Cả buổi sáng đánh vật với cái Fly mà không sao làm cho nó nổ máy được, cô nàng vẫn nằm chết dí kể từ hôm mài đường ở KM. Mình chẳng thích bọn Piagio này chút nào, nào thì nặng nề, nào thì tốn xăng, nào thì hay dở bệnh. Vậy mà chị em phụ nữ loại mê mấy thế loại này như điếu đổ, đã có thời LX hay Liberty được coi như là thang đo cao nhất giá trị con người, thậm chí còn cao hơn cả nhân cách ấy chứ. Cũng có thể họ kết cái vẻ hào nhoáng bên ngoài, những nét phù phiếm đắt tiền của những scooter phi kinh tế này. Mình thì chỉ chuộng Wave hoặc Dream, chúng y như bản tính con người mình vậy: nhẹ nhàng, đơn giản, bình dân, quê mùa, vứt đâu cũng được và đặc biệt là rẻ tiền. Hề hề.
Cơm nước xong xuôi thì người lại thấy ngột ngạt khó chịu, trời bắt đầu ấm lên mang theo cái nồm truyền thống của Bắc Hà mỗi độ đầu năm. Đang định lê la ra quán nước đầu phố hóng gió kèm tán phét với chủ quán cho quên sầu đời thì cô cháu gái gọi rủ đi trượt cỏ cùng đám “G xinh, G kiêu, G không yêu” của nó. Cả buổi chiều vui đáo để, mỗi tội cô bé Jin lại…Sau một hồi trà tranh tẹt ga ở NT kèm theo miễn cưỡng đóng “Người vận chuyển” tập N, mình mới trốn được về nhà lành lặn, khổ thế.
Lên 4rum viết nhật kí thì đã thấy trong thread của mình đã có mấy comment. Lạ thật, sao cái nick hồng này của mình mà nhiều người nhận ra thế nhỉ, hình như các thành viên của 4vn bây giờ đều công tác trong ngành tình báo thì phải. Xin được cảm ơn các bạn vì những lời động viên quý báu đó.
“Người ở lại luôn là người đau khổ nhất…”, một điều tưởng chừng giản đơn nhưng không phải ai cũng thấu hiểu được nếu chưa từng trải qua. “Người ở lại” vừa là người may mắn nhưng cũng lại vừa là người vô vàn bất hạnh. Nhưng dù sao đi nữa, vì lời hứa cuối cùng, mình sẽ phải sống thật tốt, phải tìm lại niềm vui và hạnh phúc của mình.
Có người khuyên mình cần thay đổi bản thân nhưng không, có lẽ chẳng cần phải thay đổi. Mình vẫn sẽ là T, vẫn là PP, vẫn là TL, vẫn là TS, vẫn là NĐ. Để vượt qua tất cả mọi thứ, mình cần phải là chính mình. Anh luôn luôn là người tốt cơ mà, em nhỉ?
Giá như…
|