Xem cũng chỉ là xem thôi hắn cũng biết đấy là điều giả tưởng, tốc độ nhanh thế thì mắt ai mà theo được. Tắt cái đầu đĩa hắn chán nản không có việc gì làm, cuối cùng hắn lại đi luyện công tiếp.
Đi đến rừng cây nhỏ hắn lại tập khinh công, phải nói càng ngày hắn nhảy càng nhanh, chỉ cần vừa đặt chân nên cành này hắn đã ngay lập tức đổi cành khác.
Tập một lúc hắn thấy hơi chán, hắn liền móc cái di động ra nhắn tin với Thu Trang. Trời càng ngày càng âm u, cả khu rừng cũng chuyển sang màu tro. Vì là lần đầu tiên đến đây nên hắn cũng chủ quan, thấy trời tối còn tưởng mùa đông nhanh tối, vì thế hắn cứ hì hục bấm máy.
" Xẹt... Rầm " Một tia sét xanh ngắt, đánh thẳng vào một cành cây chỗ Thiên Văn đang ngồi. Bỗng dưng người Thiên Văn co quắp rồi ngã bịch xuống đất, hai mắt hắn trợn ngược rồi ngất đi. Chiếc điên thoại của hắn thì may hơn hắn, rơi đúng xuống một bụi dương xỉ nên không việc gì. Trời bắt đầu có vài hạt mưa bay bay rồi từ từ trắng xóa cả khu rừng.
" Đoàng " Mẹ kiếp con khỉ chết tiệt.
Một tên thợ săn đang đuổi theo một cặp mẹ con nhà khỉ, ngồi mai phục đã rất lâu mới thấy hai con khỉ này nhưng thật không may lại bắn trượt nên hắn rất tức tối.
Rượu đây là một thứ đồ uống khoái khẩu của phái mạnh, người ta thường ngâm rượu với những thứ như, thuốc bắc, các loại rễ cây quý hiếm như sâm, linh lăng. Đặc biệt hơn nữa là với rắn độc, bìm bịp, cá ngựa, sao biển. Có những người có sở thích cực kì bệnh hoạn, họ còn giám ngâm cả động vật linh trưởng, phôi thai v.v... Những người có tiền luôn biết cách làm những việc cực kì điên rồ. Nguyễn Quang Đông là một người Trung Quốc có sở thích bệnh hoạn này đặc biệt hắn rất thích ngâm động vật linh trưởng. Hắn có thể trả giá tới 5 vạn nhân dân tệ chỉ đổi lại một con khỉ con vừa sinh. Hắn còn khủng bố hơn nữa với việc, không tiếc tay trả 10 vạn nhân dân tệ để đổi lại xác của cả hai mẹ con nhà khỉ.
Lê Văn Mai, một thợ săn sống ở bản Mường, vì nằm sát biên giới nên có lần hắn đã gặp được Nguyễn Quang Đông. Vốn là một kẻ vô cùng hám lợi hắn đã không từ một thủ đoạn nào để bắt khỉ, từ khỉ to tới khỉ con kể cả khỉ vừa sinh. Cánh rừng nhỏ này vốn là một nơi rất nhiều khỉ, nhưng hiện khỉ ở đây đã liệt vào sách đỏ. Cánh rừng nhỏ này vốn rất ít người biết tới, nhưng từ lúc Lê Văn Mai phát hiện ra thì cánh rừng không một ngày yên ổn.
" Cuối cùng cũng tìm được chúng mày " Lê Văn Mai giương khẩu súng lên hướng về phía hai mẹ con nhà khỉ, đang tìm cách chạy qua một mảnh đất trống.
" Đoàng ...Bụp " Con khỉ mẹ bị bắn vào chân, nó cố gắng ôm con lết từng bước về phía trước.
Tiếng súng nổ như sấm vang trời ấy đã khiến Thiên Văn tỉnh lại, đưa mắt quan sát khắp khu rừng, cuối cùng hắn dừng lại tại khu đất trống:
" Khốn kiếp, lũ chó má không có chút lương tâm " đập mạnh tay xuống đất hắn chửi.
Câu chửi vừa rứt, thì hắn lại thấy tên thợ săn giơ khẩu súng lên định bắn tiếp. Nhìn mẹ con nhà khỉ đang lết từng bước trên đất, nước mắt hắn không biết từ lúc nào ứa ra.
