-Vậy để tao nói cho mày biết nhé!
Đúng lúc này, vẫn im hơi lặng tiếng, Lam Thiên rốt cuộc cũng nhe răng cười nói.
-Ai?
Cửu gia vẫn con đang đê mê xoa nắn thân hình thành thục của mỹ phụ, nghe có giọng xa lạ trả lời thì thần kinh bỗng trở nên căng thẳng, tiểu huynh đệ đang ngất ngưởng phút chốc trở nên ỉu xìu, teo tóp như trẻ nít lên ba.
Lam Thiên cũng chẳng thèm trả lời, gần như đồng thời lúc tên cửu gia quát lên thì kiếm của hắn cũng đã chém tới giường tên lưu manh. Đồng thời hắn nhanh tay điểm vào huyệt Á Môn của mỹ phụ khiến cho ả không thể rên la được.
-20, -30, -28!
Liên tục chém bốn nhát, đến khi tên cửu gia nằm bất động như một con chó chết trên giường thì Lam Thiên mời ngừng tay, thở một hơi thật sâu.
-Mịa nó, làm cái việc lén lén lút lút giết người này thật phấn khích a!
Lam Thiên một bên kiểm tra thi thể tên cửu gia, một bên cảm khái. Cũng không phải hắn sợ chính diện giao đấu với tên cửu gia này, mà chỉ là sợ khi hắn dây dưa lại kéo thêm nhiều tên lưu manh nữa tới thì phiền.
Song quyền nan địch tứ thủ! Câu này luôn luôn đúng. Tuy lúc nãy một mình hắn hạ hết 5 tên lưu manh nhưng đó là nhờ hắn giao chiến trong rừng, đồng thời vận dụng những kỹ năng và kinh nghiệm ngoài đời của mình mới giết được chúng. Tuy thế, hắn cũng đã dính vài vết chém, từ đó có thể thấy việc một solo một đám là khó cỡ nào.
-Ưm, ưm!
Còn đang thoả mãn trong niềm phấn khích, một tiếng rên giống như bị vật gì chẹn vào cổ họng truyền vào tai Lam Thiên. Hắn giật mình quay đầu lại, thì ra là mỹ phụ đã bị hắn điểm huyệt câm.
Mỹ phụ nhìn vào thanh Tùng Văn kiếm của hắn, vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng hiện lên trên gương mặt, cổ họng phát ra những tiếng ưm ưm không dứt.
Lam Thiên nhìn vào thân hình khêu gợi, loã lồ của mỹ phụ thì âm thầm nuốt nước miếng. Mịa nó, không hiểu mấy cha thiết kế game có ý đồ gì mà lại làm chân thật đến thế. Đặc biệt là hai điểm đỏ tươi và dải rừng rậm màu đen thần bí kia, không khác AV một chút nào cả.
Cố ra vẻ bình tĩnh, Lam Thiên giơ kiếm tới trước người mỹ phụ, nói:
-Bây giờ ta sẽ giải huyệt câm cho ngươi, nhưng người không được kêu lên! Nếu không ta giết!
Mỹ phụ nơi nào còn dám phản đối, nàng đã bị hành động hung ác của Lam Thiên doạ sợ gần chết, gật đầu lia lịa như mổ thóc.
Lam Thiên thấy vậy thì thoã mãn gật đầu, cố tình quét qua cơ thể của mỹ phụ mấy lần rồi mới giải huyệt Á Môn cho ả.
Sau khi được giải huyệt, mỹ phụ cuối cùng cũng có thể nói bình thường trở lại. Cũng may là ả biết khôn không la lên, nếu không Lam Thiên sẽ không hề ngần ngại chọt vào tấm thân khêu gợi của mụ vài lỗ.
-Thiếu… thiếu hiệp, làm ơn tha cho tiện thiếp, tiện thiếp cái gì cũng không thấy!
Mỹ phụ hoảng sợ kêu lên, cũng chẳng ngần ngại việc cơ thể mình đang trần truồng trước mặt Lam Thiên, hai tay ôm chặt lấy chân hắn cầu xin.
Lam Thiên nhìn vào hai khối cầu to tròn đang run rẩy theo nhịp hô hấp và sợ hãi của mỹ phụ, âm thầm nuốt nước miếng. Cuối cùng, lý trí cũng thắng được sự phản khán của tiểu đệ đệ, hắn nghiêm mặt nói:
-Ngươi tên gì? Sao lại ở chung với cái lũ lưu manh khốn nạn này?
