Tiêm Tiêm cúi đầu bước qua ngưỡng cá»a, bước trên tấm thảm đỠviá»n tua Ä‘en, tóc nà ng vấn cao Ä‘iểm trang má»™t cà nh kim thoa Ä‘iêu khắc hình chim phượng.
Mặt mà y bất động, cước bá»™ nà ng như vÄ©nh viá»…n uyển chuyển Ä‘á»u Ä‘á»u.
Bá»n nà ng tám ngưá»i bước và o, nhưng toà n bá»™ mục quang trong đại sảnh chỉ táºp trung trên ngưá»i nà ng.
Nà ng biết, nhưng tư thế khoan thai cá»§a nà ng ở đây hay ở chá»— không ngưá»i, cÅ©ng không có gì khác biệt.
Tiêm Tiêm vừa mỹ lệ, vừa trang trá»ng, ai ai cÅ©ng tán thưởng tôn sùng. Trên cao nến đỠtá»a bừng, sáng lạng huy hoà ng soi rá»i dáng dấp má»™t lão nhân lá»›n tuổi, chừng như chÃnh là Lôi Kỳ Phong, Lôi lão thái gia.
Hiện tại, lão nở mặt cưá»i tươi, Ä‘ang nhìn thê tá» sá»§ng ái nhất cá»§a lão dẫn hai hà ng a hoà n đến bái thá» lão. Tám ả a hoà n quỳ bái trước mặt lão, nhưng nụ cưá»i cá»§a lão phảng phất chỉ hướng vá» má»™t mình Tiêm Tiêm trong đám. Lão cÅ©ng vẫn là đà n ông.
Nhãn quan cá»§a má»™t nam nhân sáu chục tuổi, cÅ©ng không khác gì cá»§a má»™t nam nhân mưá»i sáu.
Tiêm Tiêm biết, tịnh không cưá»i đáp lá»…. Rất Ãt ai thấy qua nà ng cưá»i.
Nà ng rất hiểu thân pháºn cá»§a mình, má»™t nữ nhân như nà ng, không thể có hoan lạc, cÅ©ng không thể có thống khổ, vì sinh mệnh cá»§a nà ng hoà n toà n lệ thuá»™c và o ngưá»i ta.
Cho nên nà ng vô luáºn là muốn tươi cưá»i hay muốn òa khóc, Ä‘á»u nÃn nhịn chỠđến lúc đêm khuya không ngưá»i.
Tiêm Tiêm cúi đầu, bước ra khá»i ngưỡng cá»a Ä‘i vá» hướng hà nh lang. Ngoà i ngõ mưa xuân tầm tả, Giang Nam xuân vÅ©.
Mưa xuân là m cho ngưá»i ta buồn bã, xuân vÅ© lịnh nhân sầu, má»™t thiếu nữ mưá»i bảy mưá»i tám chưa xuất giá, gặp thá»i tiết nà y, luôn có những cảm giác ưu lá»± không thể an á»§i khuyên giải được.
Tiêm Tiêm là má»™t thiếu nữ mưá»i bảy mưá»i tám, cÅ©ng chưa xuất giá, nhưng bất cứ thá»i tiết nà o, bất cứ nÆ¡i nà o, nà ng cÅ©ng có vẻ trầm tÄ©nh khánh trá»ng. Äi qua hà nh lang, không nghe tiếng ai nói, hoa xuân ngoà i vưá»n xòe cánh đón mưa rá»§ rê đưa đón. Äám nữ nhân bắt đầu nói nói cưá»i cưá»i.
Bá»n há» tuy là a hoà n, cÅ©ng không thể từ chối chút hoan lạc thanh xuân, bởi váºy cả đám động tay động chân, xắn tay áo khoe là n da non má»ng, vói ra ngoà i lan can ngắt mấy đóa hoa, lá»±a chá»n tinh hoa hoan lạc thanh xuân cá»§a há».
Chỉ có Tiêm Tiêm, từ đầu tá»›i cuối không má»™t lần nhìn ra ngoà i lan can, vẫn cúi đầu, trầm mặc Ä‘i vá» phÃa trước.
Cả đám nhìn cái bóng thon thả cá»§a nà ng, có má»™t ả cưá»i mỉa, cong môi thốt :
- Ả ta không phải là ngưá»i, là má»™t khúc cây.
- Nhìn đằng trước ả cũng thẳng đuột không khác gì một khúc cây, ả có đẹp tới cỡ nà o, tôi nếu là nam nhân, quyết không muốn ả.
- Nữ nhân như váºy, ôm và o lòng, cÅ©ng nhất định giống hệt ôm má»™t khúc cây.
Cả đám nữ nhân cưá»i ngất, cÆ¡ hồ má»™t đám ong máºt khoái trá.
Tiêm Tiêm cúi đầu, nhẹ nhà ng mở cá»a. Nà ng bước và o má»™t căn phòng nhá» rất ấm cúng, rất im ắng.
Cuối cùng nà ng cÅ©ng vá» tá»›i bạch ká»· thiên địa cá»§a nà ng. Ở đây, không có ai quấy nhiá»…u nà ng. Nà ng nhẹ nhà ng cà i then cá»a, quay mình từ từ Ä‘i tá»›i cá»a sổ, nhìn ra ngoà i.
Trên khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ đột nhiên á»ng hồng. Ngay lúc đó, thân thể nà ng chừng như thay đổi hoà n toà n.
Nà ng nhanh nhẹn cởi cái áo ngoà i thẳng thá»›m, để lá»™ áo lót má»ng manh mát mẻ.
Nà ng rút cây kim thoa cà i trên đầu, hất đầu má»™t cái, mái tóc dà i Ä‘en nhánh gieo phá»§ bá» vai, liếc ngắm dáng đà i trang trong tấm gương lăng hoa má»™t hồi, đột nhiên lần tay trước ngá»±c, ná»›i rá»™ng dây vải trắng bó sát. Äợi đến lúc đó, bá»™ ngá»±c thẳng băng cá»§a nà ng hốt nhiên phồng lên như má»™t kỳ tÃch.
Nà ng thở ra khoan khoái, nhìn và o gương, là m xấu trong gương đã Ä‘á»i, nà ng quay lại mở cá»a sổ, đứng trên giưá»ng nhìn ra ngoà i, nhìn bốn phÃa không thấy ai, nhẹ nhà ng phóng ra ngoà i.
Tháng ba cuối xuân, thảo trưá»ng oanh phi. Thảm cá» xanh ngá»i, chừng như sau cÆ¡n mưa xuân, má»m mại ôn nhu không khác gì mái tóc tình nhân.
Tiêm Tiêm má»™t tay vuốt vuốt tóc, má»™t tay cởi già y, chân không chạy trên thảm cá» xanh dá»n.
Bụi mưa thấm ướt tóc nà ng, nà ng không để ý. Ngón chân nà ng thanh tú nhỠnhắn, cỠdại đâm cắt lòng bà n chân, ngứa ngáy khó chịu, gai góc khó chịu, nà ng cũng không để ý.
Hiện tại, nà ng cÆ¡ hồ như má»™t con hoà ng oanh sổ lồng tung cánh, không để ý chuyện gì khác, trong tâm chỉ tưởng vá» ngưá»i bạn lòng xuân thì cá»§a mình. Dòng suối sÆ¡n khê trong trẻo, bụi mưa lững lá» bên trên, Ä‘iểm chấm những vòng nước lăn tăn dà o dạt như trái tim thiếu nữ xuân thì.
Nà ng chạy nhanh dá»c theo con suối trong, trên triá»n núi thấp thoáng má»™t mảnh rừng đà o hoa.
Táºn trong rừng hoa, má»™t thiếu niên váºn y phục đỠthắm, móc chân trên cà nh, treo mình trên cây chổng ngược đầu, muốn dùng miệng cắn và o má»™t đóa đà o hoa.
Hắn là má»™t ngưá»i như váºy đó, lúc nà o chá»— nà o cÅ©ng biến động, vÄ©nh viá»…n không thể an tÄ©nh má»™t giây.
