Äá»— Thất để tay trên bà n, thá»±c sá»± thì bà n tay bị cái nón rÆ¡m rá»™ng và nh bao phá»§.
Bà n tay trái!
Không ai biết tại sao hắn ta phải giấu bà n tay trái dưới cái nón như thế.
Äá»— Thất vẫn dùng má»™t bà n tay, bà n tay phải cá»§a hắn cầm khúc bánh mì khô cứng, khô cứng như chÃnh con ngưá»i hắn!
Hắn Ä‘ang ngồi trong má»™t tá»u lầu, Thiên Hương lầu.
Trên bà n, có đồ ăn, có cả rượu trà .
Nhưng hắn không động đến thức ăn đó, cũng không uống gì dù là một chút trà .
Hắn chỉ gặm khúc bánh mì khô cứng, khúc bánh mì chÃnh hắn mang và o quán.
Äá»— Thất là má»™t ngưá»i rất kỹ lưỡng, hắn không muốn bị ai hạ độc trong quán.
Hắn đã tÃnh, trên giang hồ có Ãt nhất sáu bảy chục ngưá»i muốn giết hắn, nhưng hắn vẫn còn sống.
Hoà ng hôn, trước hoà ng hôn.
Ngoà i đưá»ng có rất nhiá»u ngưá»i qua lại, đột nhiên ngay lúc đó, tiếng vó ngá»±a dồn dáºp vang lên. Ở khúc quanh hiện ra bóng má»™t kỵ sÄ©. Hắn phi ngá»±a gấp rút đến ná»—i đụng ngã cả hai thương hiệu và má»™t quầy hà ng giăng ngoà i đưá»ng, đến ná»—i ba ngưá»i khách Ä‘i đưá»ng phải nhảy nhanh và o vệ đưá»ng má»›i tránh khá»i bị ngá»±a cá»§a hắn đạp phải.
Gã kỵ sÄ© hông Ä‘eo trưá»ng Ä‘ao láºp tức gò cương khi thấy tấm bảng hiệu Thiên Hương lầu, phi thân rá»i yên ngá»±a, phóng vá» hướng cổng và o tá»u lầu.
Giữa sá»± ồn à o há»—n độn đó, Äá»— Thất vẫn ngồi yên bất động.
Gã kỵ sÄ© Ä‘eo trưá»ng Ä‘ao đã thấy Äá»— Thất, bao nhiêu thá»› thịt trên ngưá»i hắn như co thắt lại ngay láºp tức, hắn hét lên má»™t tiếng Ä‘inh tai nhức óc.
Hắn không thèm chà o há»i Äá»— Thất, rùn chân hạ thấp thân mình hất nhẹ cái nón rÆ¡m trên bà n, nhìn bên dưới nón, bá»™ mặt đỠbừng cá»§a hắn bá»—ng trở nên tái ngắt, hắn lẩm bẩm :
- Không sai, đúng là ngươi.
Äá»— Thất vẫn bất động, chưa mở miệng nói má»™t lá»i nà o.
Gã kỵ sÄ© Ä‘eo trưá»ng Ä‘ao xuất thá»§, thanh Ä‘ao cá»§a hắn láºp tức rá»i khá»i vá», Ä‘ao quang loé ngá»i, thản nhiên tá»± chặt lên chÃnh bà n tay cá»§a hắn.
Hai ngón tay đẫm máu rơi trên mặt bà n, ngón út và ngón áp út.
Mặt mà y gã kỵ sÄ© Ä‘eo trưá»ng Ä‘ao tái xanh, mồ hôi đổ giá»t, hắn lắp bắp há»i :
- Äá»§ chưa?
Äá»— Thất vẫn ngồi đó im lìm, vẫn chưa mở miệng.
Gã kỵ sÄ© Ä‘eo trưá»ng Ä‘ao cắn răng, đột nhiên rút Ä‘ao lần nữa. Bà n tay trái lìa cổ tay rá»›t ngay trên bà n.
- Äá»§ chưa?
Äá»— Thất cuối cùng cÅ©ng ngẩng nhìn gã, gáºt đầu :
- Äi!
Khuôn mặt gã kỵ sÄ© Ä‘eo trưá»ng Ä‘ao méo mó trong Ä‘au đớn, hồi lâu gắng gượng thốt :
- Äa tạ.
Hắn không nói thêm tiếng nà o, loạng choạng lìa khá»i tá»u lầu.
Võ công hắn cá»±c kỳ cao thâm, tại sao hắn phải nhìn dưới cái nón? Tại sao hắn tá»± nguyện chặt đứt bà n tay mình? Äiá»u ngạc nhiên hÆ¡n hết là tại sao hắn lại cám Æ¡n Äá»— Thất?
Dưới cái nón có bà máºt gì?
Không một ai biết.
Hoà ng hôn, hoà ng hôn buông xuống.
Hai ngưá»i nữa bước nhanh và o quán. Há» mặc hoa phục gấm thêu kim tuyến rất nổi, khà phách hÆ¡n ngưá»i.
Thấy há», nhiá»u ngưá»i trong quán đứng lên, mặt ai cÅ©ng hiện vẻ kÃnh trá»ng, cúi đầu chà o đón.
Trong vòng tám dặm ai lại không biết đến “Kim tiên ngân Ä‘ao, Äoạn thị song anhâ€? Ãt có ai mà chưa từng chịu Æ¡n cá»§a há».
Anh em há» Äoạn chưa chà o đáp lá»… má»i ngưá»i, cÅ©ng chưa chà o há»i Äá»— Thất, chỉ Ä‘i tá»›i bà n, nhìn dưới cái nón, mặt mà y chợt biến sắc. Äoạn Anh thốt :
- Không sai!
Äoạn Kiệt vòng tay cúi mình nói :
- Äại giá quang lâm, xin há»i có Ä‘iá»u chi phân phó?
