Lại nói, công nhận số phận hiện nay của Lam Thiên là cực kỳ may mắn. Trong khi hắn đang phè phỡn đi lại trong Long Tuyền Thôn làm nhiệm vụ thì những người chơi khác phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán từng con thú với nhau.
Tại ngoại vi Long Tuyền Thôn, từng con thỏ trắng vừa mới hiện ra, chưa được biết mùi đời thì đã anh dũng hi sinh. Đúng với câu nói: Cung không đủ cầu. Hàng trăm người bu vào một con thỏ, ai may mắn thì hít được một lần, còn xui xẻo thì đứng đó chen chân cả tiếng đồng hồ cũng chẳng được con nào cả.
Lam Thiên từ xa thấy những điều này, trong nội tâm âm thầm cảm khái, nếu lần này hắn không may mắn trúng độc đắc cái danh hiệu Thiếu gia Long Tuyền Thôn, thì bây giờ trong cái biển người ngổn ngang đó chắc cũng có bóng dáng của hắn rồi…..
Sau khi tốn khoảng 5 phút, Lam Thiên rốt cuộc cũng tìm tới được tiệm rèn của Điểm Tửu.
Nhìn người đàn ông vai u thịt bắp, toàn thân một màu cổ đồng đang bận rộn với lò lửa, Lam Thiên hít sâu một hơi, nở nụ cười thân thiện với lão.
-Xin chào Điềm Tửu thúc thúc.
Điềm Tửu thấy Lam Thiên bước vào, cũng chẳng thèm ngửa mặt chào hỏi mà chỉ hỏi một câu cộc lốc:
-Ờ!
Lam Thiên thấy lão lãnh đạm với mình, nhớ tới lời căn dặn của Thu Di thì cũng không tỏ ra khó chịu, lại kiên trì đứng bên cạnh lão.
Qua khoảng 10 phút, Điềm Tửu rốt cuộc cũng chế tạo xong một thanh thiết kiếm, ưng ý ngắm nghía rồi quay qua hỏi Lam Thiên.
-Đến đây làm gì?
Lam Thiên thấy lão hỏi thì mứng húm, biết mình yên lặng theo dõi nãy giờ cuối cùng cũng được bù đắp, nhanh miệng đem chuyện nhờ vả của Bạch Thu Lâm ra nói một lượt.
Điềm Tửu nghe nhắc đến vũ khí của Long Ngũ thái gia, gật gật đầu:
-Nếu là vũ khí của Long lão thái gia thì an tâm, ta đã làm đâu vào đấy rồi. Tuy nhiên, ngươi muốn lấy nó đem về cho Thu Lâm thì phải qua được một cửa ải của ta.
Lam Thiên nghe thấy lão còn cần điều kiện thì vuốt vuốt mũi, chột dạ hỏi:
-Vậy xin hỏi Điềm Tửu thúc, ta còn phải làm gì mới qua được cửa ải của ngài.
Điềm Tửu nhìn xung quanh, cũng không vội trả lời Lam Thiên mà chỉ vào một cái bếp lò, hỏi:
-Ngươi biết công dụng của nó không? Cái bếp lò màu đen đó!
Lam Thiên theo cánh tay của Điềm Tửu, nhìn vào chiếc bếp lò dơ bẩn được cất ở một góc trong tiệm rèn của lão.
Vừa nhìn, Lam đại thiếu gia xém hết hồn: Mịa!
Cũng may, Lam đại thiếu gia dù sao cũng coi như từng trải, câu chửi sắp bật ra khỏi miệng thì đã kịp nuốt lại.
Mịa nó! Cái này mà bếp lò khỉ gì! Cái này rõ ràng là hố xí của Long lão hồi xưa đây mà!
Lam Thiên một bên lau mồ hôi, một bên mắng thậm tệ lão Điềm Tửu chơi hiểm này. Cũng may trước khi đi, Thu Di đã nhắc qua sở thích quái đản của lão già biến thái này, nếu không bây giờ Lam Thiên cũng đã dính bẩy rồi.
-E hèm! Điềm Tửu thúc, cái đó rõ ràng là hố xí của Long lão, sao ngài lại bảo là bếp lò?
-Cái gì? Ngươi biết cái đó?
Điềm Tửu giật cả mình, mặt lộ ra vẻ không tin được. Vốn lão định dùng cách này để chọc quê thiếu gia Long Tuyền Thôn – Lam Thiên, ai ngờ hắn lại biết được, bất tri bất giác mặt già của lão đỏ lên.
