Hà Văn Phong ôm xác Lâm Thanh đi ra phía sau ngôi biệt thự, Thiên Văn trong lòng còn ngổn ngang trăm bề bước theo sau.
Đi qua một khoảng sân dài, đến cuối khoảng sân là một căn nhà thờ rất lớn. Trên ngôi nhà thờ ấy còn có một bức hoành phi đã cũ kĩ, dòng chữ khắc trên đó vẫn còn thấy rõ, có lẽ đã được chủ nhà bảo quản rất kĩ.
" Báo Đền Non Sông, Lê Đại Hành " đây là nguyên văn bản dịch từ chữ Hán sang, ở góc dưới bên phải còn có con dấu và chữ của vua Lê Đại Hành.
Thiên Văn nghi hoặc, trong lòng ngẫm nghĩ:
" Đây có phải giả không vậy, từ thời nhà Lê tới nay đã hơn 1000 năm, bảo quản có được không vậy?. Mà nếu đây là bức hoành phi thật tại sao gia tộc lại không công bố nhỉ? "
Đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua của Thiên Văn, còn có phải thật hay không hắn chẳng quan tâm. Bước vào trong đền thờ, một hai ba.... Thiên Văn đưa mắt ra đếm không hết bài vị, có cái đã mục nát, có vài cái có hình vẽ, lại có cái đã có ảnh đen trắng hoặc ảnh mầu.
" Đây là nhà thờ của họ Hà ta, sư phụ của ngươi sẽ được an táng ở đây " Nói xong Hà Văn Phong bước tiếp vào gian phòng phía trong.
Ngộp thở, đây chính là cảm xúc của Thiên Văn khi bước vào gian phòng này. Một căn phòng dài thật dài, nhưng không có một chút đồ đạc gì, chỉ có một loại đồ vật duy nhất ở đây, đó chính là hũ đựng tro cốt.
Trên mỗi hũ đựng tro cốt còn có một mảnh giấy hoặc một vài tấm ảnh để nhận dạng.
Họ Hà, họ Phạm, họ Lâm, Họ Dương v.v... hễ cứ đi qua cái hũ nào là Thiên Văn lại nhìn họ tên những người đã chết này. Rất nhiều cái hũ còn ghi ngày sinh tháng đẻ, có người chết khi mới 15 tuổi, có người chết khi làm nhiệm vụ v.v...
Cuối cùng Hà Văn Phong đưa hắn đến một cái sân khác. Phải nói rằng, sống trong một thành phố đất chật người đông như vậy mà có một căn biệt thự rộng mênh mông như thế này thì quá là xa xỉ.
Cái sân nhỏ này không có gì khác ngoài một cái lò, Thiên Văn lúc đầu cũng không biết nó để làm gì, nhưng một lúc sau đôi mắt hắn đỏ hoe. Không sai, đây chính là lò thiêu.
Đặt Lâm Thanh xuống một cái chiếu Hà Văn Phong nói:
" Sư phụ ngươi cùng rất nhiều người của gia tộc đều an táng tại đây "
Hà Văn Phong trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói tiếp:
" Nhớ năm xưa khi cha ta vừa mới mất, cũng tại đây, tại cái lò thiêu kia ta đã phải chứng kiến thân xác cha ta hóa thành tro bụi. Hôm nay chính ngươi sẽ phải châm lửa, để an táng sư phụ của ngươi "
" Đừng có lo, bây giờ ngươi đã là người của Hà gia, ngươi phải chứng kiến nhiều lần cảnh này, có thể sau này ngươi cũng giống sư phụ ngươi cũng tan biến thành cát bụi "
Thiên Văn nghe xong mà hai con mắt đỏ gay, phải nói rằng năng lực kiềm chế của hắn đã dần tăng lên.
Con người là vậy, không rèn luyện sẽ yếu đuối, qua thử thách sẽ kiên cường. Thiên Văn trước kia chỉ là con mọt sách, Thiên Văn bây giờ là một kẻ không sợ sống chết.
Chết, cái chết với hắn giờ có đáng gì, hai lần dạo chơi quỷ môn quan, hai lần đều được sư phụ cứu. Dị năng, võ công tất cả những thứ đó giờ đây đã không còn, nhưng hắn đang tự nhủ với mình :Có một ngày hắn sẽ tìm kẻ giết sư phụ mà đâm mà chém.
Ngồi gục trước thi thể sư phụ Thiên Văn kiên cường cắn răng không cho nước mắt chảy ra, hắn sợ sợ rằng nếu hắn khóc lên sư phụ sẽ lo lắng. Hắn là kẻ không biết tốt xấu, chỉ vì muốn chừng trị ác bá mà không tiếc sống chết, đến lúc sư phụ ra đi mà cũng không thể nghe câu nói cuối cùng của người.
Thiên Văn ngồi ở đó khoảng 10 phút, phía cánh cửa có hai người đi vào, xem tướng mạo có vẻ còn trẻ chỉ tầm 30 là cùng.
" Đại Lão gia cho mời bọn tiểu bối " Dương Thanh là con của Dương Danh hắn là người cuối cùng họ Dương ở Hà gia.
" Đúng thế, ta gọi các ngươi muốn các ngươi tới làm lễ đưa tiễn Lâm Lão gia " Hà Văn Phong nói.
" Lâm nhị lão gia qua đời rồi ư, sao có chuyện đó được?" Nguyễn Văn Mạnh là đồ đệ của Dương Danh vội vàng nói.