Äá»— Thất vẫn không cỠđộng, chưa nói tiếng nà o.
Hắn bất động, anh em há» Äoạn cÅ©ng không dám cỠđộng, đứng lặng như hai ngốc tá» trước mặt hắn.
Lại hai ngưá»i nữa bước và o tá»u lầu, má»™t là Táng Môn Kiếm Phương Khoan, má»™t là Thiết Quyá»n Vô Äịch Thiết Trá»ng Äạt, dáng dấp cÅ©ng y như anh em há» Äoạn, giở cái nón nhìn bên dưới, rồi cúi đầu thi lá»… ngay láºp tức :
- Äại giá có Ä‘iá»u chi phân phó?
Há» Äá»— không nói gì, vì váºy hỠđà nh phải đứng im, không dám phà n nà n, không dám ngồi xuống.
Há» là những võ lâm hà o khách oai trấn nhất phương. Tại sao chỉ nhìn dưới cái nón má»™t cái là tá» ra sợ sệt, cung kÃnh như váºy?
Dưới cái nón tà ng ẩn má»™t ma lá»±c gì ghê gá»›m váºy?
Hoà ng hôn, hoà ng hôn chợp tắt.
Trong tá»u lầu đã bắt đầu đốt đèn.
Ãnh đèn hắt và o mặt bá»n há», soi tá» những giá»t mồ hôi lạnh buốt còn Ä‘á»ng trên má.
Äá»— Thất chưa ra lệnh cho há» là m gì, há» chưa thể cảm thấy thoải mái được.
Nhìn và o mặt há», phảng phất vẻ lo âu đại há»a có thể giáng xuống đầu há» bất kỳ lúc nà o.
Bóng tối tối trà n ngáºp, sao đêm lác đác xuất hiện trên ná»n trá»i.
Bên ngoà i tòa tá»u lầu tối Ä‘en, đột nhiên vang tiếng sáo trúc thê lương thảm đạm, chừng như quá»· khóc.
Phương Khoan nhÃch ngưá»i biến sắc, đôi ngươi co giãn liên tục, tá»±a hồ bị tiếng sáo ma quái khÃch động.
Äá»— Thất vẫn má»™t má»±c bất động.
Vì váºy há» không dám cỠđộng. Không dám Ä‘i!
Äúng lúc đó, đột nhiên “ầm†má»™t tiếng, trên trần nhà hiện ra bốn lá»— hổng lá»›n cÅ©ng má»™t lúc.
Bốn nhân ảnh đồng loạt rÆ¡i xuống, bốn thân hình khôi vÄ©, tám bà n chân to lá»›n, ngưá»i nà o cÅ©ng mặc quần áo mà u đỠchói, Ä‘eo thắt lưng lấp lánh kim quang, má»—i thắt lưng có giắt má»™t thanh loan Ä‘ao Ä‘Ãnh mưá»i ba vòng và ng sáng choang mỹ lệ. Cán Ä‘ao cÅ©ng loang loáng kim quang.
Bốn gã đại hán vừa hạ mình xuống nhẹ nhà ng tựa như bông gòn đã phân thân vỠbốn góc lầu đứng gác.
Thần thái má»i ngưá»i trong quán cá»±c kỳ khẩn trương, nhãn thần như muốn biểu lá»™ Ä‘iá»u khá»§ng khiếp mà há» không dám nói ra.
Trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang lo quan sát sá»± việc diá»…n tiến thì ở đằng sau, má»™t ngưá»i nữa hốt nhiên xuất hiện.
Ngưá»i nà y đầu đội mão kim quan, thân khoác áo bà o và ng chói, thắt lưng cÅ©ng là m bằng và ng, giắt má»™t thanh loan Ä‘ao và ng, mặt tròn như trăng rằm.
Äoạn Thị Song Anh cùng Phương Khoan và Thiết Trá»ng Äạt dù là những cao thá»§ võ công kinh hồn cÅ©ng không thể Ä‘oán được ngưá»i nà y và o bằng đưá»ng nà o, từ trên mái nhà phóng xuống, hay từ cá»a sổ bay vô. Nhưng há» nháºn ra ngưá»i đó ngay láºp tức.
Nam Hải đệ nhất cự phú, hoà ng kim sơn thượng Kim Vương, Vương Tôn Vô Kỵ.
Bất kỳ ai chưa từng gặp y, chỉ cần thấy cách y xuất hiện, cũng đoán được y là ai.
Äá»— Thất vẫn ngồi im, vẫn chưa nhìn đến y má»™t lần.
Vương Tôn Vô Kỵ đi tới, cúi mình giở cái nón nhìn xuống dưới, bất chợt thở ra khoan khoái, thốt :
- Không sai, đúng là ngươi.
Há» Vương lúc đầu có vẻ hÆ¡i căng thẳng, nhưng bây giá» chợt để lá»™ má»™t nụ cưá»i đắc ý.
Hắn đột nhiên tháo cái Ä‘ai và ng, trút ra má»™t lúc mưá»i tám viên ngá»c trai trong suốt.
Hắn chỉ và o đống ngá»c trai và chiếc Ä‘ai và ng, vòng tay há»i :
- Äá»§ chưa?
Äá»— Thất không di động, cÅ©ng không mở miệng.
Trong bóng đêm tiếng sáo trúc cà ng ngà y cà ng khẩn trương, cà ng ngà y cà ng gần.
Nụ cưá»i cá»§a Vương Tôn Vô Kỵ cÆ¡ hồ miá»…n cưỡng, hắn giÆ¡ tay lấy cái mão và ng xuống, trên mão còn gắn mưá»i tám viên ngá»c thạch xanh ngá»i. Hắn đặt hoà ng kim quan lên bà n :
- Äá»§ chưa?
Äá»— Thất không di động, cÅ©ng không mở miệng.