Mặt mà y sáng sủa thông minh, nhãn tình giống như một hà i tỠbướng bỉnh tinh nghịch.
Tiêm Tiêm cưá»i, nụ cưá»i ngá»t ngà o, đẹp tuyệt. Hắn nhảy xuống đất, trong miệng còn ngáºm má»™t đóa đà o hoa.
Hai tay chống nạnh đứng đó, hắn nhìn nà ng. Má»™t khi vừa nhìn thấy hắn, nà ng không nhịn được cưá»i toe toét.
Nà ng phóng mình vá» phÃa hắn, giang tay ôm chặt hắn, hạnh phúc trà n đầy :
- Tiểu Lôi... Tiểu Lôi...
Má»—i lần nà ng ôm hắn, chừng như ôm má»™t ngá»n lá»a, chừng như nà ng cÅ©ng hóa thà nh má»™t ngá»n lá»a.
Ôm nhau nồng cháy, ai cũng muốn đối phương tan chảy ra.
Nhưng lần nà y, thân thể hắn lại lạnh như băng, cứng như sắt, hoà n toà n không phản ứng.
Hôm nay là ngà y mừng thỠsáu mươi tuổi của cha hắn, hắn vốn đáng lẽ phải ở nhà .
Hắn vốn thÃch bằng hữu, vốn thÃch nhiệt náo, nhưng hắn lại chá»n ở đây đợi nà ng trong cÆ¡n mưa tầm tã.
NghÄ© tá»›i đó, trong tim nà ng nhiệt khà chợt trà o dâng, cà ng ôm hắn chặt hÆ¡n, cắn nhẹ và o tai hắn, thố lá»™ ná»—i niá»m tương tư.
Một ngà y không gặp hắn, nỗi tương tư của nà ng cà ng dà y.
Bá»™ ngá»±c má»m mại cá»§a nà ng ép chặt và o ngá»±c hắn, lúc trước má»—i lần như váºy hắn nhiệt tình như ná»™ hải ba đà o.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên xô nà ng ra. Nà ng trân trân ngây ngưá»i, đôi má nóng bá»ng cÅ©ng đột nhiên giá lạnh. Äợi khi hoà n hồn, nà ng lúc đó má»›i thấy trên áo hắn đằng trước ngá»±c có vấy chút máu.
Vết máu trên y phục Ä‘á», vốn không dá»… bị phát hiện. Chỉ có ngưá»i cẩn trá»ng để tâm má»›i có thể phát hiện, chỉ có tình nhân má»›i cẩn trá»ng để tâm như váºy.
Tiêm Tiêm biến sắc :
- Chà ng đã đánh nhau bên ngoà i...
Tiểu Lôi lắc đầu.
Tiêm Tiêm cắn môi :
- Chà ng đừng giấu tôi nữa, trên áo chà ng có máu.
Tiểu Lôi cưá»i :
- Nà ng chắc nhớ máu của nà ng cũng đã từng nhuộm trên áo ta?
Hắn cưá»i đắc ý, lãnh đạm, cÆ¡ hồ má»™t mÅ©i dao đâm thẳng và o tim nà ng.
Toà n thân nà ng chừng như đột nhiên cứng ngắc, nhãn tình trừng trừng nhìn hắn :
- Ngươi... ngươi ra ngoà i gần gũi với nữ nhân khác?
Tiểu Lôi Ä‘iá»m đạm cưá»i :
- Ta không thể có nữ nhân khác sao?
Thân thể Tiêm Tiêm bắt đầu run rẩy, lệ chảy dà i trên má, còn lạnh hÆ¡n cả những giá»t mưa xuân :
- Nhưng... nhưng ngươi không tự nhiên quên, ta đang có mang hà i tỠcủa ngươi chứ?
Tiểu Lôi đột nhiên nhảy dá»±ng, má»™t chưởng tát và o mặt nà ng, cưá»i lạnh :
- Ta là m sao biết được là con ai? Ta chỉ biết ngươi là một con a đầu.
Hắn cưá»i cuồng dại như má»™t con thú hoang.
Nà ng trừng trừng nhìn hắn, thối lui một bước, hốt nhiên phát hiện đang đối diện một kẻ lạ mặt bỉ ổi còn hơn cả loà i súc sinh. Nước mắt nà ng chợt khô cạn, máu huyết cũng khô cạn, thần hồn chừng như đã vụt bay lìa bỠcái xác trống rỗng vô tâm.
Tiểu Lôi thản nhiên dương dương tự đắc :
- Ta nghÄ© ngươi nên Ä‘i nhanh, Ä‘i cho khuất mắt ta, ta còn phải gặp ngưá»i khác.
Tiêm Tiêm nắm chặt tay, móng tay đâm sâu và da thịt, nhưng nà ng chưa đi, trừng mắt nhìn hắn, nói từng tiếng :
- Ta chắc chắn phải Ä‘i, ngươi không cần để tâm, ta từ nay vá» sau không há» muốn tái kiến ngươi, nhưng ta phát thệ, má»™t ngà y, ngươi sẽ phải hối háºn.
Nà ng đột nhiên quay mình, vụt chạy mất dạng.
Tiểu Lôi đứng yên, cũng không nhìn theo nà ng. Khuôn mặt hắn chợt có hai dòng nước lăn dà i trên má, không biết là mưa xuân, hay là lệ nóng?
* * * * *
Äại sảnh vẫn thắp đèn sáng loáng huy hoà ng, mưa đã dứt. Tiểu Lôi chầm cháºm Ä‘i xuyên khu vưá»n băng qua cây cầu bước và o vòm đại sảnh, kiếm cái ghế sát trong góc, ngồi nhìn đám khách say sưa nói cưá»i.
Chung quy cÅ©ng có ngưá»i phát hiện hắn, “đại thiếu gia đã vá» tá»›iâ€, ai ai cÅ©ng kÃnh cẩn nghiêng mình.
Tiểu Lôi lạnh lùng cưá»i thốt :
- Các ngưá»i uống cạn chén nà y xong, cứ tá»± tiện rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Ai ai cÅ©ng giáºt mình ngÆ¡ ngẩn, chừng như đột nhiên bị tát đỠmặt tÃa tai. CÅ©ng không biết là ai đã đứng lên trước hết, tất tả Ä‘i ra không quay đầu trở lại.
Trên mặt Tiểu Lôi không có một chút biểu tình, lạnh lùng thốt :
- Lôi Thăng, mở cổng tiễn khách.
Không ai còn có thể ngồi xuống. Từ háºu Ä‘iện Lôi lão thái gia đã quá bá»™ ra ngoà i, vừa nghe chuyện đã vá»™i và ng Ä‘i ra, sắc mặt xanh dá»n.
Tiểu Lôi đứng dáºy nghênh tiếp ngay láºp tức, má»™t má»±c kéo phụ thân ra đằng sau bình phong.
Lão thái gia dáºm chân, nóng giáºn tá»›i mức giá»ng run lẩy bẩy :
- Bá»™ ngươi muốn Ä‘uổi hết ngưá»i cá»§a ta Ä‘i sao?
Tiểu Lôi lắc đầu đáp :
- Không.
Lão thái gia phẫn ná»™ há»i dằn :
- Ngươi điên rồi à ?
Tiểu Lôi lắc đầu :
- Không.
Lão thái gia nắm lấy áo hắn :
- Ngươi muốn là m cho ta nhục nhã vá»›i ngưá»i ta hả?
Nhìn qua kẽ hở trên tấm bình phong, đám tân khách trong đại sảnh đã tẩu tán gần hết.
Một hồi lâu sau, Tiểu Lôi đột nhiên nói từng tiếng :
- Bởi vì đêm nay, không nên giữ ai ở lại, bất cứ ai cÅ©ng phải Ä‘i khá»i chá»— nà y.
- Tại sao?
- Vì bá»n chúng đã đến.
