-Trời ơi! Mày thấy gì chưa, Hot teacher đấy!
Mập mạp Lý Kiệt hưng phấn vỗ cái chát vào lưng Lam Thiên, khiến cho cu cậu xém tí bật ngửa.
Lam Thiên còn đang mơ mơ màng màng, nghĩ tới cái cặp mông căng đầy vểnh cao của cô giáo, ước ao được sờ một lần cho thoả nỗi lòng mong ước thì bị mập mạp vỗ một phát đau điếng vao lưng.
Ui da!
Lam Thiên hét thảm một tiếng, quay đầu lại phẫn nộ nhìn mập mạp, hét lớn:
- Lý công công! Hôm nay thiếu gia phải dạy cho mày một bài học mới được!
Lam Thiên bị người ta cắt đứt giấc mơ tuyệt vời đó, tâm tình cáu bẩn hơn mọi khi, nhào vào người mập mạp đạp cho vài cái.
Lý Kiệt thấy Lam Thiên hùng hùng hổ hổ như thế, nhe răng cười hắc hắc:
-Nhào vào đây, nhào vào đây! Coi thử đại gia ta hay thiếu gia ngươi chết trước. Hé hé!
Dứt lời, mập mạp sử dụng tuyệt chiêu mà những tên béo thích xài nhất: Lấy thịt đè người.
Lam Thiên và mập mạp quần nhau một lúc, rốt cuộc cũng phân ra thắng bại.
Lam Thiên ngồi trên người mập mạp, giơ cánh tay hình chữ V đắc ý nhìn khắp cả lớp, nhe răng cười nói:
-Cuối cùng công lý cũng đứng về phía chúng ta, Lý công công đã thua một cách thảm bại. Hắc hắc!
…….
Sau đợt nháo sự đó, mọi thứ lại trở lại bình thường.
Khi chuông reng hết giờ học, Lam Thiên đứng dậy, bước ra khỏi lớp.
-Thiên ca! Anh về ạ!
Hơn 20 đứa con trai trong lớp đồng loạt đứng dậy, hướng Lam Thiên cúi đầu chào, biểu hiện ra bộ dáng giống như đệ tử đối đãi với đại ca của mình vậy.
Lam Thiên thoả mãn gật đầu, nói lời tạm biệt với mọi người rồi tiêu sái rời đi, bỏ lại ánh mắt ngưỡng mộ cùng mờ ám của lũ con trai và con gái trong lớp.
…..
Về đến nhà, Lam Thiên tắm rửa sơ qua, ôm lấy gói mì tôm chua cay nuốt vội vàng. Xong xuôi đâu đó, hắn bắt đầu leo lên giường, đeo kính “Thiên Hạ” vào.
5….
4….
3….
2….
1….
Sau khoảng 5 giây, hệ thống kiểm tra chất lượng và đường truyền, cũng như xác nhận thông tin của Lam Thiên, rốt cuộc hắn cũng xuất hiện tại vị trí hôm qua.
Lam Thiên từ trong hốc cây bước ra, đánh giá mọi thứ xung quanh.
Đập vào trong tầm mắt của hắn là một vài tiểu đội đang quần chiến với lũ lợn rừng. Bây giờ đã qua một ngày, đẳng cấp của đại đa số người chơi đã tầm 2-3 cấp, hoàn toàn đủ để tạo thành một tổ đội chiến đấu với heo rừng.
Lam Thiên nhìn vào tiểu đội 5 người đó khoảng một phút, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, men theo chỉ dẫn của hệ thống bước vào khu vực của lũ lưu manh, nơi mà nhiệm vụ Thu Di giao cho hắn cần phải hoàn thành.
Loanh quanh trong rừng khoảng nửa tiếng, rốt cuộc Lam Thiên cũng tìm tới được hang ổ của lũ lưu manh.
Nhìn lũ lưu manh vai u thịt bắp, mặt mày dữ tợn đang núp trong rừng, Lam Thiên nhe răng cười.
-Hắc hắc, mục tiêu của thiếu gia đây rồi a!
Núp vào một bụi cỏ, Lam Thiên kiên nhẫn chờ đợi….
Rốt cuộc, sau khoảng 5 phút, cuối cùng cũng có một tên lưu manh đi loanh quanh tới khu vực của Lam Thiên.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình xuống mức thấp nhất, hai tay nắm chặt Tùng Văn Kiếm.
5m….3m….1m….
Cuối cùng, một tên lưu manh cũng mò tới bụi cỏ nơi Lam Thiên ẩn thân, tuột quần xuống chuẩn bị giải toả nỗi buồn…
Cheng!