Vương Tôn Vô Kỵ lại tháo thanh loan Ä‘ao giát và ng, thanh Ä‘ao nặng ná», lạnh buốt :
- Äá»§ chưa?
Äá»— Thất chẳng há» chuyển động.
Vương Tôn Vô Kỵ nhướng mà y, há»i :
- Các hạ còn muốn gì nữa?
Äá»— Thất đột ngá»™t trả lá»i :
- Muốn ngón tay cái trên bà n tay phải của các hạ!
Ngón tay cái bị chặt, bà n tay đó sẽ không còn cầm được đao, không còn cầm được cả con dao chém ruồi.
Mặt mà y Vương Tôn Vô Kỵ hoà n toà n thất sắc.
Hiện giá» tiếng sáo trúc đã quá khẩn trương, quá gần, chui và o tai má»i ngưá»i, như là mÅ©i kim nạo xát.
Vương Tôn Vô Kỵ nghiến răng, giơ bà n tay phải lên, dũi ngón tay cái ra, thét lạnh :
- ÄÆ°a Ä‘ao đây!
Má»™t gã đại hán láºp tức dâng Ä‘ao, kim quang loé ngá»i cán Ä‘ao, tiếng gió rÃt cuốn xoáy xung quanh bà n tay cá»§a Vương Tôn Vô Kỵ.
Má»™t ngón tay cái đẫm máu rÆ¡i trên mặt bà n ngay láºp tức.
Thần sắc Vương Tôn Vô Kỵ tái xanh :
- Äá»§ chưa?
Cuối cùng Äá»— Thất cÅ©ng ngẩng đầu lên nhìn há» Vương, hồi đáp :
- Muốn gì?
Vương Tôn Vô Kỵ nói :
- Muốn các hạ giết ngưá»i!
Äá»— Thất há»i :
- Giết ai?
Vương Tôn Vô Kỵ đáp :
- Quỷ Vương.
Äá»— Thất há»i lại :
- Âm Äà o?
Vương Tôn Vô Kỵ gáºt đầu :
- Äúng!
Phương Khoan, Thiết Trá»ng Äạt, Äoạn Thị Song Anh, tất cả Ä‘á»u không ká»m chế được, thốt nhiên biến sắc.
Quá»· Vương Âm Äà o, ná»™i cái đại danh đó thôi cÅ©ng đủ là m cho há» hồn xiêu phách tán.
Tiếng sáo trúc đột nhiên thay đổi, nghe như tiếng than rên cá»§a ngưá»i vợ khóc chồng, khiến cho bầu không khà cà ng thêm u ám.
Vương Tôn Vô Kỵ nói nhỠ:
- Mau tắt hết đèn!
Tá»u lầu Ä‘ang được chiếu sáng bởi khoảng hai mươi cái đèn nến. Bốn gã hầu cáºn áo đỠvừa nghe lệnh láºp tức huy động thần lá»±c phất chưởng là m cho tất cả tắt cùng má»™t lúc.
Bốn bá» cùng nhuá»™m má»™t mà u tối Ä‘en, trong bóng đêm thăm thẳm đó đột nhiên ngay trước cây cầu bắt và o tá»u lầu cháy lên mấy chục cái lồng đèn. Ãnh đèn leo lét giữa không trung, phiêu phiêu đãng đãng trong gió, chẳng khác nà o ánh đèn dẫn dắt loà i ma quái.
Vương Tôn Vô Kỵ thất thanh :
- Quỷ Vương đã đến!
Ãnh đèn thê lương hắt và o mặt từng ngưá»i trong tá»u lầu, những khuôn mặt Ä‘ang méo mó vì sợ hãi, sợ hãi vì như sắp phải gặp má»™t ác quá»· từ địa ngục hiện vá».
Tiếng sáo trúc rên rỉ triá»n miên chợt bị át bởi má»™t trà ng cưá»i nhạo báng :
- Không sai, ta đã đến!
Năm âm thanh đó vừa dứt, má»™t luồng gió ảm đạm lạnh lẽo quét ngang, mang theo má»™t bóng ngưá»i.
Má»™t ngưá»i mặt mà y cứng lạnh như xi sáp khô, choà ng áo vải gai dầu dà i thượt, dáng ốm tong như cây tre, hạ mình xuống sà n tá»u lầu như vừa bị gió thổi và o, thân mình lắc lư phiêu diêu bất định.
Mắt cá»§a hắn thất thần, trân trân nhìn Vương Tôn Vô Kỵ, thanh âm như cú rúc ra chiá»u mỉa mai :
- Ta đã nói, ngươi quyết phải chết hôm nay!
Vương Tôn Vô Kỵ đột nhiên cưá»i lạnh :
- Ngươi quyết phải chết hôm nay!
Quá»· Vương Âm Äà o há»i lại :
- Ta?
Vương Tôn Vô Kỵ đáp :
- Äáng lẽ ngươi không nên đến đây. Ngươi đến rồi, tất phải bá» mạng!
Âm Äà o há»i :
- Ngươi có thể giết ta?
Vương Tôn Vô Kỵ đáp :
- Ta thì không.
Âm Äà o há»i :
- Ai có bản lãnh đó?
Vương Tôn Vô Kỵ trá» Äá»— Thất :
- Hắn!
Äá»— Thất vẫn ngồi bất động, ánh mắt hắn cÅ©ng bất động.
Quá»· Vương Âm Äà o đảo cặp mắt xanh lè nhìn Äá»— Thất từ trên xuống dưới :
- Ngươi có bản lãnh giết ta?
Chỉ má»™t tiếng trả lá»i đơn giản :
- Äúng!
Âm Äà o cưá»i lạnh :
- Ngươi dùng gì để giết ta? Dùng cái nón rơm rách rưới đó?
Äá»— Thất không trả lá»i, hắn vươn bà n tay ra, bà n tay phải, từ từ nâng cái nón rÆ¡m.