Lôi Kỳ Phong đột nhiên biến sắc :
- Ngươi nói gì?
Tiểu Lôi không đáp, nhưng thò tay và o ngá»±c lấy ra má»™t bà n tay. Má»™t bà n tay bị chặt xuống không Ä‘á»u đặn, máu đã khô cứng.
Lưng bà n tay khô héo, xâm hình má»™t con máºt phong, má»™t con ong máºt mặt ngưá»i.
Da cÅ©ng đã khô, cho nên con nhân diện máºt phong cÅ©ng đã biến hình, giống như má»™t cái mặt quá»· tà n độc nhe nanh.
Khuôn mặt Lôi Kỳ Phong đột nhiên cÅ©ng biến hình, toà n thân đột nhiên lảo đảo, tá»±a hồ thất kinh hồn vÃa.
Tiểu Lôi vá»™i đỡ ngưá»i phụ thân, bà n tay cá»§a hắn vững và ng ổn định.
Thanh âm của hắn cũng vững và ng ổn định không kém :
- Chuyện phải đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Lôi Kỳ Phong chung quy cÅ©ng gáºt đầu, thiểu não thốt :
- Không sai. Äã phải đến, lúc nà o đến cÅ©ng tốt.
Lão như muốn nói vá»›i chÃnh mình. Bởi vì trong thâm tâm lão vốn nháºn biết, má»™t khi ngưá»i đó báo phục, sẽ khá»§ng khiếp thống khổ tá»›i mức nà o.
- Mưá»i ba năm, đúng mưá»i ba năm, lần nà y bá»n chúng dám tá»›i, nhất định đã chuẩn bị kỹ cà ng. Cho nên ngoà i há» Lôi chúng ta ra, vô luáºn là ai cÅ©ng không thể ở lại đây, trên giang hồ ai ai cÅ©ng biết, nếu chúng đến nÆ¡i nà o, má»™t cá»ng cá» cÅ©ng không sống nổi.
Lão thái gia đột nhiên nắm chặt tay con mình :
- Con hãy Ä‘i nhanh Ä‘i, ngưá»i chúng muốn tìm là cha.
Tiểu Lôi mỉm cưá»i. Äấy không còn là nụ cưá»i dã thú nữa, má»™t nụ cưá»i thần thánh.
Trên khuôn mặt cưá»i tươi đó biểu lá»™ sá»± tá»± tin, quyết tâm, và dÅ©ng khÃ, má»™t nụ cưá»i hy sinh bất chấp tất cả, không chịu khuất nhục thống khổ.
Phụ thân đương nhiên rất hiểu thấu con mình, cho nên bóp chặt tay hắn :
- Con Ãt ra cÅ©ng phải sống để lưu háºu cho Lôi gia.
- Lôi gia đã có lưu háºu.
- Ở đâu?
- Trong ngưá»i Tiêm Tiêm.
Phụ thân hắn kinh ngạc, hoan hỉ, không thể nhịn được, lo lắng :
- Nhưng nó... nó còn ở...
- Con đã kêu nà ng đi rồi. Nà ng đã tự nguyện đi rồi.
Tiểu Lôi gáºt đầu. Chỉ tá»›i bây giá», trên mặt hắn má»›i xuất hiện má»™t ná»—i thống khổ ghê gá»›m.
Bởi vì hắn biết nà ng không bao giá» chịu Ä‘i, cho nên hắn không do dá»± dùng thá»§ Ä‘oạn tà n nhẫn nhất để tạo vết thương trong tâm can nà ng, là m cho nà ng háºn oán mà đi.
Trái tim hắn lúc đó cÅ©ng vỡ thà nh muôn mảnh. Hắn là m thương hại tá»›i nà ng, tháºm chà còn thương hại tá»›i chÃnh mình nhiá»u hÆ¡n.
Lôi Kỳ Phong nhìn và o mắt con mình, thấy được nỗi bi thương thống khổ đó :
- Con... con để cho nó Ä‘i má»™t mình như váºy?
- Con đã sai Äà o Phong ngầm bảo vệ nà ng.
Äà o Phong là bằng hữu cá»§a hắn, hắn tháºm chà có thể phó thác sinh mạng mình cho dạng bằng hữu như váºy, hiện tại hắn đã giao sinh mạng cá»§a mình cho gã.
Hắn tin rằng một khi hắn còn chưa chết, nhất định sẽ gặp lại Tiêm Tiêm. Lôi Kỳ Phong thở dà i, không nói gì nữa, lão biết sự quyết tâm của con lão, lão biết sự quyết tâm đó không một ai có thể cải biến.
Tất cả đám gia bá»™c bị triệu táºp ra đại sảnh, má»—i ngưá»i được phân chia má»™t bá»c ngân lượng :
- Các ngươi phải mau chóng rá»i khá»i chá»— nà y ná»™i trong đêm nay, không ai được ở lại.
Lôi Kỳ Phong tịnh không giải thÃch lý do tại sao muốn há» ra Ä‘i, nhưng ai ai cÅ©ng thấy được, Lôi gia nhất định sẽ có biến cố rất lá»›n. Lôi gia đãi bá»n há» không tệ bạc, cho nên có không Ãt ngưá»i trung thà nh, quyết tâm ở lại, cùng Lôi gia tồn vong.
Nhưng đám ngưá»i không trung thà nh, cÅ©ng ngượng ngịu bước ra nhanh chóng, Lôi phu nhân mắt ngấn lệ nhìn bá»n há».
Lôi phu nhân hiá»n từ Ä‘oan trang, hiện tại váºn kình trang gá»n ghẽ, trong tay đỠthanh nhạn linh Ä‘ao bén nhá»n.
Sắc mặt lợt lạt, bà đanh giá»ng thốt :
- Ngưá»i nà o nếu còn ở lại đây, ta láºp tức tá»± tá» trước mặt các ngưá»i.
Câu nói chém đinh chặt sắt của bà , tuyệt không có chút xảo trá, tuyệt không một ai hoà i nghi.
Lôi Thăng nghiến răng, quỳ xuống, “binh binh binh†dáºp đầu lạy ba cái, đột nhiên quay mình, không nói má»™t lá»i, bước dà i ra cổng. Chỉ bất quá khi hắn quay mình, lệ rÆ¡i như mưa.
Hắn là nô bá»™c trung thà nh nhất cá»§a Lôi gia, cÅ©ng chỉ có hắn biết được, ngưá»i cá»§a Lôi gia nói lá»i nà o, nhất định là là m.
Cho nên hắn không thể không đi.
Bên ngoà i cổng má»™t mà u tối tăm u ám, bóng đêm nặng ná» không khác gì tâm tình bá»n há».
Tất cả quay đầu nhìn hắn bước đi. Một khi hắn bước đi, ai ai cũng bước đi.
Lôi phu nhân nhìn ngưá»i nô bá»™c trung thà nh nhất cháºm chạp lê chân và o bóng tối, trong tim không khá»i nghẹn ngà o Ä‘au đớn.
Ngay lúc đó, thình lình một tia hà n quang chớp hiện, thân hình Lôi Thăng đột nhiên từ trong bóng tối bay vụt trở lại, ngã ụp trên sân.
Máu bắn tung tóe khắp nÆ¡i. Thân thể gã vừa khi ngã xuống, láºp tức đứt Ä‘oạn thà nh năm mảnh.
Máu đỠtươi bám trên gạch đá xám xanh, từ từ chảy xuống, chảy trúng chân má»™t ngưá»i.
Ngưá»i nà y đột nhiên chừng như bị trúng tên, cả ngưá»i nhảy dá»±ng la hoảng chạy nhanh.
Hà n quang lại như Ä‘iện chá»›p thoáng hiện. Thân thể gã bay vá» ngay láºp tức, ụp mặt ngã xuống, toà n thân cÅ©ng bị Ä‘oạn thà nh năm phần.
Máu đỠtươi, cÅ©ng chảy trên ná»n gạch xám xanh.