Điềm Tửu giả bộ ho khụ khụ, đánh trống lảng sang chuyện khác:
-Ừ ừ, chính là nó, chính là nó. Đây, đây là vũ khí của Long lão thái gia, ngươi cầm rồi mau mau đem đưa cho Thu Lâm đi. Ta còn có việc khác, không tiễn nhé!
Lam Thiên ù ù cạc cạc, cảm thấy khó hiểu cho hành động trẻ con của lão. Lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn đó, hắn quyết định hoàn thành cho xong cái nhiệm vụ này.
Khi Lam Thiên đi được chừng vài bước, Điềm Tửu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hét ầm lên:
-Ê tiểu tử, khoan hãy đi đã!
Lam Thiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn lão, chờ đợi lão nói tiếp.
Quả nhiên, Điềm Tửu chạy hồng hộc tới trước mặt hắn, nhe răng trợn mắt nói:
-Tiểu tử, ta cấm ngươi không được rêu rao chuyện này cho người khác biết. Nghe chưa hả?
Lam Thiên thấy lão gọi mình lại chỉ để nhắc chuyện vớ vẩn này, bĩu bĩu môi xem thường nhưng vẫn giả bộ cung kính:
-Điềm Tửu thúc thúc an tâm, ta cũng không phải loại người nhiều chuyện. Chuyện này ta coi như chưa từng biết a……
Vừa nói, hắn vừa khoát tay khoát chân, chỉ tay lên trời mà thề. Nhìn thấy những hành động đó của Lam Thiên, Điềm Tửu mới thoả mãn gật đầu.
-Ừ, không tệ, không tệ! Không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại biết thức thời như vậy! Ừ, thức thời mới tốt, ra giang hồ mới có con đường sống a!
Dứt lời, lão vỗ vỗ vai Lam Thiên vài cái rồi nhanh chóng quay trở lại tiệm rèn của mình, bỏ lại Lam đại thiếu gia đang dựng ngón giữa với lão.
…….
…….
Lam Thiên sau khi rời khỏi chỗ của Điềm Tửu thì nhanh chóng quay trở lại gặp Bạch Thu Lâm giao nhiệm vụ.
Tiếp nhận vũ khí của Long lão từ tay Lam Thiên, Bạch Thu Lâm nghiêm túc nói:
-Thiếu chủ, người lấy được vũ khí của Long lão từ tay Điềm Tửu là một trong vài thử thách của Thu Di đối vời người. Bây giờ, thiếu chủ hãy ra ngoài thôn, giúp cho Thu Di thu thập vài tên Lưu manh, nhặt lấy Anh hùng tửu chúng cướp của thôn chúng ta đem về đây. Nếu lần này hoàn thành, Thu Di sẽ cho phép người hành tẩu giang hồ!
Lam Thiên nghe đến đây, hai mắt toả sáng như pha lê.
Hành tẩu giang hồ!
Đây là điều mà Lam Thiên khao khát nhất hiện tại. Từ lúc đăng nhập vào game đến giờ đã trôi qua 2 tiếng, nếu như không có cái danh hiệu thiếu chủ này, chắc giờ hắn cũng chỉ đang khó nhọc ở khu vực thỏ xám, mèo rừng mà thôi.
Biết được những điểm đó, Lam Thiên càng thêm quý trọng cơ hội của mình. Hắn vỗ ngực, nói:
-Thu Di an tâm, chuyện này cứ giao cho ta! Ta đảm bảo sẽ đem Anh hùng tửu về cho Thu Di.
Nhìn thấy vẻ tự tin của Lam Thiên, Bạch Thu Lâm mỉm cười mãn nguyện, dịu dàng nói:
-Thiếu chủ đã có lòng tin như vậy, Thu Di rất vui mừng. Đây là bộ trang phục mà Thu Di may cho thiếu chủ, người mau mặc vào đi.
Vừa nói, Thu Di vừa lấy từ trong túi của mình ra một bộ y phục, nhét vào tay Lam Thiên.
-Lam Thiên nhận được Tùng Văn Kiếm, Tân thủ ngọc bội, Hắc Tạo bố y, Phong Vũ cân.
Vừa nhận trang phục từ tay Thu Di, Lam Thiên vừa nghe thanh âm thông báo của hệ thống.
Thu Di ân cần giống như một người vợ nhỏ, giúp Lam Thiên mặc lên trang phục, dịu dàng vuốt tóc hắn.
-Thiếu chủ, người hãy đi đi, hãy cho Thu Di thấy bản lĩnh của người.