Mỹ phụ thấy Lam Thiên không có ý xuống tay ngay với mình thì mừng rỡ trong lòng, tuy nhiên bề ngoài vẫn giả bộ run rẩy trả lời:
-Bẩm… bẩm thiếu hiệp, tiện thiếp là Tú Nương, là hồng bài cô nương của Bích Tú Lâu, đến đây theo lời mời của cửu gia. Xin ngài làm ơn tha mạng cho tiện thiếp. Tiện thiếp sẽ đội ơn ngài suốt đời. Nếu… nếu ngài muốn, Tú Nương sẽ hầu hạ ngài ngay bây giờ…..
Vừa nói, mụ vừa liếm liếm môi, bộ dáng dâm đãng mười phần, nào còn có bộ dáng tham sống sợ chết như lúc nãy.
Lam Thiên thấy vậy thì bĩu môi, âm thầm khinh bỉ. Tuy nói hắn rất là ham muốn cái thể loại vận động ấy, nhưng phải coi là với người nào. Cái loại gái lầu xanh trăm, vạn người cưỡi như thế thì có cho hắn cũng chả thèm. Xin lỗi nhé, thiếu gia ta không có hứng thú!
Dứt khoát đạp một cái vào người mỹ phụ khiến ả bay lên giường, Lam Thiên giận dữ nói:
-Tốt nhất là mụ nên an phận, còn lải nhãi là thiếu gia một kiếm đưa mụ về thiên đường ngay. Sao, thiên đường mà không biết, ngu thế, đó là…. Mà thôi, mụ không cần biết.
Lam Thiên xoa xoa trán, tự dưng giữa đường lòi ra một ả lầu xanh, làm đảo lộn mọi trật tự của hắn. Giết thì hơi ác, mà không giết thì lại sợ ả gây phiền phức cho mình. Hai lối suy nghĩ trái ngược khiến cho Lam Thiên đau cả đầu.
Đột nhiên, Lam Thiên nghĩ ra một diệu kế, có thể làm một mẻ khoẻ suốt đời. Hắn nhào ngay lên giường, nâng mụ dậy.
Mỹ phụ thấy Lam Thiên nhào tới, còn tưởng hắn đổi ý thì mừng thầm trong lòng.
-Hừ, ta còn lạ gì cái thể loại công tử suất ca như ngươi! An tâm, Tú Nương sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên đường a!
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt mỹ phụ lại tỏ ra sợ hãi, không dám hó hé một câu. Có lẽ là lời đe doạ lúc nãy của Lam Thiên cũng khiến mụ sợ hãi đôi chút.
-Tú Nương, ngươi có thường xuyên tới đây không?
Thấy Lam Thiên chẳng có động tác gì, mỹ phụ hơi cụt hứng nhưng vẫn thành thật trả lời:
-Bẩm thiếu gia, Tú Nương tới đây một tuần bảy ngày, một ngày ba lần, không nghỉ!
Lam Thiên nghe mỹ phụ trả lời, đầu to như cái đấu, nghi hoặc hỏi lại:
-Thế nào là một tuần bảy ngày, một ngày ba lần, không nghỉ?
Tú Nương nghe Lam Thiên hỏi, liếm liếm môi một cách dâm đãng, ghé sát mặt vào tai Lam Thiên, thỏ thẻ:
-Là người ta một tuần tới đây bảy ngày, một ngày làm ba lần, không nghỉ….
Ặc!
Nghe tới đây, rốt cuộc Lam Thiên cũng hiểu ra cái câu khẩu hiệu này của mỹ phụ. Trong lòng thầm mắng mụ già dâm đãng thậm tệ, nhưng ngoài mặt Lam Thiên vẫn bất động thanh sắc hỏi tiếp:
-Nói như vậy là mụ mỗi ngày ngủ với một người phải không?
Mỹ phụ nghe vậy thì lắc đầu, chán nản nói:
-Bẩm thiếu gia, không phải! Là một ngày nhiều người ạ.
Lam Thiên nghe tới đây thì sởn da gà, thầm than hôm nay xui xẻo, gặp trúng cực phẩm gái lầu xanh rồi.
Ho khan một tiếng, cảm thấy sự tình càng lúc càng có vẻ sáng sủa, thuận lợi, Lam Thiên cố nén cảm giác kinh tởm với ả dâm đãng này, lại hỏi tiếp:
-Vậy hôm nay ngươi tiếp mấy người rồi? Còn những ai nữa?
Mỹ phụ suy nghĩ một hồi, dường như là sắp xếp lại lịch công tác của mụ thì phải. Chỉ thấy mụ trầm ngâm hồi lâu rồi mới vỗ tay trả lời:
-Bẩm thiếu gia…theo như mọi hôm thì sẽ đến bát gia, thất gia, lục gia, ngũ gia….