Một âm thanh rút kiếm rít lên, ngay sau đó Lam Thiên nhào tới, đâm thẳng thanh kiếm vào họng của tên lưu manh.
-25!
Một con số đỏ rực hiện lên trên đầu tên lưu manh xấu số, trong khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lam Thiên nhào tới, đồng thời bồi thêm vài nhát chém.
-25, -30, -20!
Còn chưa kịp rên la một tiếng nào, tên lưu manh đã ngậm ngùi ra đi trong nước mắt.
Phù!
Lam Thiên hít sâu một hơi, cảm giác hưng phấn tràn trề trong lòng. Sau đó, hắn kéo xác tên lưu manh vào gốc cây, cúi người xuống kiểm tra vật phẩm trong cơ thể hắn.
-Mẹ kiếp! Sao thằng này nghèo như quỷ vậy! Chả có cái khỉ gì cả!
Lục lọi một hồi, có lẽ vận khí không tốt lắm nên Lam Thiên chẳng mò được thứ gì từ tên lưu manh này. Âm thầm khinh bỉ, đợi cho xác tên lưu manh biến mất, Lam Thiên lại tiếp tục ẩn nấp, chờ đợi con mồi béo tốt đưa tới trước mặt.
….
-Nhận được Anh Hùng tửu!
Sau khi giết tới tên lưu manh thứ 3, rốt cuộc Lam Thiên cũng nhận được bình rượu đầu tiên.
Còn chưa kịp hưng phấn, đột nhiên bên tai hắn vang lên những âm thanh phẫn nộ:
-Mẹ kiếp! Tiểu thất, tiểu lục, tiểu ngũ đi đâu mà giờ còn chưa về hả?
-Đại ca an tâm, chắc tụi nó đi loanh quanh đâu đó gần đây thôi mà!
-Loanh quanh cái con khỉ! Nó nói với tao là đi tiểu tiện, đến bây giờ còn chưa về! Tiểu nhị, mày đem vài anh em đi tìm kiếm xung quanh cho tao!
Tiểu nhị bất đắc dĩ, đành phải bỏ cái đùi gà còn đang gặm dở xuống, khoát tay với 5 tên lưu manh bắt đầu đi tìm kiếm xung quanh.
Lam Thiên núp trong gốc cây, nghe cuộc đối thoại của chúng thì nhíu mày, thầm than cái hệ thống game “Thiên Hạ” này sao mà khôn thế. Hắn cứ tưởng mình lợi dụng cái trò ẩn nấp này thì sẽ nhẹ nhàng làm xong nhiệm vụ, ai ngờ hệ thống đã nhận ra hành vi của hắn nên kịp thời sửa chữa. Điều đó cũng đồng nghĩa với chiến thuật ám sát của Lam Thiên đã hoàn toàn thất bại.
Lam Thiên lắc đầu, quyết định bỏ qua cái trò ẩn nấp này. Hắn biết, hệ thống đã cố tình sửa lỗi có nghĩa là nó không chấp nhận trò ném đá giấu tay. Vì thế, Lam Thiên dứt khoát đứng dậy, rời khỏi chỗ nấp, xông thẳng vào tên tiểu nhị trước mặt.
-25!
Bị chém một nhát, tên tiểu nhị thét lên the thé:
-Địch tập kích, địch tập kích!
Đồng thời, gã nhảy ra phía sau, cùng với 5 tên lưu manh hình thành một vòng tròn bao vây lấy Lam Thiên.
Phì cười nhìn tên tiểu nhị có giọng bê đê đó, Lam Thiên như hổ lạc bầy dê, vung Tùng Văn kiếm lên chém vào mấy tên lưu manh.
-25, - 30, -22, -32….
Liên tiếp những con số đỏ rực hiện lên trên đầu lũ lưu manh, Lam Thiên chém tên này một nhát, đảo kiếm né sự tấn công của tên thứ hai, cúi người đá vào hạ thể tên thứ ba….
Liên tiếp những động tác liên hoàn, hiểm độc mà khó tân thủ nào có thể sử dụng đã được Lam Thiên triệt để kích phát, đồng thời còn vận dụng tới cảnh giới cao nhất. Cái gì mà đánh người không đánh mặt, đánh người không chơi tấn công hạ thể người khác,…. đều được Lam Thiên phát huy hết ráo, không hề có một tí phong độ nhân sĩ chính nghĩa võ lâm nào cả.
Sau khi tốn khoảng 2 phút, trả giá bằng vài vết chém của lũ lưu manh, rốt cuộc Lam Thiên cũng đem chúng giải quyết sạch sẽ.