" Các ngươi cũng biết đấy, nhiệm vụ lần này thất bại rất lớn, cha và sư phụ các ngươi đều đã chết. Hà gia ta hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào bốn người trẻ tuổi các ngươi, Thiên Văn lại đây " Hà Văn Phong vẫy tay gọi Thiên Văn tới.
Thiên Văn biết những người này đều là gia đình của sư phụ, không giám chậm trễ hắn đứng lên bước tới chỗ ba người.
" Đây là Thiên Văn, là đệ tử duy nhất của Lâm gia, các ngươi mau chào Nhị ca đi " Hà Văn Phong nói.
" Nhị ca " Hai người Dương Thanh và Nguyễn Văn Mạnh đồng thanh cúi đầu chào Thiên Văn.
" Hai người làm gì vậy, không cần phải thế ta có khi còn nhỏ hơn hai người nữa mà " Thiên Văn vội vàng chạy tới xua tay nói.
" Thiên Văn, Lâm tiền bối trong Hà gia này là nhị lão gia, bọn họ là con và đồ đệ của tứ gia Dương Danh họ gọi ngươi là Nhị ca là đúng " Hà Văn Phong vỗ vỗ vai Thiên Văn buồn bã đáp.
" Thời gian không còn nhiều nữa, nhẽ ra Quang Liên phải chủ trì buổi hỏa táng này nhưng do nó bị thương nặng, vì thế ta sẽ thay " Hà Văn Phong thấy trời đã muộn liền kêu ba người cùng nhau bái tế Lâm Thanh rồi để Thiên Văn châm lửa.
Mọi người xem chôn xác đã rất bi ai, nhưng xem hỏa táng thì bi ai đến nhường nào. Thiên Văn tay cầm que đuốc mà run run, cuối cùng cũng hạ quyết tâm châm lửa.
Hai canh giờ trôi qua cái xác Lâm Thanh giờ đây chỉ còn lại một đống tro.
Hà Văn Phong đổ phần tro cốt ấy vào một cái hũ, đưa cho Thiên Văn bảo hắn mang tới nhà thờ cúng bái một năm.
Buồn cũng buồn rồi, đau cũng đau rồi Thiên Văn giờ đây chỉ nghĩ làm sao khôi phục lại võ công. Đặt tro cốt của sư phụ vào nhà thờ, hắn nhanh chân chạy tới chỗ Quang Liên. Sở dĩ hắn chạy đến đó chỉ có hai mục đích, một là hỏi thăm sức khỏe của Quang Liên, hai là hỏi Quang Liên có cách nào khôi phục võ công không.
Biết phòng của Quang Liên ở trên gác hai của căn biệt thự, hắn lập tức chạy lên.
" Cộc cộc " Thiên Văn đưa tay gõ cửa.
" Mời vào " Quang Liên giọng nói có phần đau đớn nói.
" Liên ca anh không sao chứ " Thiên Văn hỏi.
" Không sao mà, em tới thăm là anh mừng rồi, anh biết em không chỉ đến để thăm anh đâu đúng không?" Quang Liên nhìn thấy mái tóc đã không còn như trước liền hỏi.
" Thật là, chỉ có anh và sư phụ là em không qua mặt được " Thiên Văn lắc đầu nói.
" Lâm tiền bối qua đời, em đau lòng lắm phải không, có phải vấn đề ở sư phụ em " Quang Liên tinh ý hỏi.
Thiên Văn biết không qua mặt được Quang Liên, hắn liền kể lại đầu đuôi câu chuyện.
" Nói vậy là, Lâm tiền bối đã dùng một viên thuốc phong tỏa dị năng và võ công của em? " Quang Liên nghe Thiên Văn kể đầu đuôi câu chuyện liền hỏi.
" Đúng vậy, anh xem " Thiên Văn lấy bức thư của Lâm Thanh để lại đưa cho Quang Liên xem.
" Đúng là chữ của Lâm tiền bối, nhưng thật lạ lúc người bảo muốn lên Mẫu Sơn là để truyền toàn bộ công lực cho đệ, sao giờ lại là khóa chúng lại? thật khó hiểu " Quang Liên liền lắc đầu đăm chiêu nói.
Thiên Văn cũng không biết gì thêm chỉ gật gật đầu.
" Ngoài bức thư Lâm tiền bối còn để lại gì không?" Quang Liên nghĩ ra gì đó liền hỏi.
" Dạ ngoài bức thư còn có một cọc tiền và một vài quyển sách y học với lại âm nhạc " Thiên Văn nói.
" Sách y? Có phải có hai quyển Đông y hạ quyển và Đông y thượng quyển? " Quang Liên nhớ ra gì đó liền hỏi.
Thiên Văn dở quyển sách ra xem thì đúng là hai quyển này:
" Đúng rồi, sao đại ca lại biết ".
" Nếu ta đoán không nhầm, quyển sách nhạc rất dày kia có tên Âm thi phổ " Quang Liên lại hỏi.
Thiên Văn cũng không nghi ngờ gì mở ra coi thừ liền gật đầu.
Quang Liên thấy biểu tình của Thiên Văn liền lắc đầu nói:
" Nhiệm vụ của đệ là học hết hai quyển sách trên, còn nữa thường xuyên tập điểm huyệt. Nếu đệ chăm chỉ luyện tập ngày đệ có lại sức mạnh sẽ sớm đến " Quang Liên nói xong liền xua tay bảo Thiên Văn đi luyện tập.