Tiểu Thúy nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Bặc, trên gương mặt hiện lên vẻ bực dọc khó tả. " Đúng là tên đầu gỗ, làm gì mà chạy nhanh thế kia ? Không thèm nói với ta một tiếng tam biệt. Hừ hừ ... " Tiểu Thúy tà ác nghĩ ngợi. Vân Phượng ở bên cạnh cũng khó hiểu nhìn Tiểu Thúy. Mọi ngày cô nàng hiền lành,dễ mến nhưng hôm nay không biết ai chọc giận nàng nữa. Vân Phượng vỗ vỗ nhẹ lên vai Tiểu Thúy, nói : " Tiểu Thúy,chúng ta thu dọn hành trang, rồi khởi hành đi thôi"
Nói xong, cất bước vào nội sảnh.
Nguyễn Bặc cấp tốc chạy về Kim Lư thôn, hướng phía trúc lâm chạy tới. Trong Trúc Lâm, có một thân ảnh đang gắn sức bước lê trên con đường. Y chính là Lam Vũ- Kim Diện thư sinh. Sau khi nghịch chuyển nội công, tuy rằng thực lực đề thăng nhanh chóng, nhưng y chỉ duy trì trong chốc lát. Sau khi bỏ chạy khỏi Ngưu Đài Sơn, y hướng Trúc Lâm mà chạy. Chỉ sau ba khắc thời gian sau, hậu quả của nghịch chuyển nội công phát tác. Thần trí y rơi vào hỗn loạn và hôn mê đi, té ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Tới bây giờ y mới hồi tỉnh lại, nhưng thể lực suy yếu tới mức không còn chút sức lực nào. Y lê thân hình tới con suối phía trước mặt. Y khát, và y cũng chưa từng bao giờ cảm thấy bản thân mình vô lực như lúc này. Y ngã lăn xuống dưới đất, chân cũng không còn sức để bước tới phía trước nữa. Y gần như tuyệt vọng.
Nguyễn Bặc đi trong Trúc Lâm, hắn nghe phía trước tiếng nước chảy rì rào. Nguyễn Bặc đi tới hướng tiếng nước chảy. Một thân hình toàn thân loang lỗ máu nằm bất động phía trước. Nguyễn Bặc khẽ nhíu mày, bước tới đỡ người nọ dậy. Hắn đưa tay lên sờ vào cổ hắc y nhân này. " Mạch còn đập, may quá" Nguyễn Bặc nhanh chóng để hắc y nhân nằm ngửa dậy, sau đó hướng dòng suối chạy đi. Lát sau, Nguyễn Bặc trong tay mang theo mọt bầu nước đầy, đi tới trước mắt hắc y nhân. Nguyễn Bặc một tay đỡ lấy cổ, một tay dốc từng chút nước cho người này uống.
Lam Vũ cảm thấy một dòng mát lạnh, chảy tử yết hầu xuống tạng phủ của hắn. Làm cho tâm tình hắn biến đổi tốt hơn một chút. Hắn gian nan mở cặp mắt ra, thấy người trước mắt là một thiếu niên, làn da ngăm đen. Cậu ta nhìn hắn và nói : " Thúc không sao chứ ? Thấy trong người thế nào ?"
Lam Vũ mở miệng, khô khốc nói : " Đa tạ". Sau đó nằm im bất động. Nguyễn Bặc nhìn người này một cách lạ lùng, hắn chưa bao giờ gặp người tính tình quái gở nào như gã này cả. Nhưng Nguyễn Bặc cảm thấy còn phải về Kim Lư thôn báo tin, nên cũng không day dưa với người này nữa, nói : " Đại thúc bảo trọng, ta có việc phải đi. Ở đây có vài mẩu lương khô, người cứ lấy dùng tạm vậy !" Nói xong, liền lập tức dời đi. Lam Vũ nằm dưới đất một hồi lâu mới mở mắt ra, nhìn theo hướng người thiếu niên nọ mà trầm tư.