Cúi người kiểm kê tài sản trên người chúng, Lam Thiên cẩn thận suy tính tới việc đem cái ổ lưu manh này hốt sạch sẽ.
Từ lúc chính diện chiến đấu với lũ lưu manh, Lam Thiên nhận ra chúng chỉ có thể gây cho hắn 15 điểm tổn thương, với số máu hơn 508 của hắn thì như gãi ngứa, chỉ cần vận công một hồi là nó sẽ đầy lại ngay.
Sau khi lập kế hoạch ổn thoả, Lam Thiên gật đầu, cất 4 bình Anh Hùng tửu vào túi hành trang, rảo bước tiến vào hang ổ của lũ lưu manh.
Lam Thiên còn chưa tới gần được hang ổ của chúng, bên tai đã văng vẳng lên những âm thanh thô tục, dâm đãng không dứt.
-Con mịa nó, cô nương ở Bích Tú Lâu thật là tuyệt. A Cẩu, tối nay mày với tao đi một chuyến không?
-Đi, đi chứ! Nhớ lần trước tao xém bị các nàng ấy hấp cho tinh tẫn nhân vong. Hắc hắc, nhớ lại cái tư vị tiêu hồn thực cốt ấy, thật con mẹ nó sung sướng a!
-Đến, làm một chén!
-Con mịa nó, thằng nào đá đít tao! Tao chém chết bây giờ!
…..
Đứng ngoài cổng trại của lũ lưu manh, Lam Thiên âm thầm đổ mồ hôi.
Thảo nào mà Thu Di một mực kêu hắn giết cái lũ này, nếu cứ để chúng tác quai tác quái thì Long Tuyền Thôn không sớm thì muộn cũng sẽ tan tành mây khói.
Tại trong bản “Thiên Hạ” này, những NPC nào khi bị giết sẽ không thể phục sinh được nữa, đồng thời, nếu chúng có may mắn sống sót thì các chỉ số cũng giảm mạnh, thậm chí từ boss trở thành lính thường. Vì thế, Lam Thiên hoàn toàn yên tâm cho việc dọn sạch cái lũ Lưu manh này, không để chúng tác oai tác quái cho dân làng Long Tuyền Thôn nữa.
Trong lòng mặc niệm vài câu, cẩn thận chu đáo đâu vào đấy, Lam Thiên rón rén xâm nhập vào trong một sương phòng ở góc bên trái.
Cẩn thận núp vào một góc tường, tránh một vài tên mõ gác đêm đang đi loanh quanh trong sân, hai mắt Lam Thiên tập trung nhìn vào gian phòng.
Bên trong gian phòng, ánh nến mập mờ cùng với những âm thanh dâm đãng yêu mị, những tiếng thở dốc, rên rĩ tiêu hồn thực cốt khiến người khác bủn rủn cả tâm thần.
Lam Thiên dù sao cũng là một trạch nam, tuy rằng bề ngoài thanh tú, lãng tử nhưng sống đã 17 năm vẫn còn là một xử nam. Chưa bao giờ biết mùi đàn bà, vì thế trong một khoảng khắc, Lam Thiên cũng đã bị xuất thần.
-Mịa nó! Thật không có tiền đồ!
Âm thầm mắng mình một câu, Lam Thiên mắt thấy tai không nghe, đục một lỗ trên cánh cửa sổ căn phòng. Sau khi xác nhận trong phòng chỉ có một đôi trai gái đang chiến đấu hăng say, hắn mới yên lòng xuống.
Nhẹ nhàng như một con báo đêm, thân hình Lam Thiên ẩn dưới ánh trăng, thoăn thoắt lướt tới cửa phòng, đồng thời nhẹ nhàng trườn vào trong đó.
-Hé hé! Tiểu phong tao, sao hôm nay nàng lại dữ dội thế. Làm cho cửu gia mệt chết đi được!
-Ai yêu! Ai bảo cửu gia ngài hùng phong như vậy, tiểu thiếp nhịn không được xuân tâm nhộn nhạo mà!
Cửu gia nghe vậy, lấy tay vỗ một phát vào cặp mông chắc mẩy của thiếu phụ, đồng thời xoa nắn vài cái.
-Uhm! Nàng nói cũng đúng! Cửu gia ta đúng là oai phong, thần võ! Con mẹ nó, nàng nói thử xem vì sao ta lại không được làm đại đương gia! Cứ nghĩ tới tên khốn Lang Sương đang ngồi trên ngôi vị đó mà ta ngứa hết cả răng!