Lam Thiên nghe thấy vậy thì đầu đầy hắc tuyến, không thể tưởng tượng nổi con mụ này lại dâm đãng vô bờ bến tới mức độ này. Cực phẩm a!
Cố nén cảm giác buồn nôn, Lam Thiên trâm ngâm hỏi:
-Tú Nương, ngươi bây giờ có hai lựa chọn: một là chết, hai là sống. Ngươi chọn cái nào?
Gần như không cần suy nghĩ, mỹ phụ gấp gáp trả lời:
-Sống, sống. Ta đương nhiên chọn sống rồi, ai dại gì mà chọn chết hả thiếu gia!
Vừa nói, mụ vừa ném cho tiểu trạch nam của chúng ta một nụ cười mị hoặc dâm đãng.
Lam Thiên: “….”
Lam Thiên quả thật không còn gì để nói với ả dâm đãng này, thở dài chán nản. Rốt cuộc sau vài nhịp hô hấp, hắn đã rút ra một kinh nghiệm xương máu: “Mắt điếc, tai ngơ!”
-Được, mụ đã lựa chọn sống thì phải giúp bổn thiếu gia một tay. Nếu mụ làm tốt thì thiếu gia sẽ tha cho mụ một mạng. Thế nào, đồng ý chứ?
Mỹ phụ gật đầu lia lịa, dù có phản đối thì cũng chẳng được lợi lộc gì, có khi lại chọc cho tiểu suất gia nổi giận thì hắn đâm cho vài nhát, lúc ấy có hối cũng chẳng kịp!
Lam Thiên thấy biểu hiện của mỹ phụ, thoả mãn gật đầu:
-Rất tốt! Thái độ như thế là tốt đấy! Nếu lúc nãy mà mụ ý kiến thì ta không ngại chọt cho mụ vài lỗ đâu.
Mỹ phụ: “…….”
Không thèm để ý tới biểu hiện của ả, Lam Thiên nói tiếp:
-Bây giờ, mụ phải phối hợp với ta giết những tên đương gia khác của lũ lưu manh này. Mụ làm được không?
Mỹ phụ gật đầu, rồi lại lắc đầu, lập đi lập lại vài lần, đến khi thấy Lam Thiên có vẻ tức giận thì mới chột dạ hỏi lại:
-Nhưng mà thiếu gia, Tú Nương phải phối hợp với người như thế nào bây giờ. Người thấy đấy, Tú Nương chỉ là một cô gái liễu yếu đào tơ, trói gà còn không chặt kia mà…
Lam Thiên nghe lý do mụ đưa ra, lắc đầu, một tay chỉ lên giường, một tay chỉ ả rồi nói:
-Nhiệm vụ của mụ đơn giản lắm, lên giường với mấy tên đương gia đó, bổn thiếu gia sẽ ẩn núp rồi tiến vào phòng giết tụi nó như tên cửu gia này. Mụ làm được không?
Nghe nhiệm vụ mà Lam Thiên giao cho mình, mỹ phụ bật cười khanh khách, mị nhãn liếc hắn một cái, cười nói:
-Ai yêu! Tưởng chuyện gì khó khăn chứ chuyện này với Tú Nương chỉ là một bữa sáng mà thôi! Dù cho có trăm tên đương gia thì Tú Nương đảm bảo với thiếu gia vẫn hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc cho mà xem.
Lam Thiên nghe vậy thì bĩu môi, trong lòng thầm khinh bỉ: “Chỉ có nằm dạng háng ra thôi, đúng cái thể loại của mụ ham muốn mà còn làm không được thì mụ chết quách đi cho rồi.”
…….
…….
…….
…….
Đêm nay, bầu trời không trăng không sao, rất thích hợp cho việc ám sát và hoan lạc…
Trong sương phòng, hai đôi nam nữ đang chiến đấu tới cao trào, âm thanh dâm đãng cùng với những tiếng thở dốc vang lên liên tục.
Đột nhiên, một tiếng choang không hợp với khung cảnh vang lên, sau đó thanh âm hoan lạc chấm dứt, thay vào đó là một giọng nói thập phần gian xảo:
-Tốt, tốt! Tú Nương, mụ làm tốt lắm, chỉ còn 3 tên đương gia nữa là xong rồi! Hắc hắc, xong việc này ta sẽ thưởng lớn cho mụ. An tâm, bổn thiếu gia nói được là làm được!
-Vậy Tố Nương xin cảm tạ thiếu gia trước, hi vọng ngài không gạt Tố Nương a!
……