Nguyễn Bặc chạy tới Kim Lư thôn thì ánh tà dương đã khuất, trước sân nhà Nguyễn gia, Đàm thị, Đinh Thúc Dự, phụ thân Trịnh Tú, và phụ mẫu Đinh Điền đều tập trung đầy đủ. Họ đang chờ Nguyễn Bặc về. Khi thấy Nguyễn Bặc bước vào nhà, mọi người đứng lên. Nguyễn Bặc biết mọi người đang lo lắng, nên cũng không giấu diếm, kể lại toàn bộ những gì Trần tiểu thư và Tiểu Thúy , trong đó còn có vài chỗ tình tiết mà Nguyễn Bặc nghe được. Mọi người tuy trút được một nỗi lo lắng. Nhưng đám người Đinh Bộ Lĩnh sống chết chưa rõ, cũng không thể làm cho họ vui lên được. Đàm thị nghe thấy thế, quá đổi thương tâm mà ngất ngay tại chỗ. Đinh Thúc Dự tiến tới, cõng bà về nhà.
************************************************** *******************
Tại Dương Phủ, thành Đại La.
Đêm khuya thanh vắng, Dương phủ chìm trong một mảnh tịch mịch, người người ở đây đều ngủ say. Từ trên tán cây rậm rạp , xì xào vài tiếng. Một cánh tay giơ lên cao, làm một thủ pháp ám hiệu thần bí, cũng không biết làm như thế có ai thấy hay không ?!.
Trên sông Tô Lịch, cách ngoài thành Đại La chừng trăm dặm. Hơn mười chiếc thuyền gỗ nhẹ nhàng lướt tới bờ sông cập bến. Mười người lẹ làng bước xuống, trên lưng đều đeo một thanh đao, nhìn qua hình dáng và chất liệu, quả là hảo đao chuyên dùng trong quân đội. Một trăm người này cước bộ nhẹ nhàng, hướng tới cổng bắc thành Đại La.
Dương Đình Nghệ đêm nay không tài nào ngủ được. Bên người ông, vị tiểu thiếp xinh đẹp đang say giấc nồng. Ông nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương, khẽ kéo tay nàng, trở mình ngồi dậy. Ông không biết tại sao đêm nay trong lòng ông lại thấy bất an đến thế ? " Chả lẽ ta quá già rồi chăng ?" Ông tự hỏi, nhưng biểu tình trên khuôn mặt của ông vẫn còn vẽ tráng kiện. Dương gia dưới tay ông đã trở thành một đại gia tộc, thành tựu ngày hôm nay cũng có thể nói làm ông mãn nguyện. Bước ra ngoài lan can, ông liếc nhìn lên trời đêm. Đêm nay cực kỳ an tĩnh, nhưng cũng cực kỳ quỷ dị.
************************************************** *
Trong một căn nhà u tĩnh, trang nhã ngoại thành Đại La. Một người đang đứng, ngẩn đầu nhìn trời, trong mắt dường như xuất hiện sự chờ mong. Phía sau người này, có một nam tử, thân vận võ giáp. Hắn cung kính hướng đạo nhân trước mắt, không dám quầy rầy, vì hắn hiểu chuyện đêm nay thành hay bại cũng do thiên số mà phán xét.
Người này chính là Phong Châu hào trưởng Kiều Công Tiễn ?!. Đạo nhân trước mặt chính là Trương đạo nhân. Kiều Công Tiễn nghe thấy một tiếng thở dài, gương mặt biến sắc, hắn nhìn Trương đạo nhân hỏi : " Trương tiên sinh, có gì trở ngại sao ?" " Không có gì, đêm nay đúng là thiên thời, địa lợi để thay đổi triều đại Dương gia. Nhưng nhân tâm Giao Châu không ổn định, đó là nguyên nhân làm bần đạo cảm thấy tiếc nuối " Trương đạo nhân gương mặt già nua, lắc lắc cái đầu của mình.
Vẻ mặt Kiều Công Tiên vơi đi phần nào phiền muộn, nhưng không có nghĩa hắn an tâm, sự việc đêm nay nhất định phải thành công. Hắn và Trương tiên sinh sóng vai bước vào căn phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng bàn luận những gì, cũng không ai nghe rõ.