Thực sự ở dưới cái nón rơm đó có gì?
Chẳng có gì ngoà i một bà n tay.
Bà n tay trái.
Bà n tay có tá»›i bảy ngón Ä‘á»u đặn.
Bà n tay nhám xà m, tá»±a như nham thạch tạo nên nÆ¡i vách đá bãi biển bị những cÆ¡n sóng đả kÃch lâu ngà y.
Nhìn thấy bà n tay đó, Quá»· Vương Âm Äà o như nhìn thấy má»™t bóng ma dáng quá»·, thất sắc thốt :
- Thất sát thủ!
Äá»— Thất bất động, im lìm.
Âm Äà o gượng gạo tiếp :
- Ta không đến tìm ngươi, ngươi chỉ nên lo chuyện của ngươi.
Äá»— Thất nói :
- Äây là chuyện cá»§a ta.
Âm Äà o há»i :
- Ngươi muốn là m sao?
Äá»— Thất đáp :
- Muốn ngươi đi!
Âm Äà o dáºm chân, thốt :
- ÄÆ°á»£c, ngươi ở lại, ta Ä‘i.
Äá»— Thất nói :
- Äể lại cái đầu cá»§a ngươi rồi cứ Ä‘i!
Tròng mắt Âm Äà o co rút lại, đột nhiên cưá»i lạnh, nói :
- Cái đầu ta ở đây. Sao ngươi không tới lấy?
Äá»— Thất đáp :
- Sao ngươi không mang đến đây?
Âm Äà o cưá»i lá»›n, giá»ng cưá»i ảm đạm chói tai. Giữa những tiếng cưá»i ảm đạm chói tai đó, cái bóng u linh cá»§a hắn thình lình phóng vút lên vá» hướng Äá»— Thất, nÆ¡i thân mình hắn bá»™c phát mưá»i hai tia hà n quang xanh lạnh sáng chói bắn vá» phÃa Äá»— Thất.
Chiếc nón rÆ¡m nÆ¡i bà n tay phải cá»§a Äá»— Thất di động, những tia hà n quang xanh lè chung quanh há» Äá»— đột nhiên tắt ngóm, ngay lúc đó, trong tay Âm Äà o xuất hiện má»™t thanh trưá»ng kiếm xanh ngắt, mÅ©i kiếm đâm thẳng và o yết hầu Äá»— Thất.
Thế kiếm lăng không phát ra phiêu hốt quỷ dị, ánh hà n quang xanh lè lưu chuyển không ngừng khó mà biết được đang đâm và o chỗ nà o.
Äá»— Thất xuất trảo chá»™p tá»›i. Giữa vùng sáng xanh cá»§a kiếm khÃ, chỉ thấy ánh xám cá»§a thép lạnh và bà n tay bảy ngón quyện và o nhau. Ãnh kiếm liên miên, bóng trảo cÅ©ng liên tu bất táºn, lần đầu tiên kiếm chạm trảo, “đinh†má»™t tiếng, kiếm quang chợt tắt ngóm, trong tay cá»§a Âm Äà o chỉ còn lại má»™t Ä‘oạn kiếm gãy.
Kiếm quang cá»§a Âm Äà o vừa tắt, má»™t ánh kiếm khác xuất hiện từ tay Äá»— Thất.
Trong tay Äá»— Thất còn nắm mÅ©i kiếm gãy cá»§a Âm Äà o, mÅ©i kiếm bị bẻ gãy đó giỠđâm sâu và o yết hầu Âm Äà o.
Không ai có thể diá»…n tả nổi tốc độ đưá»ng kiếm, không ai thấy rõ bà n tay há» Äá»—.
Má»™t tiếng la thảm thiết, thân mình Âm Äà o đã gục ngã.
Tiếng la vừa dứt, đèn đuốc cũng phụt tắt hết.
Ngoà i tá»u lầu không còn má»™t cái lồng đèn, bốn bá» tối mịt.
Im lặng chết ngưá»i, bóng tối chết ngưá»i.
Tháºm chà má»™t hÆ¡i thở cÅ©ng không có.
Không biết bao lâu sau, chợt có tiếng nói của Vương Tôn Vô Kỵ :
- Äa tạ.
Äá»— Thất nói :
- Ngươi Ä‘i Ä‘i, Ä‘em Âm Äà o Ä‘i!
- ÄÆ°á»£c!
Liá»n sau đó, tiếng chân Ä‘i xuống lầu hối hả vang lên.
Äá»— Thất lại nói :
- Bốn ngưá»i các ngươi Ä‘i Ä‘i, bá» lại binh khà rồi Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c!
Bốn ngưá»i đáp lá»i, binh khà bá» hết trên bà n, má»™t roi, má»™t Ä‘ao, má»™t tang môn kiếm!
Äá»— Thất nói :
- Nhớ cho kỹ, lần tới ai đem binh khà đến gặp ta, chết!
Không ai dám tạo má»™t tiếng động nà o, bốn ngưá»i im lặng Ä‘i xuống lầu.
Trong bóng đêm yên tĩnh ấy, hồi lâu, đột nhiên thắp lên một cây đèn.
Cây đèn trong tay má»™t ngưá»i, má»i ngưá»i à o ra khá»i lầu từ trước, chỉ có ngưá»i nà y ở lại.
Má»™t gã trung niên nhìn rất bình thưá»ng, rất ôn hòa, trên mặt Ä‘á»ng má»™t nụ cưá»i, nhìn Äá»— Thất, cưá»i nói :
- Thất sát thá»§, quả nhiên danh bất hư truyá»n!
Äá»— Thất không để ý, cÅ©ng không nhìn ngưá»i đó, cuốn hết châu báu cùng binh khà và o bá»c, từ từ bước xuống lầu.
Ngưá»i trung niên gá»i theo :
- Xin dừng bước.
Äá»— Thất đột nhiên há»i :
- Ngươi là ai?
