Lam Thiên lén lút từ phía sau, hệt như một tên trộm theo sau đội ngũ 7 người.
Suốt quãng đường đi khoảng 5 phút, hai bên đường càng ngày càng vắng vẻ, ánh trăng le lói khó khăn lắm mới chen qua những tán cây, cành lá chiếu rọi xuống mặt đường.
Càng đi sâu vào rừng, tốc độ của tiểu đội ngũ đó càng chậm rãi, thậm chí Lam Thiên có cảm giác như họ đang đứng ì tại một chỗ chứ không phải đang di chuyển.
Người ta thường nói, việc gì quá thì cũng không tốt. Ứng với trường hợp này, quá im lặng cũng không phải việc tốt lành gì.
Quả nhiên, khi tiểu đội đang định bước qua một chiếc hố nhỏ, một con lợn rừng to như bò mộng đột nhiên lao ra từ trong bụi cỏ, tông thẳng vào giữa đội ngũ tiểu đội 7 người.
Do luôn trong tình trạng căn thẳng đồng thời cảnh giác cao độ, đội ngũ 7 người đó nhanh chóng tách nhau ra, đồng thời lập một vòng tròn bao vây lấy con lợn rừng vào giữa.
Lam Thiên từ sau gốc cổ thụ phía xa quan sát hết thảy, âm thầm gật đầu.
Quả thật, cái đội ngũ này có tiền vốn để dám mạo hiểm như vậy. Chỉ cần nhìn sơ qua động tác thành thạo vừa rồi của tiểu đội, Lam Thiên đã đoán ra họ dám mạo hiểm là có chỗ dựa vào.
Tên đội trưởng mắt thấy mọi việc đang tiến hành theo đúng kế hoạch, âm thầm gật đầu, đồng thời đánh mắt ra hiệu với một tên tiểu đệ.
Tên tiểu đệ nhận được chỉ thị của lão đại, gật nhẹ đầu một cái, đồng thời giơ cao thanh thiết kiếm mà hệ thống ban tặng cho tân thủ, chầm chậm bước về phía con lợn rừng.
Con lợn rừng từ sau cú tấn công hụt ấy cũng không vội vã lao lên, đứng tại chỗ giương cặp mắt ti hí nhìn vào tiểu đội 7 người.
Hai chiếc răng nanh của nó chìa ra khỏi mồm, cong lên phía mắt, phối hợp với thân hình to như bò mộng của nó quả là một con quái vật thực thụ.
Nó chỉ đứng im tại chỗ như thế, hai chân cào cào xuống mặt đất, đồng thời co người lại, tuỳ thời tông thẳng vào bất kỳ kẻ nào.
Tên tiểu đệ bước được vài bước, đến khi cách con lợn rừng khoảng 3m thì dừng lại, cẩn thận giơ thiết kiếm lên trước mặt.
Rồi đột nhiên, hắn ta lao vụt tới, cắm mạnh thanh thiết kiếm vào thân hình to khoẻ của con lợn rừng, đồng thời, phối hợp với hắn, các thành viên còn lại của tiểu đội cũng thay phiên nhau xa luân chiến, vừa chém vừa bảo trì khoảng cách với nó.
Con lợn rừng bị tập kích đột ngột, tức giận rống lên một tiếng thật to, đồng thời lao ngay cái thân hình như xe ủi của mình vào tên tiểu đệ nọ.
Tuy nhiên, sau khi đắc thủ được một kích, tên tiểu đệ đã ba chân bốn cẳng chạy ra phía sau, nhường cho đồng đội khác của mình lên xa luân chiến.
Cứ thế, đội ngũ 7 người vừa đánh vừa chạy, lâu lâu thì tạo một vòng tròn bắt đầu tập kích, dần dần khiến cho con lợn rừng bắt đầu xuống sức, có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Tên đội trưởng thấy vậy mừng rỡ ra mặt, quay đầu về phía đội ngũ của mình hét lớn:
-Mau, mau, giết chết nó nhanh lên, nó sắp chết rồi….
Còn chưa để hắn kịp la hết câu, con lợn rừng bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương, vang vọng khắp khu rừng, đồng thời thân hình như bò mộng của nó đổ ầm xuống mặt đất.
Lam Thiên núp trong gốc cây, thấy tiểu đội 7 người đều được bao phủ trong tia sáng màu lam bạc khi lên cấp, trong đôi mắt ánh lên vẻ hâm mộ và ghen tị. Khi hắn cảm thấy hiếu kỳ đã đủ, chuẩn bị rời đi thì hàng loạt tiếng rầm rập đem khu rừng chấn động dữ dội, đồng thời vang lên những âm thanh phẫn nộ và bi thương.