************************************************** **
Đêm khuya, ở Trúc Lâm
Lam Vũ ngồi vận khí điều tức, khôi phục phần nào khí lực. Nội công của hắn hiện giờ hỗn loạn, cảm giác kinh mạch bản thân đang giãn nở ra một cách đột ngột làm cho Lam Vũ đau đớn, mồ hôi đầm đìa. Hắn miễn cưỡng cường hoành áp chế nội lực bản thân." Phụt". Một búng máu tươi từ miệng Lam Vũ bắn ra. Hắn nhẹ nhàng mở mắt, khẽ thở dài. Hắn biết bản thân mình tạm thời thoát khỏi việc tẩu hỏa nhập ma, nhưng bản thân hắn bây giờ chả khác gì một người thường, nội công bị phong bế, ngoại thương nghiêm trọng. Hắn cũng đành cười khổ, thầm nghĩ may mắn là không chết, mấy chuyện khác thì để sau.
Lam Vũ tay lấy mẩu lương khô hồi sáng Nguyễn Bặc đưa cho, bẻ một miếng bỏ vào miệng nhai. Lương khô tuy thô, cứng nhưng làm cho hắn cảm thấy ấm áp. Đã từ lâu rồi, hắn mới cảm nhận sự ấm áp như vậy. Hắn nhớ tới cậu thiếu niên ấy, quả thật có cốt cách của người học võ. Một tiếng bước chân xào xạc vang lên ! Lam Vũ ngưng trọng nhìn về phía đó. Có một thân ảnh đang từ từ tiến tới. Người này chính là Nguyễn Bặc.
Nguyễn Bặc đêm nay, quyết tâm bỏ nhà ra đi, hắn thầm nhủ cần phải đi tầm sư học nghệ, báo thù những kẻ đã vây giết Đinh Bộ Lĩnh. Hắn tiến vào Trúc Lâm, bỗng nhớ tới đại thúc hắc y hồi sáng, không biết hắn hiện giờ ra sao. Nguyễn Bặc tiến tới hỏi thăm. Hắn phát hiên đại thúc đó ngồi dựa lưng vào một cây đại thụ, cạnh bờ suối. " Đại thúc người khỏe hơn chưa ?"
" Ờ, tạm ổn" Lam Vũ cũng không nhiều lời, đáp lại. Hắn nhìn Nguyễn Bặc vai mang hành lý hỏi : " Ngươi đi xa à ? "
" Cháu muốn đi học võ công." Nguyễn Bặc cười đáp, hắn cảm thấy con người đại thúc trước mặt tuy ăn nói cực kỳ tiết kiệm, nhưng không hiểu sao, hắn lại quan tâm đến y. Lam Vũ cười hỏi : " Ngươi định đi đâu mà học võ ?" " À, chắc lên trấn thành, hỏi thăm xem sao ! " Nguyễn Bặc mơ hồ đáp, y cũng không biết tới nơi nào mà học võ cả !!!
Lam Vũ nhìn y, khẽ mỉm cười, nói : " Ta tuy không phải võ lâm cao thủ gì, nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể chỉ dạy vài chiêu võ mèo cào phòng thân" Lam Vũ quả thực cảm thấy mến Nguyễn Bặc. " Vậy thì may quá" Nguyễn Bặc vui vẻ nói, y biết rằng hắc y đại hán này có thể là người võ lâm. Dù sao, có còn hơn không. Nguyễn Bặc tính quỳ gối bái sư, nhưng Lam Vũ đã nói trước : " Ta với người chỉ bèo nước gặp nhau, ngươi cứu ta một mạng, hôm nay dạy võ cũng coi như trả món nợ này. Sau này, đường ai người đó đi vậy " Lam Vũ nói thế bởi vì hắn đã có một con đường, hắn không cần ai quan tâm. Nguyễn Bặc cũng gật đầu nói :
" Đại thúc, tùy ý người vậy."
" Ngươi tên họ là chi ?" Lam Vũ nhìn hắn hỏi .
" Nguyễn Bặc" Hắn đáp gọn lỏn, " Còn đại thúc ? "
" Ta à ... Lam Vũ " Lam Vũ đôi chút chần chừ, nhưng cũng không giấu diếm nói ra.
Đêm khuya, trong Trúc Lâm gió vẫn thổi, lá vẫn rơi.
************************************************** **********************************************