" Vù.." trong lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn dùng lực nghiêng người lao về phía trước " không thể tin nổi chỉ mất không đầy 2 giây, cơ thể hắn đã đứng trước họng súng.
" Ngươi bắn đủ chưa? Ngươi đã giết bao nhiêu khỉ rồi? " Thiên Văn hỏi.
" Mày là ai? tránh ra ngay lập tức nếu không ông giết chết mày " Lê Văn Mai to tiếng chửi.
" Tao hỏi mày mày điếc à? " Không nói gì nhiều ngón tay Thiên Văn đã chỉ vào bụng tên thợ săn ác ma này.
Lê Văn Mai không hiểu gì cả, hắn còn tưởng Thiên Văn là bê đê muốn chiếm tí tiện nghi của hắn, ai ngờ rùng mình một cái cơn đau lập tức chay xộc lên não.
"A..." Tiếng hét đau đớn của Lê Văn Mai giống hệt một con lợn bị chọc tiết.
" Nói cho tao biết mày giết khỉ để làm gì?" Thiên Văn không màng sự đau đớn của hắn hỏi.
" Tha... tha mạng, tôi giết khỉ để bán cho người ta ngâm rượu, hắn là Nguyễn Quang Đông ở ngay tiếp giáp Lạng Sơn, hắn có sở thích ngậm rượu bằng khỉ con, xin...xin ngài tha cho tôi " Lê Văn Mai đau đớn van xin.
Nghe cái câu trả lời của một tên mất hết tính người Thiên Văn nghiến răng, đưa tay lên chỉ thẳng vào đầu gối phải của Lê Văn Mai.
" Bụp " một tiếng cái chân phải của Lê Văn Mai rời ra. Chưa kịp hiểu gì, ngay cả cái chân rời ra khỏi cơ thể, hắn vẫn si ngốc nhìn Thiên Văn.
Được một lát cơn đau truyền đến, hắn trợn mắt há mồm, hai mắt hắn từ từ đỏ lòm nhìn rất kinh khủng.
Gào thét vang trời cơ thể hắn run lên, cái đùi phải máu vần chảy ròng ròng, mặt mũi hắn bây giờ trắng bệch không có lấy một chút huyết sắc.
Thiên Văn cũng không phải là loại tàn nhẫn gì, điểm huyệt cầm máu cho hắn, rối điểm thêm một cái vào trán hai mắt hắn tư từ nhắm lại. Thiên Văn vốn là kẻ ham học, hắn đã học qua một số cách sơ cứu vết thương nên cũng nhanh chóng băng bó cho hắn rồi rời đi.
Đi tới chỗ hai mẹ con nhà khỉ đang lết tới bìa đá, hắn không làm gì chỉ dùng ngón tay chỉ vào vết thương, viên đạn từ từ chui ra, hái một chút cỏ dại hắn nhai nhai rồi đắp vào cho con khỉ mẹ. Điểm huyệt cầm máu và ngăn chặn sự đau đớn ở chân con khỉ mẹ, thấy chân con khỉ không sao nữa hắn liền rời đi.
Kì quái, sao mình lại lao nhanh thế nhỉ, lúc đó mình chỉ dồn sức vào chân rồi lao đi, hình như mình còn chưa bước chân nữa tại sao lại có mặt ở trước nòng súng được?.
Đây là câu hỏi trong đầu của hắn, hắn cứ vừa đi vừa nghĩ. Đi đến cuối bãi đất trống hắn lại quay đầu lại làm động tác y chang lúc lao ra chặn súng. Vụt một tiếng hắn đã ngay lập tức đứng ở một vị trí khác cách đó tầm 15 mét.
" Cái quái gì vậy đây không phải dịch chuyển tức thời sao?" làm lại mấy lần nữa hắn sung sướng kêu lên.
" Ha ha đúng rồi đúng là nó rồi, đây chính là dịch chuyển tức thời đúng, không sai ". Hắn cứ tự hỏi tự trả lời, vừa đi hắn vừa nghĩ.
" Nếu dịch chuyển xa hơn một chút thì tốt hơn, chỉ có 15 mét thì hơi ít, nếu đối thủ mà đông mình dịch chuyển xong chúng sẽ thấy ngay "
" Nhìn thấy, ha ha đúng rồi nhìn thấy mình thì con khuya đi " Không hiểu tại sao hắn lại vừa cười vừa nói, tóm lại chuyện gì xảy ra tiếp theo đây?.