Trong đại sảnh tÄ©nh lặng, tháºm chà có thể nghe được tiếng máu nhá» giá»t, thanh âm là m cho ngưá»i ta hồn phi phách tán.
Lôi Kỳ Phong nắm chặt song quyá»n, cÆ¡ hồ muốn chạy thẳng và o bóng đêm quyết tá» chiến vá»›i ác ma sát nhân đó má»™t tráºn, nhưng Tiểu Lôi đã nhanh tay nắm giữ phụ thân lại.
Tay hắn rất vững và ng, chầm cháºm nói :
- Cá»u u nhất oa phong đến đây, má»™t cá»ng cá» cÅ©ng không lưu lại, hà huống là ngưá»i.
Trong bóng đêm đột nhiên có tiếng cưá»i, tiếng cưá»i như quá»· khốc, ác quá»· từ cá»u u địa ngục, tiếng cưá»i thê lệ kinh hồn.
Giữa trà ng cưá»i, bên ngoà i cổng xuất hiện má»™t ngưá»i, váºn y phục và ng, viá»n Ä‘en nÆ¡i cổ tay, quà ng má»™t vòng vải trắng qua cổ, trên vòng vải còn treo thá»ng cánh tay đã bị chặt cụt bà n tay đến táºn cổ tay. Không ai có thể thấy được mặt hắn.
Trên mặt gã có Ä‘eo má»™t cái mặt nạ đồng, mặt nạ không đáng sợ lắm, nhưng ánh mắt đằng sau mặt nạ má»›i tháºt sá»± kinh tâm.
Ãnh mắt chứa đầy oán độc cừu háºn. Gã chầm cháºm Ä‘i tá»›i, nhãn quang từ đầu đến cuối chằm chằm nhìn lên mặt Tiểu Lôi.
Äám nô bá»™c chạy trốn và o má»™t góc đại sảnh tụ cả đám, chỉ còn lại Lôi gia ba ngưá»i hoà n lưu tại mặt đại sảnh, tình thế phải nói là cô láºp không ai trợ giúp.
Gã váºn áo và ng Ä‘i xuyên qua đại sảnh, đến trước mặt Tiểu Lôi, chằm chằm nhìn hắn, má»™t hồi lâu sau, chầm cháºm nói lấp lá»ng :
- Là ngươi?
Tiểu Lôi gáºt đầu.
Gã áo và ng cÅ©ng chầm cháºm gáºt đầu :
- Rất tốt, trả tay lại cho ta.
Thanh âm hắn đơn Ä‘iệu lãnh đạm, nhưng nhãn tình gã lại chẳng khác gì độc há»a từ địa ngục.
Tiểu Lôi nhìn và o mắt gã, đột nhiên mỉm cưá»i :
- Bà n tay nà y không còn có thể giết ngưá»i, nếu ngươi muốn, cứ lấy.
Hắn vừa phẩy tay môt cái, bà n tay bị chặt đã bay vá» phÃa gã áo và ng.
Gã áo và ng giơ tay trái, chụp lấy bà n tay phải đó, cúi đầu nhìn, đột nhiên cắn lên bà n tay bị chặt đứt.
Ai cũng có thể nghe tiếng răng cắn cạ và o xương.
Có ngưá»i bắt đầu má»a, có ngưá»i xỉu, Lôi phu nhân cúi đầu, nhìn xuống thanh Ä‘ao trên tay. Nhạn linh Ä‘ao như thu thá»§y sâu thẳm, mÅ©i Ä‘ao lại run run. Chỉ có Tiểu Lôi, đứng bất động nhìn, nhìn gã áo và ng nuốt bà n tay bị chặt đứt.
Tiếp đó, gã ngẩng đầu, nhìn Tiểu Lôi chằm chằm, nói từng tiếng :
- Bà n tay đó không ai có thể lấy đi nữa.
Tiểu Lôi gáºt đầu :
- ÄÃch xác không thể.
Gã áo và ng cÅ©ng gáºt đầu :
- Rất tốt.
Gã không nói thêm má»™t tiếng, quay ngưá»i, chầm cháºm Ä‘i ra. Gã Ä‘i rất cháºm, nhưng không có ai cản bước gã.
Gã bước cháºm, nhưng má»—i bước chân như dẫm đạp lên gân khá»›p cá»§a má»i ngưá»i.
Có ngưá»i ngã xuống, ói lên cả mình mẩy, gân khá»›p cÆ¡ hồ tê liệt, không thể đứng dáºy nổi.
Lôi Kỳ Phong nhìn gã áo và ng đi ra, cũng không xuất thủ ngăn trở.
Mưá»i ba năm chỠđợi, đã dạy lão biết nhẫn nại kiên trì. Mưá»i ba năm kiên nhẫn, đã dạy lão cách đối đãi đó.
Hiện tại lão tuy thấy con độc xà , chưa thấy nanh con độc xà , cho nên cũng phải đợi.
Lão nếu xuất thủ, chiêu pháp tất phải đánh trúng chỗ yếu hại của con độc xà , tuyệt không thể để cho con độc xà phản chiêu.
Ngay lúc đó chỉ nghe bốn tiếng “cụp cụp cụp cụpâ€, bá» tưá»ng đối diện chợt có bốn sợi dây dà i phi nháºp đại sảnh, đầu dây có gắn loan Ä‘ao, “cụpâ€, ghim chặt và o xà nhà .
Tiếp đó, có bốn ngưá»i trưá»n theo dây từ xa kéo và o. Bốn ngưá»i chết.
Bốn ngưá»i đã chết rất lâu, thi thể hoà n toà n khô cứng, nhưng được tẩm dược váºt bảo tồn rất kỹ.
Không ai thấy được mặt há», may mắn không ai thấy được mặt há». Vô luáºn bốn cái mặt nạ có ghê gá»›m tá»›i cỡ nà o, cÅ©ng tuyệt không thể so sánh được vá»›i mặt mà y đáng sợ cá»§a há». HỠđã chết mưá»i ba năm rồi, và o má»™t đêm trăng mưa gió bão bùng. Lôi Kỳ Phong nháºn ra há», lão tuy không nhìn mặt há», nhưng nháºn ra bá»n há».
Trang phục và mặt nạ Cá»u u nhất oa phong chừng như giống nhau như đúc, nhưng trên má»—i cái mặt nạ, có má»™t tiêu chà đặc biệt.
Lôi Kỳ Phong nháºn ra tiêu chà cá»§a há». Vì mưá»i ba năm trước, lão chÃnh tay giở mặt nạ cá»§a bốn ngưá»i, cẩn tháºn quan sát rất lâu. Bốn ngưá»i nà y đã chết dưới tay lão. Kỳ trung má»™t ngưá»i chÃnh thị là Phong háºu cá»§a Cá»u u nhất oa phong. Trên mặt nạ Phong háºu có má»™t đóa đà o hoa nho nhá».
* * * * *
Nhân diện đà o hoa phong trong giang hồ - là điá»m đại hung.
Lôi Kỳ Phong nhìn thấy cái mặt nạ đà o hoa, nhìn thấy đóa đà o hoa trên mặt nạ, bao tá» láºp tức co thắt, gần như không nhịn được muốn má»a.
Trên giang hồ có rất nhiá»u ngưá»i biết lão giết nà ng, nhưng không ai biết lão đã phải đánh đổi hy sinh bằng má»™t giá cao thảm thiết.
Mưá»i ba năm sau, lão má»™t khi nhá»› tá»›i chuyện đêm hôm đó, cÆ¡ hồ không nhịn được muốn má»a.
Äêm hôm đó bá»n ngưá»i há» bao vây tổ oa phong, cá»™ng lại gồm mưá»i má»™t ngưá»i.
Mưá»i má»™t vị võ lâm cao thá»§, không má»™t ai sống sót trừ má»™t mình lão.
Tráºn chiến bi tráng thảm liệt, nhiá»u năm sau, lão vẫn tưởng chừng không dám nghÄ© tá»›i.