Grào! Grào!
Từ sâu trong rừng, một đàn lợn khoảng chừng 10 con lao nhanh ra, lướt qua gốc cây mà Lam Thiên đang ẩn núp làm cho Lam đại thiếu gia sợ hãi xém tí hét ầm lên.
Sợ hãi núp trong gốc cây, Lam Thiên biết đại sự không ổn, bây giờ mà lòi cái mặt ra thì đảm bảo là chết chắc, vì thế hắn nhất quyết trốn trong hốc cây, chờ việc này qua đi, đồng thời lén lút quan sát tình hình của tiểu đội xấu số kia.
Tên đội trưởng và thành viên của mình còn đang trong niềm vui sướng tột độ khi thăng cấp, đột nhiên lòi ra hơn 10 con lợn rừng khác, bộ dạng phẫn nộ và hung ác bao quanh mình thì bất giác ớn lạnh, cảm giác vui sướng lúc nãy đã biến mất từ khi nào.
Tiểu La đau khổ nhìn vào mười con lợn rừng như trâu mộng trước mặt, mặt mày xanh lét rên rỉ:
-Đại ca, em đã bảo với anh rồi mà anh không nghe! Giờ tốt rồi a!
-Câm miệng!
Tên đội trưởng thấy sắp chết tới nơi rồi mà tên đàn em vẫn còn lải nhãi, bực mình quát lớn một tiếng, đồng thời quay mặt nhìn vào 5 tên thành viên khác:
-Đều con mẹ nó ngẩng đầu lên cho lão tử! Cùng lắm thì chết chứ có con mẹ gì mà tụi bây như gà sễ cánh vậy hả?
Dứt lời, tên đội trưởng hai tay nắm chặt thiết kiếm, lao thẳng vào một trong mười con lợn rừng, bộ dáng hoàn toàn là muốn liều mạng.
Nhìn thấy lão đại của mình quyết tâm và anh dũng như thế, 6 tên đội viên còn lại nhìn nhau, vừa sợ vừa giận, cuối cùng cũng cắn răng lao vào đám lợn rừng.
Lam Thiên ở phía xa nhìn một trận chiến không cân sức, hoàn toàn là chà đạp của lũ lợn rừng mà trợn tròn mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Mịa nó, mém tí là thiếu gia ta cũng chết rồi a!
Trong lòng thầm hô may mắn, Lam Thiên càng cố gắng nép người vào sâu trong gốc cây, không dám lộ ra một tí ti sơ hở.
-A, a a. Chết ta rồi a!
-Hự! Ca chết rồi a!
-Con mịa nó, lão tử đã anh dũng hi sinh!
……
Liên tiếp 7 giọng nói khác nhau từ đằng xa truyền vào tai Lam Thiên, sau đó khoảng 3 giây thì khu rừng bỗng trở nên im bặt, trong không khí chỉ còn vài tiếng thở ồ ồ của lũ lợn rừng.
Lam Thiên không cần suy nghĩ cũng biết 7 đồng chí kia đã anh dũng bỏ mình, trong lòng khoái chí không thôi.
Đợi thêm khoảng 5 phút, sau khi xác định là khu rừng đã yên tĩnh lại, đoàn lợn rừng cũng đã bỏ đi, Lam Thiên mới thậm thụt bò ra khỏi chỗ núp của mình.
Vừa ra ngoài, Lam Thiên liền cẩn thận quan sát bãi chiến trường lúc nãy.
Chỉ thấy cây cối xung quanh phạm vi đó khoảng 10m toàn bộ gãy đổ, nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Lam Thiên nhìn sơ qua, không phát hiện thấy gì đáng giá thì định bỏ đi. Nhưng khi đi ngang qua một tán cây, vài vệt máu kéo dài từ đó cho tới sâu vào khu rừng đập vào mắt hắn.
Lam Thiên nhíu mày suy nghĩ, rồi như nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ mỹ diệu, hắn nhe răng cười hắc hắc:
-Con mịa nó, nữ thần vận mệnh hôm nay là của thiếu gia rồi.
Sau khi tự kỷ một hồi, Lam Thiên men theo những vết máu dính trên bãi cỏ, bắt đầu tiến sâu vào trong rừng.
…….