Lam Thiên sau khi mặc trang bị lên người, giơ một cái thủ thế chiến thắng với Thu Di, cất bước ra khỏi phòng.
….
…..
-Aizz, người vời người nó bất công thế đấy!
Lam Thiên vừa đi vừa miên man suy nghĩ, chốc chốc lại cảm thán.
Quả thật, cái danh hiệu thập đại thiếu gia này quả là ông trời ưu ái cho những kẻ may mắn, phải gọi là được trang bị đến tận chân răng.
Nhờ những trang bị của Thu Di, ngoại phòng và nội phòng của Lam Thiên đã tăng lên thêm được khoảng 4% và 3%. Đây quả là một con số khả quan đối với tân thủ như Lam Thiên.
Lam Thiên sau khi ra khỏi Long Tuyền Thôn, nhíu mày đánh giá khu vực xung quanh.
Ngoài thôn, thân ảnh của người chơi gần như choáng ngợp mỗi tấc không gian nơi đây, nhìn đâu cũng thấy người cả.
Người Nhật, người Singapore, người Việt Nam, người Hàn Quốc, …. Nói chung là đủ mọi màu da, đủ loại quốc gia bất đồng đang hăng say tranh nhau từng con sóc, con thỏ tội nghiệp.
Nhìn thấy biển người đông như kiến đó, Lam Thiên âm thầm cắn lưỡi, chậc chậc cảm thán không thôi.
Nhìn một hồi, Lam Thiên cảm thấy nhàm chán, rốt cuộc quyết định quay trở lại với nhiệm vụ chính của mình.
Lam Thiên sau khi xem sơ qua nội dung nhiệm vụ, đồng thời nhờ vào gợi ý và chỉ dẫn của Thu Di, đã xác định ra đại khái phương hướng trại của lũ lưu manh.
Chần chờ trong chốc lát, Lam Thiên nhằm vào hướng đông bắt đầu rời xa Long Tuyền Thôn.
Nhìn vào bóng lưng Lam Thiên, một vài người chơi gần đó thấy vậy thì bĩu môi, khinh thường nói:
-Lại thêm một kẻ không biết sống chết! Hừ, nãy giờ ca đứng ở đây đã thấy vài tên chán sống như hắn, dám bước vào khu vực của lũ lợn rừng, bây giờ đang ngồi khóc ở trong lương đình kia kìa.
-Hắc hắc, cái này gọi là yếu mà đòi ra gió, ngu mà còn cố tỏ ra nguy hiểm.
Dứt lời, mấy tên đó cười lên hô hố, doạ cho mấy người chơi nữ gần đó hoảng sợ, vụt chạy qua khu vực khác, sợ mình gặp phải mấy tên lưu manh sàm sỡ bệnh thần kinh.
Lam Thiên hồn nhiên chưa biết mình đã trở thành kẻ ngu trong mắt kẻ khác, vẫn một mình bước đi trên con đường cát sỏi, càng ngày càng xa Long Tuyền Thôn.
Rốt cuộc, sau khoảng 15 phút, Lam Thiên đã đến được bìa khu rừng nơi lũ lưu manh kết bè kết đảng.
Lam Thiên hết nhìn trái đến nhìn phải, rốt cuộc cũng phát hiện ra thân ảnh của một tiểu đội người chơi đang lấm la lấm lét đi vào rừng.
Cảm thấy thụ vị và tò mò, Lam Thiên tạm thời bỏ qua cho việc đột nhập vào hang ổ của lũ lưu manh, âm thầm bám theo sau tiểu đội gan dạ này.
Tiểu đội đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, rồi một âm thanh lo lắng vang lên phá tan sự tĩnh mịch của khu rừng:
-Đại ca, em nghĩ là chúng ta nên quay về với khu vực ngoài Long Tuyền Thôn thì hơn. Nãy giờ em thấy đã có 6 tiểu đội bị lũ lợn rừng giết chết rồi đấy….
-Được rồi, tiểu La à, đại ca biết phải làm như thế nào. Ta tin với đội ngũ 7 người chúng ta, chỉ cần cẩn thận một chút thì việc săn giết một con lợn rừng là điều hoàn toàn có thể. Vì thế, tốt nhất là đệ nên im lặng và theo sau ta, đừng làm rộn lên nữa.
Nhìn thấy đại ca của mình cố chấp như vậy, người chơi tiểu La chỉ biết lắc đầu cười khổ, cẩn thận từng li từng tí theo sau lưng tiểu đội của mình.