May mắn hiện tại Nhân diện đà o hoa phong nà y, chỉ bất quá là một thi thể.
Thi thể không hồn.
Lôi Kỳ Phong vá»— vai con trai lão, trong tâm hãnh diện vô cùng. Bởi vì chà ng thiếu niên nà y váºn khà tốt không thua gì váºn khà lão, không phải gặp nà ng lúc nà ng còn sống.
Lúc Nhân diện đà o hoa phong còn sống, những thiếu niên nhìn thấy nà ng Ä‘á»u phải chết, má»™t cái chết rất đặc biệt.
Má»™t khi nghe tiếng cưá»i cá»§a nà ng, là đủ để vÄ©nh viá»…n Ä‘á»a địa ngục, vạn kiếp vô phương cứu vãn.
Ngưá»i chết đương nhiên không thể cưá»i.
Lôi Kỳ Phong vừa má»›i thở phà o nhẹ nhõm, liá»n sau đó huyết dịch toà n thân đột nhiên đông cứng như băng.
Lão đột nhiên nghe có ngưá»i cưá»i, tiếng cưá»i thÃch thú kiá»u mị, như hoa mùa xuân, như máºt trong hoa. Tiếng cưá»i cá»§a Nhân diện đà o hoa phong.
Không ai có thể hình dung tiếng cưá»i đó. Tuyệt không phải là tiếng cưá»i cá»§a ngưá»i chết, cà ng không phải là tiếng cưá»i từ địa ngục phát lên.
Tiếng cưá»i đó nếu tháºt sá»± là tiếng cưá»i bị giam cầm trong địa ngục, cÅ©ng nhất định có vô số ngưá»i sẵn sà ng xuống địa ngục kiếm tìm.
Lôi Kỳ Phong hét lớn :
- Ngươi là ai?
Tiếng cưá»i cà ng ngá»t ngà o hÆ¡n :
- Ngươi không nháºn ra ta? Ta thì lại không quên ngươi, không quên mưá»i ba năm trước má»™t đêm tại phong lâm.
- Ngươi không phải là nà ng, ngươi không thể gạt ta được. Mưá»i ba năm trước nà ng đã chết.
- Không sai, mưá»i ba năm trước, ta đã chết, cho nên hiện tại ta muốn ngươi trả mạng ta.
Tiếng cưá»i cá»§a nà ng ta như tiên tá» trong truyện cổ tÃch, ngoại trừ ba tiếng thanh âm như quá»· khốc: “Trả mạng ta, trả mạng taâ€.
Gió thổi xà o xạc. Những thi thể giữa không trung lắc lư đong đưa trong gió.
Tiểu Lôi chợt bước qua, hoà nh thân đứng chắn trước ngưá»i phụ thân.
Thanh âm của hắn rất trấn định :
- Äáng tiếc, tay đã trả, nhưng không có cách nà o trả mạng được.
Nhân diện đà o hoa phong cưá»i ngá»t, gằn từng tiếng :
- Váºy thì dùng chÃn mươi bảy mạng toà n gia lá»›n nhỠđể Ä‘á»n mạng.
Mục quang của Lôi phu nhân ngưng chú trên mũi đao, đột nhiên lạnh lùng thốt :
- Mạng có thể trả, chỉ bất quá...
Nhân diện đà o hoa phong há»i :
- Bất quá là m sao?
Lôi phu nhân đáp :
- Bất quá ta phải há»i ngươi má»™t câu.
Nhân diện đà o hoa phong thốt :
- Bà cứ há»i.
Lôi phu nhân há»i :
- Cái đêm mưá»i ba năm trước, các ngươi ở phong lâm đã là m chuyện gì?
Nhân diện đà o hoa phong cưá»i mê hồn :
- Äó đương nhiên là má»™t chuyện đáng hổ thẹn, má»™t ngưá»i vợ thông minh như bà hà tất phải há»i má»™t câu hồ đồ như váºy.
Lôi phu nhân đột nhiên quay ngưá»i, mặt đối mặt vá»›i trượng phu, khuôn mặt trắng nhợt như tá» giấy :
- Ông má»™t má»±c che giấu sá»± tháºt không cho tôi biết, má»™t má»±c lừa gạt tôi, ông vốn không hạ sát ả.
Lôi Kỳ Phong đỠmặt, gầm :
- Bà tin ả, hay là bà tin tôi?
Lôi phu nhân thốt :
- Tôi chỉ muốn nghe sá»± tháºt.
Lôi Kỳ Phong tức giáºn dáºm chân, nói :
- Chúng ta hơn ba chục năm phu thê chồng vợ, bà hiện tại vẫn còn ghen tuông.
Lôi phu nhân nghiêm mặt, lạnh lùng nói :
- Phu thê mấy chục năm cũng ghen tuông như xưa.
Lôi Kỳ Phong nói gấp :
- Bà có ghen tuông, hiện tại không phải là lúc để ghen tuông.
Lôi phu nhân trầm giá»ng :
- Không cần biết hiện tại ra sao, tôi không thể đợi. Nếu ông không nói ra sá»± tháºt, tôi trước tiên quyết sống chết vá»›i ông má»™t tráºn.
Äà n bà ghen tuông như hÅ© dấm chua. Quả tháºt bất cứ chuyện gì xảy ra, vô luáºn ngưá»i đà n bà có thông đạt minh lý tá»›i cỡ nà o, há»… tá»›i lúc ghen tuông như hÅ© dấm chua, không có lá»i lý giải nà o có thể thay đổi được.
Lôi Kỳ Phong thở dà i, cưá»i khổ :
- ÄÆ°á»£c, tôi nói cho bà biết, cái đêm hôm đó...
Nói tá»›i đây lão đột nhiên nhìn vợ nháy mắt. Trải qua bao nhiêu hoạn nạn, phu thê sinh tá» tương thá»§, láºp tức đồng xuất thá»§.
Hai lưỡi Ä‘ao láºp tức đồng thá»i hướng vá» phÃa Nhân diện đà o hoa phong đâm tá»›i.
Nhạn linh đao vốn là loại đao khinh xảo nhất, nhưng xuất chiêu trong tay Lôi gia phu phụ, uy lực lắm chỗ không tương đồng.
Bôn Lôi Ä‘ao pháp cá»§a Lôi Kỳ Phong cha truyá»n con nối mấy Ä‘á»i, không những tấn cấp vạn biến, bá» ngoà i cÅ©ng mạnh bạo bá uy.
Hai lưỡi Ä‘ao như kinh hồng giao tiá»…n. Hai ngưá»i há» như tâm ý tương thông, Ä‘ao cá»§a há» phối hợp như thiên ý vô phùng.
Thân thể Nhân diện đà o hoa phong treo lá»§ng lẳng trên dây, nhìn tá»±a hồ triệt để không có cách nà o chống đỡ được. Nhưng ngay trong lúc đó, bốn sợi dây nhất thá»i chuyển động, bốn ngưá»i trên dây láºp tức như tên bắn hồi khứ.
Trong nháy mắt, bốn xác ngưá»i ra tá»›i bên ngoà i vẫn còn chưa khuất dạng trong mà n đêm.
Lôi phu nhân thốt gá»n :
- Äuổi theo.
Cha con Lôi Kỳ Phong đồng khai khẩu :
- Äuổi theo không được, bất tất Ä‘uổi theo.
Mấy đưá»ng dây lại rung động, bốn ngưá»i trên dây đột nhiên nhanh như chá»›p lại bay và o như sao sa.
Äằng sau lưng bốn ngưá»i hiển nhiên có bánh xe ròng rá»c, đột nhiên ra và o nhanh như quá»· mị.
Lôi phu nhân cưá»i lạnh hươi Ä‘ao. Má»™t Ä‘ao nà y cà ng nhanh nhẹn hÆ¡n, Ä‘ao quang lóe chá»›p, nghinh đón Nhân diện đà o hoa phong bên trên.