Đi thêm khoảng 15 phút, Lam Thiên rốt cuộc cũng thấy đàn lợn rừng đang nằm nghỉ ngơi, trong đó có 4 con lộ ra vẻ yếu ớt, mệt mỏi.
Âm thầm cười khoái trá trong lòng, Lam Thiên cẩn thận từng li từng tí bò tới gần lũ lợn.
15m….10m…..5m….
Khi đến cách lũ lợn rừng khoảng 5m, Lam Thiên dừng lại, nhìn quanh trái phải một hồi, cảm thấy không có gì bất thường thì nhặt lên vài hòn đá nhỏ, lén lén lút lút ném vào người mấy con lợn còn khoẻ mạnh.
Soạt!
Chỉ thấy gần như đồng thời, 6 con lợn rừng đồng loạt đứng dậy, nghi hoặc nhìn bốn phía.
Lam Thiên thấy lũ heo ngu ngốc đó đã cắn câu, trong lòng mừng như mở cờ trong bụng, hai tay nhanh nhẹn đem đống đá còn lại chọi ra phía sau lưng mình thật xa, đồng thời phân tán theo nhiều hướng.
Quả nhiên, lũ lợn rừng ngu ngốc đó nhìn nhau một hồi, nghi hoặc rồi lẳng lặng chia nhau ra, mỗi con hướng theo một hướng ném đá lung tung của Lam Thiên mà bước tới.
Lam Thiên mắt thấy 6 con lợn rừng càng lúc càng xa, nhe răng cười híp cả mắt. Đồng thời, hắn rút cây Tùng Văn kiếm mà Thu Di tặng từ trong túi hành trang ra, dùng hết tốc lực phi tới bên cạnh 4 con lợn rừng đang bị thương nặng, chém lia lịa.
-10, -10, -20,…..!
Liên tục chém hơn ba chục nhát, Lam Thiên rốt cuộc cũng đem con lợn rừng còn sót lại tiễn lên tây thiên.
Không quản ba bảy hai mốt, Lam Thiên nhanh tay quơ lấy đại vật phẩm rớt ra từ trong người lũ lợn rừng, ba chân bốn cẳng chạy như bay hướng ra phía ngoài, bỏ lại sau lưng những tiếng gầm rú phẫn nộ của lũ heo mọi rợ.
……….
Hộc hộc!
Liên tục chạy hơn nửa tiếng, rốt cuộc Lam Thiên cũng bỏ rơi được lũ lợn rừng hiếu chiến đó.
Thở sâu một hơi, đột nhiên Lam Thiên cảm thấy cả người mình như nhũn ra, toàn thân thoát lực đành ngồi phịch xuống đất.
Nghi hoặc kiểm tra lại thông tin nhân vật của mình, rốt cuộc Lam Thiên cũng biết được nguyên nhân.
Thì ra do hắn chạy liên tục trong hơn nửa tiếng đó, thể lực của hắn đã tiêu hao gần hết, dẫn đến tình trạng kiệt sức như vừa rồi.
Khó nhọc tựa vào một góc cây, Lam Thiên mệt mỏi đến độ không thể nhấc được cánh tay. Nếu bây giờ có bất kỳ một loài vật nào, dù chỉ là một chú thỏ đáng yêu tấn công hắn, Lam Thiên cũng chỉ biết cười khổ mà nhìn, không hề có lực hoàn thủ.
Cũng may, khi Lam Thiên ngồi nghỉ ngơi, hắn nhận ra cứ khoảng 5 phút là thể lực sẽ hồi được 10 điểm, vì thế tâm tình lo âu hốt hoảng của hắn cũng được an ủi phần nào.
Đợi thêm khoảng 15 phút, thể lực cũng đã hồi gần như phân nửa, Lam Thiên mới thở dài một hơi, đồng thời hắn hưng phấn kiểm tra những vật phẩm rơi ra từ cơ thể của lũ lợn rừng.
-Con mịa nó, sao chả có cái quái gì ra hồn hết cả vậy! Toàn thứ vớ vẩn.
Lam Thiên sau khi kiểm kê tài sản, mặt mày nhăn nhó hét ầm lên. Tốn công sức cả buổi trời, đồng thời liều cái mạng nhỏ mà cũng chỉ nhặt được những thứ vô giá trị, Lam đại thiếu gia không nổi điên mới là lạ.
Tuy vậy, coi như trong cái rủi có cái may, nhờ giết 4 con lợn rừng đang trọng thương đó, Lam Thiên đã đạt tới đẳng cấp 5. Ấn tượng a!