- Tại hạ Ngô Bất Khả.
Äá»— Thất cưá»i lạnh :
- Ngươi cũng muốn chết?
Ngô Bất Khả đáp :
- Tại hạ được lệnh truyá»n đạt má»™t lá»i má»i.
Äá»— Thất há»i :
- Lá»i má»i gì?
Ngô Bất Khả đáp :
- Má»™t ngưá»i muốn tương kiến Thất gia má»™t lần, muốn thỉnh Thất gia quá bá»™ đến.
Äá»— Thất lãnh đạm nói :
- Bất kỳ ai muốn gặp ta, phải tự đến.
Ngô Bất Khả nói :
- Nhưng ngưá»i nà y...
Äá»— Thất tiếp :
- Ngươi vá» nói vá»›i hắn là ai cÅ©ng phải đến, tốt nhất là bò đến, nếu không khi vá» sẽ phải bò vá».
Hắn dừng lá»i, Ä‘i xuống lầu.
Ngô Bất Khả vẫn cưá»i, nói :
- Tại hạ nhất định truyá»n lá»i cá»§a Thất gia, hồi báo tá»›i Long NgÅ© công tá».
Äá»— Thất đột nhiên dừng chân, quay đầu lại má»™t lần nữa, trên bá»™ mặt lạnh như đá bá»—ng có chút dao động :
- Long Ngũ? Tam Tương Long Ngũ?
Ngô Bất Khả cưá»i, nói tiếp :
- Còn có ai khác sao?
Äá»— Thất há»i :
- Hắn ở đâu?
Ngô Bất Khả đáp :
- Rằm tháng bảy, Long Ngũ công tỠđợi Thất gia tại Thiên Hương lầu ở Hà ng Châu.
Trên mặt Äá»— Tháºt hiện rõ má»™t biểu tình kỳ quái, hốt nhiên trả lá»i :
- ÄÆ°á»£c, ta sẽ tá»›i!
* * * * *
Công tôn Diệu không để tay lên bà n. Tay hắn Ãt khi lá»™ ra, không bao giá» muốn để ai thấy được.
Äặc biệt là bà n tay phải.
Thanh âm cá»§a Công tôn Diệu nhá» xÃu, mặt mà y tầm thưá»ng, áo quần sÆ¡ sà i.
Bởi vì hắn không muốn thu hút sự chú ý.
Nhưng hiện giá» hắn Ä‘ang ngồi đối diện má»™t ngưá»i cá»±c kỳ phi thưá»ng, y phục là m bằng chất liệu tốt nhất, thợ may giá»i nhất, trên tay Ä‘eo đồ trang sức trị giá không dưới má»™t ngà n hai trăm ngân lượng, trên nón cÅ©ng gắn má»™t hạt minh châu to bằng trái nhãn.
Hà huống bản thân ngưá»i đó cÅ©ng thu hút sá»± chú ý, hắn ốm hÆ¡n, thấp hÆ¡n, đặc biệt là có má»™t cái mÅ©i bá»± khoằm như má» diá»u hâu, vì váºy bằng hữu cá»§a hắn gá»i hắn là Hồ Äại Tị, ngưá»i khác gá»i hắn là Äại Tị Cẩu.
Cái mÅ©i cá»§a hắn quả tháºt giống mÅ©i chó săn, luôn luôn có thể ngá»i được những thứ mà ngưá»i khác không thể.
Cái hắn ngá»i được kỳ nà y là má»™t hạt ngá»c quý nhất trần gian, viên dạ minh châu trị giá liên thà nh.
Thanh âm của hắn cũng hạ rất thấp, miệng của hắn kỠsát tai Công tôn Diệu :
- Anh chưa nhìn thấy viên dạ minh châu đó thì hoà n toà n không thể nà o biết nó kỳ diệu hấp dẫn cỡ nà o.
Công tôn Diệu ngưng trá»ng thần sắc, nói :
- Tôi không thể tưởng tượng được.
Hồ Äại Tị nói :
- Tôi không bao giá» Ä‘á»c sách, vạn nhất cần phải Ä‘á»c sách, tôi cÅ©ng chỉ đốt đèn, dầu và đèn cầy Ä‘á»u rẻ.
Hồ Äại Tị nhăn mặt, tiếp :
- Nhưng tôi phải có nó trong tay, nếu không, tôi quyết phải chết.
Công tôn Diệu nói :
- Tùy anh thôi, vô luáºn anh muốn gì, Ä‘á»u có thể có mà .
Hồ Äại Tị méo miệng, cưá»i khổ :
- Anh biết là tôi không thể và o đến chá»— giấu viên minh châu, bốn bá» tưá»ng đồng vách sắc, chỉ có anh má»›i có thể và o đến, chỉ có anh má»›i có thể mở cái tá»§ khóa đó, ngoà i anh ra, còn ai trong chốn giang hồ có thể trá»™m được viên ngá»c liên thà nh đó?
Công tôn Diệu há»i :
- Anh không tìm được ai sao?
Hồ Äại Tị há»i lại :
- Chúng ta không phải đã là bằng hữu hai mươi năm rồi sao?
Công tôn Diệu đáp :
- Äúng váºy.
Hồ Äại Tị há»i :
- Anh có muốn thấy tôi chết trên đưá»ng không?
Công tôn Diệu đáp :
- Không muốn.
Hồ Äại Tị nói :
- Váºy thì anh nhất định phải trá»™m cho tôi.
Công tôn Diệu trầm mặc, suy nghĩ một lúc lâu, hốt nhiên giơ bà n tay phải ra :
- Anh có thấy bà n tay nà y của tôi không?
Trên bà n tay chỉ còn có hai ngón, ngón giữa, ngón út, và ngón áp út Ä‘á»u bị chặt cụt.
Công tôn Diệu nói tiếp :
- Anh có biết tại sao ngón út của tôi bị cụt không?