Ngưá»i nà y Ä‘eo mặt nạ diêu hoa phong, tá»± nhiên không thối lui má»™t bước.
“Bạch†má»™t tiếng, lưỡi Ä‘ao chém lên ngưá»i ngưá»i đó như chém lá, thân mình bị chẻ ra ngay láºp tức, chẻ là m hai.
Má»™t đám khói mà u hồng đà o giống như má»™t đóa kỳ hoa túa ra tức khắc, đến lúc Lôi phu nhân phát giác mình trúng kế, bà đã ngã ngá»a trên mặt đất.
Nhân diện diêu hoa phong nà y không những không phải là ngưá»i sống, mà cÅ©ng không phải là ngưá»i chết. Ngưá»i treo trên dây lúc nãy, khi vỠđến bóng tối, đã được thay thế bằng má»™t ngưá»i giả kỳ bÃ.
Äao cá»§a Lôi Kỳ Phong cÅ©ng gần chém xuống má»™t thi thể khác, phát hiện biến hóa, láºp tức đình chiêu ngay láºp tức.
Ai biết được thi thể đó chưa chết, hay không phải là giả. Äao phong cá»§a lão má»™t khi đình đốn, cổ tay láºp tức bị ngưá»i nắm giữ, bán thân tê liệt liá»n. Tiểu Lôi cất bước chạy tá»›i, nhưng hai cái thây nằm trên dây kia bốn chân liên hoà n nhắm và o hắn xuất cước.
Thân hình hắn xoay ná»a vòng tránh ngay được thế đá, nhưng hai chân cá»§a má»™t thi thể lại dá»… dà ng lạng thẳng và o hai chân kia.
“Bạch†một tiếng, một ống chân đã bị đá bể, lại một là n khói mà u hồng đà o phún ra.
Hai thi thể đó tá»± nhiên cÅ©ng là giả, chân giả, mượn sức ngưá»i Ä‘iá»u khiển dây xuất cước.
Tiểu Lôi phi thân lên không ba trượng.
Hắn tuy tránh được tráºn khói độc, nhưng cha hắn đã bị ngưá»i khác khống chế.
Tiếng cưá»i như quá»· khốc, Lôi Kỳ Phong sắc mặt trắng nhợt, buông Ä‘ao nhìn chằm chằm và o mặt nạ quá»· nhãn cá»§a ngưá»i nà y.
Quá»· nhãn phong cưá»i hắc hắc :
- Trả mạng cho ta.
Thân hình gã co rút lại, tá»±a hồ muốn lôi kéo Lôi Kỳ Phong trở vá». Ai biết được ngay lúc đó, ba gã gia nô áo xanh nằm xỉu ở góc đại sảnh, đột nhiên huy thá»§, vô số Ä‘iểm hà n tinh bá»™c xạ bắn tá»›i.
Thân thể Quá»· nhãn phong láºp tức thá»§ng lá»— chá»— như tổ ong, gà o la thảm thiết liên hồi.
Lôi Kỳ Phong xoay cổ tay đón thanh đao Tiểu Lôi vừa quăng tới, phản thủ một đao.
Máu tươi đẫm ướt, hai chân gã bị chặt đứt, hai chân có máu có thịt.
Gã cụt chân gà o la thảm thiết, trưá»n trên đưá»ng dây tháo lui, máu bắn khắp nÆ¡i, chẳng khác nà o Ä‘ang vẽ má»™t bức tranh đà o hoa.
Tiểu Lôi đã hạ mình. Lôi phu nhân thần sắc và ng như nghệ.
Lôi Kỳ Phong trầm giá»ng há»i :
- Ngươi là ai?
Tiểu Lôi nghiến chặt răng, gân xanh lồi ra trên trán. Ba gã gia nô vụt vùng mình đứng dáºy, dà n thà nh má»™t hà ng ngang trước ngưá»i cha con há» Lôi, xé toạt áo gia nô bên ngoà i, để lá»™ túi da mà u tÃm trên thắt lưng cÅ©ng bằng da.
Ba bà n tay án trên túi da, ngón tay gầy guá»™c, dà i thượt, đầy oai lá»±c, móng tay cắt ngắn. Bà n tay cá»§a ám khà danh gia, thưá»ng giống như váºy.
Trong bóng đêm phát ra tiếng cưá»i tiêu hồn :
- Mãn thiên hoa vÅ©, Bình gia tam huynh đệ, sao lại Ä‘i là m nô tà i cho ngưá»i ta?
Quả là một chuyện không ai biết được.
Bình gia tam huynh đệ âm trầm không để lộ một biểu tình gì cả.
Muốn phóng ám khÃ, đòi há»i phải có bà n tay ổn định, muốn có bà n tay ổn định, trước hết phải có thần kinh ổn định.
Tiếng cưá»i cá»§a Nhân diện đà o hoa phong không ngưng :
- Lôi Kỳ Phong đúng là một lão hồ ly già , thần không biết, quỷ không thông, mướn Bình gia tam huynh đệ tà ng ẩn trong trang, ta phải bội phục ngươi.
Tiếng cưá»i cá»§a nà ng mỹ miá»u duyên dáng, Lôi Kỳ Phong đơn giản không thèm nghe. Äối vá»›i lão, trên thế gian nà y không có âm thanh nà o có thể so sánh vá»›i hÆ¡i thở cá»§a thê tá», hÆ¡i thở ngắt quảng cá»§a Lôi phu nhân. Tiểu Lôi ngẩng đầu nhìn phụ thân hắn.
Lôi Kỳ Phong quỳ xuống, quỳ cạnh tấm thân gầy cá»§a thê tá», cúi thấp thì thầm và o tai Lôi phu nhân :
- Nhân diện đà o hoa phong mưá»i ba năm trước đã chết, kẻ hiện tại là giả.
Khuôn mặt Lôi phu nhân cứng như đá, mục quang ôn nhu như nước suối.
Bà nhìn lão, không những là trượng phu, mà còn là bằng hữu đồng hoạn nạn sinh tá» có nhau. Bà tin lão cÅ©ng như tin chÃnh mình. Hiện tại bà biết phải lìa bá» lão mà đi, nhưng trong ánh mắt đầy nghÄ©a tình không có má»™t chút sợ hãi.
Có ngưá»i tuy bi ai nhưng tuyệt không có má»™t chút sợ hãi. Äối diện cái chết tịnh không má»™t chút sợ sệt.
Má»™t nữ nhân được chết trong vòng tay cá»§a má»™t ngưá»i chồng trung tháºt, có còn muốn gì hÆ¡n?
Lôi Kỳ Phong nắm nhẹ tay bà , mục quang bà chuyển sang hướng Tiểu Lôi.
Trong cổ há»ng bà đột nhiên phát xuất thanh âm - má»™t lá»±c lượng vÄ© đại giúp bà có thể lên tiếng.
Lực lượng đó nhất định là tình cảm, tình mẫu thân :
- Con không thể chết - con phải tìm được Tiêm Tiêm, nà ng rất tốt... - Nà ng nhất định có thể nuôi nấng một đứa cháu ngoan cho ta.
Tiểu Lôi gục đầu và o lòng mẫu thân :
- Con nhất định gặp lại nà ng, nhất định dẫn hà i tỠcủa chúng con đến gặp mẹ.
Ãnh mắt cá»§a Lôi phu nhân dịu dà ng, nở má»™t nụ cưá»i, muốn giÆ¡ tay ôm lấy con bà .
Bà tịnh không thể giơ tay, vĩnh viễn không thể.
Lồng ngá»±c mẫu thân đã giá lạnh. Tiểu Lôi quỳ đó, quỳ bất động, lồng ngá»±c ngưá»i mẹ giá lạnh thì tâm can nhi tá» cÅ©ng thấu lạnh.
Cả Bình gia tam huynh đệ cÆ¡ hồ cÅ©ng rÆ¡i lệ Ä‘oạn trưá»ng, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại. Há» không thể quay đầu.
Trên những sợi dây lại có bốn ngưá»i từ từ kéo và o, không ai biết lần nà y bốn ngưá»i có tháºt hay không? Là giả? Äã chết? Hay còn sống?
Ba anh em Bình gia không thể phóng ám khÃ. Khói độc trong đại sảnh quá dà y.
Tiểu Lôi đột nhiên lượm thanh Ä‘ao cá»§a mẫu thân, phi thân lên không, ngưng trá»ng thân mình cách mặt đất bốn trượng, Ä‘ao quang chá»›p má»™t cái, bốn sợi dây bị cắt Ä‘oạn liá»n.
Bốn ngưá»i trên dây đồng loạt rá»›t xuống, “bịch bịch†có tiếng thân mình chạm mặt đất, nằm yên bất động, là bốn ngưá»i giả.
Ãm khà cá»§a ba anh em Bình gia bay ra, khói độc trong đại sảnh nồng nặc khiến không ai thở được.
Phấn hoa oa phong tuy sặc mùi, nhưng không hôi thối - phấn hoa máºt phong tuy độc, độc nhất vẫn là gai ong. Bốn ngưá»i ngã xuống đất, bất động dưới ánh đèn, đột nhiên đồng nhảy và o bóng đêm láºp tức.
Chợt có tiếng la thảm khốc. Chưa có ai từng nghe nhiá»u ngưá»i đồng thét la thảm khốc như váºy, đó không còn là tiếng gà o la cá»§a con ngưá»i, mà là tiếng gà o rú cá»§a dã thú.
Tiếng gà o rú cá»§a dã thú Ä‘ang chết. Má»™t tiếng cÅ©ng đủ là m cho ngưá»i ta muốn má»a, đừng nói gì má»™t trà ng liên tu bất táºn.
Có lẽ so với những tiếng gà o rú kinh hãi đó, chỉ có một thứ đáng sợ hơn, những thanh âm đó đột nhiên đình chỉ.
Chừng như một đao chặt đứt dây đà n, đột nhiên đình chỉ, thanh âm đao chém và o thịt, thanh âm xương vỡ, thanh âm trong yết hầu khựng lại đột ngột.
Những thanh âm nà y tưởng như không ai nghe rõ được, không có cách nà o nghe rõ được, bởi vì những tiếng gà o rú còn vang vá»ng. Tiếng gà o rú vang vá»ng chấm dứt, những thanh âm khác cÅ©ng chấm dứt. Không ai biết những thanh âm nà y lại đình đốn cùng má»™t lượt như váºy.
Ai biết được bóng tối hắc ám lại trở nên tĩnh tại? Ai biết được cả một tiếng rên cũng không có?
CÅ©ng không ai biết bao lâu sau, trong bóng tối đột nhiên tá»a sáng má»™t ngá»n đèn.
Ãnh đèn tÃm thảm lắc lư chầm cháºm từ ngoà i ngõ, ngưá»i cầm đèn, là má»™t ngưá»i thân thể ốm gầy váºn hoà ng y.
Ãnh sáng soi rá»i cảnh tượng trong đại sảnh, lồng đèn chợt rá»›t xuống, cháy bừng trên mặt đất, ngưá»i cầm đèn ôm miệng má»a.
Vô luáºn là ai thấy cảnh tượng trong đại sảnh, cÅ©ng không thể nhịn được phải má»a.
Trong đại sảnh không có má»™t ngưá»i còn sống.
Ngá»n lá»a soi rá»i trên mặt Bình gia tam huynh đệ, trên mặt há» hiện lên má»™t biểu tình kỳ quái, chừng như chết mà vẫn không tin mình có thể chết vì ám khà cá»§a ngưá»i khác.
Ãm khà chÃnh là máºt phong độc châm, máºt phong đến từ địa ngục, hiện tại trả ngưá»i vá» lòng đất.
Lôi Kỳ Phong nằm dà i, trong tay vẫn còn nắm chặt thanh nhạn linh đao.
Lão nằm ká» thân xác thê tá», đương nhiên cho tá»›i chết lão vẫn không rá»i bà ná»a bước.
Tiểu Lôi nằm giữa vũng máu, máu bầm đen, máu độc.
Cuối cùng bốn ngưá»i trên dây lúc nãy cÅ©ng phi thân và o, hạ mình xuống chá»— khi nãy hỠđã rá»›t xuống.
Bá»n há» không phải là ngưá»i giả, hiện tại cÅ©ng không phải là ngưá»i chết. Không đủ ngưá»i chết rồi sao?
Hiện tại bên ngoà i cá»a sổ lá»a đã bốc cháy, thiêu cháy cá»a sổ, thiêu cháy lầu trang.
Không ai thèm nhìn, thèm để ý cái lồng đèn đang cháy rụi.
“Má»™t cá»ng cá» cÅ©ng không lưu lạiâ€, chỉ có ngá»n lá»a vô tâm má»›i có thể há»§y diệt nÆ¡i nà y hoà n toà n.
Má»™t hồi lâu sau, giữa ánh lá»a bừng bừng, xuất hiện má»™t bóng ngưá»i.
Nhân ảnh mỹ miá»u thon thả, trên mặt nạ, có má»™t đóa đà o hoa bị há»a quang soi tá» bừng chiếu ánh hồng.
Nà ng đứng bất động trước cổng, lạnh lùng nhìn nhất phiến thi sÆ¡n, nhất phiến huyết hải, nà ng không nôn má»a.
Nà ng có còn là ngưá»i hay không? Nà ng tháºt sá»± là má»™t ác quá»· phục lai từ địa ngục, hiện tại đến nÆ¡i đây đổ trà o ngá»n lá»a nóng như địa ngục, bi thảm như địa ngục, nà ng tá»± nhiên ra và o địa ngục nà y, cháºm rãi khoan thai bước tá»›i, gót già y nhuá»™m mà u đỠvì biển máu lan trà n, Ä‘ao trong tay loang loáng ánh lá»a.
Dõi theo ánh lá»a lung linh, nà ng ngưng thị nhìn lên đầu Lôi Kỳ Phong. Äây là cái đầu cá»§a cừu nhân, nà ng phải Ä‘em đầu vá» tế thân mẫu nà ng.
Cừu háºn căm thù bừng cháy trong tâm can má»™t ngưá»i, còn dá»… sợ hÆ¡n ngá»n lá»a hung mãnh Ä‘ang thiêu rụi cả sÆ¡n trang, còn ghê gá»›m hÆ¡n.
Ngưá»i đã khuất vấn lưu lại hạt giống háºn thù, mầm non háºn thù.
Nà ng Ä‘i từng bước đến chá»— Lôi Kỳ Phong, không ai trên thế gian nà y có thể ngăn cháºn nà ng. Nhưng có lẽ cÅ©ng còn có má»™t.
Chỉ có má»™t ngưá»i! Giữa vÅ©ng máu đột nhiên có má»™t ngưá»i đứng dáºy, chặn đưá»ng nà ng, nhìn thẳng mặt nà ng.
Trên mặt ngưá»i nà y cÆ¡ hồ cÅ©ng có Ä‘eo mặt nạ, không phải là mặt nạ đồng, mà là mặt nạ máu.
Máu không chỉ bao phủ diện mạo hắn, biểu tình của hắn, ngay cả tình cảm của hắn cũng bị bao phủ, tư tưởng của hắn cũng bị bao phủ.
Hắn giống như má»™t ngưá»i chết Ä‘ang nhìn nà ng, tuy không thấy mặt nà ng, chỉ thấy cái mặt nạ đà o hoa.
Tròng mắt nà ng co thắt, má»™t hồi lâu sau, phát xuất má»™t nụ cưá»i tiêu hồn :
- Ngươi còn chưa chết sao?
Hắn tháºt sá»± chưa chết, hắn không thể chết.
- Cha mẹ ngươi đã chết, ngươi sống có ý nghĩa gì? Không muốn chết chung với hỠsao?