Hồ Äại Tị lắc đầu.
Công tôn Diệu tiếp lá»i :
- Ba năm trước, tôi đứng trước mặt cha mẹ và vợ của tôi, cắt đứt ngón tay út, thỠkhông bao giỠăn trộm nữa.
Hồ Äại Tị Ä‘ang chá» cho hắn nói tiếp.
Công tôn Diệu thở dà i :
- Nhưng má»™t ngà y kia, tôi thấy tám con ngá»±a bạch ngá»c, tôi ngứa nghá», đêm đó tôi đã ăn cắp tám con ngá»±a bạch ngá»c đó.
Hồ Äại Tị nói :
- Tôi đã thấy tám con ngá»±a bạch ngá»c đó.
Công tôn Diệu tiếp :
- Cha mẹ tôi, vợ tôi, ai cÅ©ng thấy, há» không nói lá»i nà o. Sáng ngà y hôm sau, há» cuốn gói ra Ä‘i, không thèm nhìn tá»›i tôi.
Hồ Äại Tị nói :
- Vì muốn hỠtrở lại, anh chặt luôn ngón áp út?
Công tôn Diệu gáºt đầu :
- Lúc đó tôi lại hạ quyết tâm tuyệt đối không bao giỠăn trá»™m nữa, nhưng... hai năm sau... tôi lại phá giá»›i. Tôi ăn cắp cái bắp cải là m hoà n toà n bằng ngá»c phỉ thúy. Sau khi thấy được nó, tôi chống cằm suy nghÄ©, suốt mấy ngà y không ngá»§ được, cuối cùng, tôi không chống lại được, phải trá»™m nó.
Công tôn Diệu cưá»i khổ :
- Ä‚n trá»™m cÅ©ng là má»™t căn bệnh, mắc bệnh nà y còn đáng sợ hÆ¡n là bệnh Ä‘áºu mùa.
Hồ Äại Tị rót rượu cho Công tôn Diệu.
Công tôn Diệu thì thà o nói tiếp :
- Mẫu thân tôi đã yếu, sau khi phát hiện tôi tái phạm, trở bệnh trầm trá»ng vì tức giáºn, vợ tôi lo lắng, giáºn dữ, đã chặt ngón giữa cá»§a tôi, uống máu.
Hồ Äại Tị nói :
- Vì váºy bà n tay cá»§a anh chỉ còn có hai ngón.
Công tôn Diệu im lặng, hồi lâu thở dà i ảo não.
Hồ Äại Tị nói :
- Nhưng bà n tay hai ngón cá»§a anh còn linh xảo gấp mưá»i lần bà n tay hoà n hảo cá»§a thiên hạ, nếu không dùng tá»›i, thì tháºt là uổng quá.
Công tôn Diệp đáp :
- Chúng ta là m bằng hữu đã hai chục năm rồi, anh đã cứu tôi, bây giá» anh nợ ngáºp đầu không thể trả nổi, chá»§ nợ cá»§a anh chắc bắt anh trả bằng viên dạ minh châu đó, hắn biết thế nà o anh cÅ©ng đến gặp tôi.
Công tôn Diệu thở dà i, nói tiếp :
- Tôi biết là váºy, nhưng tôi thá»±c sá»± không thể Ä‘i trá»™m cho anh.
Hồ Äại Tị há»i :
- Anh đã quyết định rồi hả?
Công tôn Diệu gáºt đầu, đáp :
- Ngoà i việc đi ăn trộm ra, bất cứ cái gì tôi cũng vui lòng là m cho anh.
Hồ Äại Tị đột nhiên đứng dáºy, nói :
- Tốt, chúng ta đi.
Công tôn Diệu há»i :
- Äi đâu?
Hồ Äại Tị nói :
- Tôi không muốn anh đi ăn trộm, nhưng đến đó nhìn cũng đâu có liên quan tới việc ăn trộm.
Tưá»ng cao năm trượng, dà y năm tấc, trên tưá»ng trồng hoa cỠđủ thứ. Vượt qua được bức tưá»ng nà y không có mấy ngưá»i, nhưng Ä‘iá»u đó chắc chắn không thể cản trở Công tôn Diệu.
Hồ Äại Tị nói :
- Anh thực sự có thể qua sao?
Công tôn Diệu Ä‘iá»m đạm đáp :
- Dù cho cao hai chục trượng cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á».
Hồ Äại Tị nói :
- NÆ¡i giấu viên dạ minh châu là má»™t nhà thiết khố, ngoại trừ má»™t và i lÃnh canh gác ngay đằng trước, bốn bá» Ä‘á»u không có ai, vì không còn cá»a nà o và o.
Công tôn Diệu không thể không há»i :
- NÆ¡i đó tháºt sá»± là tưá»ng đồng vách sắt sao?
Hồ Äại Tị gáºt đầu :
- Trên tưá»ng mặc dù có cá»a sổ, nhưng chỉ rá»™ng má»™t tấc, cao hÆ¡n ná»a tấc, quá lắm chỉ có thể đút đầu và o.
Công tôn Diệu cưá»i :
- Váºy là đủ rồi.
Hắn rà nh Xúc Cốt Công, má»™t môn võ công vốn tưởng đã thất truyá»n.
Hồ Äại Tị nói tiếp :
- Sau khi và o, còn phải mở tá»§ sắt để lấy viên dạ minh châu. Tục truyá»n rằng chÃnh Thất Xảo Äồng TỠđã là m ống khóa, chìa khóa duy nhất nằm trong tay cha cá»§a hắn, nhưng không ai thá»±c sá»± biết chìa khóa giấu ở đâu.
Công tôn Diệu nói nhỠ:
- Dù là Thất Xảo Äồng Tá» là m ống khóa, chưa chắc không có ai mở được.
Hồi Äại Tị há»i :
- Anh đã từng mở à ?