Nà ng biết hắn là ngưá»i, nhưng không biết hắn là ngưá»i như thế nà o. Ãt có ai biết hắn là ngưá»i như thế nà o, rất Ãt ai hiểu thấu được hắn.
Máu chảy nhễ nhại từ từ trên mặt hắn. Trên mặt hắn không có nước mắt. Chỉ có máu.
Nhưng trong ngưá»i hắn đâu còn máu để chảy, hiện tại máu lưu thông trong huyết quản cá»§a hắn, chỉ bất quá là má»™t lá»±c lượng rất giống lá»±c lượng cá»§a nà ng, rất bình thưá»ng như lá»±c lượng cá»§a nà ng, lá»±c lượng từ địa ngục, lá»±c lượng cừu háºn.
Thế lá»a cà ng lá»›n, đại sảnh đã cháy.
Nà ng thở dà i nhè nhẹ :
- Ngươi tuy chưa chết, ngưá»i đứng nhìn ta vốn không còn là ngươi.
Nà ng nói chua dứt lá»i, nà ng đã xuất thá»§, lưỡi Ä‘ao trong tay nà ng không khác gì gai độc cá»§a máºt phong.
Hắn không di chuyển, không chống đỡ, đến khi thanh Ä‘ao đâm và o xương sưá»n hắn, da thịt hắn ôm nÃu mÅ©i Ä‘ao, hắn má»›i đột nhiên xuất thá»§.
“Cách†má»™t tiếng, xương sưá»n cá»§a hắn đã gãy, cổ tay cá»§a nà ng cÅ©ng đồng thá»i bị đánh gãy, đây không phải là võ công, trên thế gian tuyệt không có thứ võ công như váºy.
Äây chÃnh là lối đánh cá»§a con dã thú cùng đưá»ng, tà n khốc độc ác còn hÆ¡n dã thú.
Vì trong tráºn chiến sinh tồn cá»§a con dã thú đó, trong tâm hắn hoà n toà n không nghÄ© tá»›i sinh tá». Có khi nhân loại bị dồn ép phục hồi cái bản tÃnh dã thú tà n khốc đó.
Tá»›i lúc đó mục trung cá»§a nà ng má»›i lá»™ hiển vẻ sợ hãi, đột nhiên há»i lá»›n :
- Ngươi không thể không giết ta?
Tiểu Lôi đáp gá»n như mÅ©i Ä‘ao Ä‘ang ấn sâu và o sưá»n hắn :
- Äúng.
- Tại sao? Trả thù cho phụ mẫu ngươi? Ngươi có thể trả thù cho cha mẹ, tại sao ta lại không thể? Ta nếu có là m sai cái gì, ngươi cũng là m sai không khác.
Câu nói cá»§a nà ng cÅ©ng bén nhá»n như Ä‘ao kiếm.
Bà n tay Tiểu Lôi bóp chặt cổ tay gãy của nà ng, toà n thân nà ng vặn vẹo run rẩy trong đau đớn.
Nhưng nà ng vẫn ráng miễn cưỡng nhẫn nại chi trì, đã từ lâu nà ng quá quen nhẫn nại chi trì nỗi thống khổ và sợ hãi :
- Hà huống ta rõ rà ng không giết ai, tay ta chưa dÃnh máu ngưá»i nà o, mẫu thân ta lại bị chÃnh cha ngươi giết, ta táºn mắt thấy lưỡi Ä‘ao cá»§a cha ngươi đâm và o yết hầu mẹ ta.
- Ngươi thấy táºn mắt?
Nà ng gáºt đầu, mục trung chứa đầy ná»—i oán độc cừu thù :
- Ngươi muốn nhìn rõ mặt ta?
Nà ng đột nhiên giáºt mặt nạ xuống, phô bà y khuôn mặt tháºt.
Khuôn mặt nà y vốn là một bức tranh mỹ lệ tuyệt đỉnh, vốn hiệu lệnh nam nhân khắp thiên hạ điên đảo thần hồn.
Nhưng dưới góc độ hiện tại, cÆ¡ hồ có ngưá»i ngu ngốc hoạch má»™t đưá»ng trên tấm tuyệt đại danh há»a đó.
Ai thấy mặt nà ng, cÅ©ng không thể không cảm thấy tá»§i háºn bi thương cho nà ng.
Lưỡi Ä‘ao đó không chỉ phá há»§y dung nhan cá»§a nà ng, còn phá há»§y cả cuá»™c Ä‘á»i nà ng.
Nà ng chỉ tay lên vết thẹo Ä‘ao chém trên mặt, nghiến răng, cưá»i lạnh :
- Ngươi có biết ai lưu vết chém nà y cho ta? Còn ai khác ngoà i cha ngươi. Lúc đó ta mới năm tuổi, có ai tưởng tượng được “thần đao đại hiệp†lại hạ độc thủ với đứa nhỠnăm tuổi?
Tiểu Lôi nhìn mặt nà ng, bà n tay nắm chặt đột nhiên thả lá»ng. Hắn đột nhiên cÅ©ng có cảm giác muốn má»a.
Nà ng nhìn hắn đăm đăm, thốt từng tiếng :
- Hiện tại ngươi không còn muốn giết ta sao? Không còn muốn trả thù cho phụ mẫu sao?
Tiểu Lôi đột nhiên quay mình, không dám nhìn lên mặt nà ng lần nữa. Toà n thân hắn cơ hồ muốn ngã quỵ.
Nà ng vẫn còn nhìn hắn, lạnh lùng thốt :
- Ta nói những lá»i nà y, chỉ muốn cho ngươi biết, Lôi Kỳ Phong đương nhiên tịnh không phải là thần, ngươi đương nhiên không thể tưởng tượng được thần thánh vÄ© đại lại Ä‘i giết mẹ ta, mà nguyên nhân bất quá là vì...
Tiểu Lôi thình lình la lớn :
- Äi, cút Ä‘i, từ nay đừng để ta gặp lại ngươi.
Nà ng cưá»i, vết thẹo Ä‘ao chém chạy ngang khóe miệng, là m cho nụ cưá»i cá»§a nà ng như Ä‘ang chế giá»…u hắn :
- Ngươi không dám nghe ta nói, ta cũng không thèm nói, nói ra cà ng là m ta cảm thấy ghê tởm.
Nà ng chầm cháºm quay mình bước ra, không quay đầu nhìn lại má»™t lần. Tiểu Lôi cÅ©ng không quay đầu nhìn nà ng Ä‘i ra má»™t lần.
Hắn thất thần đứng yên, chẳng khác nà o huyết lệ lẫn tư tưởng đã cạn kiệt.
Ngá»n lá»a vẫn thiêu cháy. Xà nhà đã cháy rụi, mái nhà ngã sáºp, Ä‘áºp lên ngưá»i hắn.
Hắn vẫn đứng yên.
Vô luáºn ngá»n lá»a mãnh liệt tá»›i cỡ nà o, cuối cùng cÅ©ng phải dứt, toà n tòa sÆ¡n trang hùng vÄ© khôi quý, bị thiêu thà nh má»™t đống tro tà n táºn gốc.
Những thi thể sinh mệnh máu huyết, cÅ©ng bị thiêu khô cạn kiệt. Chỉ có má»™t thứ chém cÅ©ng không chém đứt, đốt cÅ©ng không đốt rụi. Äó là cảm tình cá»§a con ngưá»i.
Ân cừu ái háºn... má»™t khi thế gian còn có nhân loại tồn tại, nhất định có những cảm tình nà y tồn tại. Phẫn ná»™, bi thương, dÅ©ng khÃ, cÅ©ng được sinh ra từ những cảm tình nà y.
Hiện tại, ngá»n lá»a tuy đã tà n lụi, câu chuyện cá»§a chúng má»›i chỉ bắt đầu.
Ãnh dương, má»™t ngà y nắng đẹp.
Nắng đẹp tá»a trên những đóa đà o hoa đỠnhư lá»a. Äà o hoa vẫn như cÅ©, còn ngưá»i dưới hoa?
Hết hồi 1.