Công tôn Diệu đáp :
- Tôi chưa từng thá», nhưng tôi tin chắc trong thiên hạ không có má»™t cái khóa nà o mà tôi không mở được.
Hồ Äại Tị nhìn hắn, thốt nhiên cưá»i.
Công tôn Diệu há»i :
- Anh không tin?
Hồ Äại Tị cưá»i nói :
- Tôi tin chứ, rất tin, nếu không đã chạy rồi.
Hồ Äại Tị thở dà i :
- Bởi vì, khi anh nhất thá»i xung động mà đi, anh chịu theo tôi Ä‘i ăn trá»™m, nếu anh không thể lá»t và o phòng, nếu anh không thể mở khóa, anh chắc chắn sẽ rất ngượng ngịu, như váºy là tôi chưa hại anh sao?
Công tôn Diệu cưá»i mỉa :
- Kế khÃch tướng cá»§a anh không có hiệu quả đâu, tôi đã quyết là không trá»™m nữa mà .
Hồ Äại Tị nói :
- Tôi chưa có rủ rê anh mà , bất quá tôi chỉ yêu cầu anh đi nhanh.
Công tôn Diệu nói :
- Tôi chắc chắn là phải đi rồi, nhưng tôi có thể vỠtới đây nếu không thà nh công không?
Công tôn Diệu cưá»i mỉa, Ä‘i tá»›i trước và i bước, hốt nhiên dừng lại, nói :
- Anh đợi tôi ở đây, tối Ä‘a ná»a canh giá» tôi sẽ trở lại.
Nói chưa dứt lá»i, thân hình hắn đã lạng lên hai trượng, dùng thế bÃch hổ du tưá»ng leo lên tưá»ng, nhân ảnh má»›i đó đã lên tá»›i táºn đỉnh, mất hút.
Trên mặt Hồ Äại Tị không ká»m được má»™t nụ cưá»i đắc ý, bằng hữu cố cá»±u luôn luôn biết bệnh cá»§a bằng hữu mình.
Äắc ý thì đắc ý, ngưá»i trong cuá»™c như hắn không thể cảm thấy thoải mái được lâu.
Hồ Äại Tị bắt đầu lo lắng.
Trên đầu tưá»ng đột nhiên thấp thoáng xuất hiện má»™t bóng, Công tôn Diệu dùng thế Lạc Diệp Bà n Phiêu nhẹ nhà ng hạ xuống.
Hồ Äại Tị vừa mừng vừa lo, há»i nhanh :
- Thà nh công chứ hả?
Công tôn Diệu không trả lá»i, kéo hắn chạy, chạy vòng vèo má»™t hồi, đến má»™t đưá»ng hẻm còn tối hÆ¡n, má»›i bắt đầu dừng lại.
Hồ Äại Tị thở ra :
- Tôi biết anh không thể đắc thá»§ dá»… váºy.
Công tôn Diệu bất chợt mở miệng, chừng như muốn nói má»™t câu, nhưng thá»±c ra là nhả ra má»™t hạt ngá»c.
Viên dạ minh châu trị giá liên thà nh.
Trăng mát dịu, ánh sao sáng chiếu là m cho viên ngá»c nhoáng ngá»i, là m sáng cả con hẻm hắc ám.
Mặt cá»§a Hồ Äại Tị đỠhồng hưng phấn, nắm lấy viên dạ minh châu, láºp tức nhét và o y phục, ánh sáng cá»§a viên ngá»c cÅ©ng theo đó mà rá»i tá» dáng ngưá»i hắn.
Äá»™t nhiên, má»™t bóng ngưá»i trong bóng tối bước ra, cưá»i nói :
- Tốt lắm, Công tôn Diệu quả nhiên diệu thủ vô song.
Ngưá»i nà y xuất hiện đột ngá»™t từ trong bóng tối, nhìn rõ ra là má»™t trung niên nhân phong thái ôn hòa, trên mặt Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i hoan hỉ.
Hồ Äại Tị nhìn thấy ngưá»i nà y, sắc mặt đột nhiên thay đổi, láºp tức bước tá»›i nghinh tiếp, song thá»§ dâng hạt dạ minh châu truyá»n thần, miá»…n cưỡng cưá»i nói :
- Kỳ nà y thà nh công, tại hạ xin tiên sinh hạ bút xóa nợ cho, có được không?
Nguyên lai trung niên nhân nà y là chá»§ nợ, nhưng chá»§ nợ mà lại không má»™t chút nà o gấp gáp muốn thanh toán vụ nợ, tháºm chà còn chưa nhìn tá»›i viên dạ minh châu má»™t lần.
Äiá»u chÃnh yếu gã tÃnh tá»›i không phải là viên dạ minh châu sao?
Gã muốn gì?
- Tại hạ Ngô Bắt Khả.
Gã cưá»i cưá»i nhìn sang Công tôn Diệu :
- Sở dÄ© tại hạ phải dùng tá»›i hạ sách nà y là chỉ vì để táºn mắt nhìn thấy tà i nghệ cá»§a Công tôn tiên sinh. Còn vá» việc xóa nợ, bất quá chỉ là con số, không quan trá»ng tá»›i mức không thể là m.
Công tôn Diệu trầm giá»ng, nói :
- Ngươi tháºt ra muốn gì?
Ngô Bất Khả nói :
- Có má»™t ngưá»i sai tại hạ đến thỉnh Công tôn tiên sinh quá bá»™ gặp mặt má»™t lần.
Công tôn Diệu lạnh lùng nói :
- Khổ là tại hạ không thể là m được, tại hạ đó giỠrất dè dặt.
Ngô Bất Khả cưá»i nói :
- Nhưng vô luáºn là ai khi gặp Long NgÅ© công tá» chắc chắc sẽ không còn dè dặt nữa, công tá» không bao giá» bắt buá»™c má»™t ai miá»…n cưỡng đến, cÅ©ng không bao giá» chê trách ai.
Công tôn Diệu đã chuẩn bị rá»i chân, đột nhiên quay đầu lại há»i :
- Long NgÅ© công tá»? Ngưá»i các hạ nói là Tam Tương Long NgÅ©?
Ngô Bất Khả trả lá»i :
- Trên giang hồ còn có Long Ngũ thứ hay sao?
Trên mặt Công tôn Diệu hiện ra một biểu tình khó hiểu, không biết là kinh ngạc?
Hưng phấn? Sợ sệt?
- Long Ngũ công tỠmuốn gặp ta?
Ngô Bất Khả đáp :
- Rất muốn.
Công tôn Diệu nói :
- Nhưng Long NgÅ© công tá» như là thiên ngoại thần long, không ai biết tung tÃch cá»§a công tá», là m sao mà ta tìm được?
Ngô Bất Khả đáp :
- Tiên sinh không cần tìm, và o ngà y rằm tháng bảy, công tỠsẽ đợi tiên sinh ở Thiên Hương lầu tại Hà ng Châu.
Công tôn Diệu quyết ý, láºp tức lên đưá»ng :
- ÄÆ°á»£c, ta sẽ tá»›i!
* * * * *
Thạch Trá»ng lại thò tay bóc Ä‘áºu phá»™ng.
Ngưá»i thưá»ng má»—i lần bóc cùng lắm là ba mươi há»™t, hắn bóc tá»›i bảy tám chục há»™t.
Bà n tay phải cá»§a hắn bá»± gấp ba lần bà n tay ngưá»i thưá»ng.
Bản hiệu cá»§a tiệm bán Ä‘áºu phá»™ng ghi rõ rà ng: “đáºu phá»™ng ngÅ© hương, hai phân bạc má»™t lần bócâ€.
Hắn quăng ba chục phân, bóc luôn mưá»i lăm lần, cái rá»— Ä‘an liá»…u gai đựng Ä‘áºu phá»™ng gần như cạn hết.
Äứa bé gái bán Ä‘áºu phá»™ng gần khóc.
Thạch Trá»ng cưá»i lá»›n, cưá»i lá»›n tá»›i ná»—i Ä‘áºu phá»™ng rá»›t lại hết vô rá»—, nghênh ngang Ä‘i.
Hắn chưa bao giá» thÃch ăn Ä‘áºu phá»™ng, nhưng hắn muốn chá»c ngưá»i ta khóc trước mặt hắn.
Hắn thÃch tùy lúc tùy nÆ¡i phá há»ng những thứ bình nháºt hà ng ngà y cá»§a ngưá»i khác.
Trên núi Huyá»n SÆ¡n có má»™t cái đỉnh đồng rất nặng, nghe nói nặng cỡ mưá»i ngưá»i khiêng, không ai nghÄ© tá»›i khiêng nó Ä‘i.
Sáng má»™t hôm, khi má»i ngưá»i tỉnh giấc, đột nhiên không thấy cái đỉnh đồng đâu nữa.
Trên trần thế nà y nếu có ai có thể dá»i cái đỉnh đồng xuống núi, ngưá»i đó nhất định là Thạch Trá»ng.
Vì váºy ai ai cÅ©ng chạy Ä‘i tìm Thạch Trá»ng.
Bá» cái đỉnh đồng giữa đưá»ng, nÆ¡i ngá»±a xe qua lại, tất cả Ä‘á»u đình trệ, việc thương mại cÅ©ng bị ảnh hưởng nặng ná».
Má»i ngưá»i phải nhá» Thạch Trá»ng khiêng cái đỉnh đồng vá» chá»— cÅ©.
Thạch Trá»ng không thèm để ý.
Äợi tá»›i khi má»i ngưá»i mếu máo, Thạch Trá»ng má»›i phá lên cưá»i, đứng dáºy, chỉ bằng hữu thá»§ khổng lồ cá»§a hắn bế cái đỉnh đồng lên, thổ khà khai thanh, hét lá»›n: “Äi!â€
Chỉ má»™t bà n tay nâng gá»n cái đỉnh đồng nặng nghìn cân.
Äúng ngay lúc đó, trong đám đông bá»—ng phát ra tiếng nói :
- Thạch Trá»ng, Long NgÅ© công tá» Ä‘ang tìm các hạ.
Thạch Trá»ng láºp tức quăng cái đỉnh đồng xuống, chẳng sợ nó lăn đè chết ngưá»i, Ä‘i mấy bước, quay đầu lại há»i :
- Ở đâu?
- Ngà y rằm tháng bảy, công tỠđợi các hạ ở Thiên Hương lầu tại Hà ng Châu.
* * * * *
Rằm tháng bảy, trăng tròn.
Thiên Hương lầu Hà ng Châu vẫn mở cá»a như bình thưá»ng, và o giỠăn tối đã đông nghẹt ngưá»i.
Hôm nay chỉ có má»™t quái sá»±, hôm nay mấy chục khách nhân trên lầu toà n là khách lạ, lâu lâu má»™t và i ngưá»i khách quen ghé qua Ä‘á»u bị cháºn lại bên ngoà i.
Hà ng ngà y Thiên Hương lầu chà o đón vị khách hà ng nổi tiếng nhất, Hà ng Châu hà o khách Mã lão bản, nhưng hôm nay không còn ghế cho hỠMã.
Mã lão bản đỠmặt, chuẩn bị phát tiết sá»± nóng giáºn, mà má»™t khi Mã lão bản phát giáºn, chắc chắn là không phải trò cưá»i.
Lão chưởng quỹ Thiên Hương lầu láºp tức chạy ra, xin lá»—i rối rÃt, xin Ä‘á»n má»™t vạn ngân lượng, còn ra lệnh Ä‘em những món đồ ăn ngon nhất và năm chục hÅ© rượu ngon nhất tá»›i nhà cá»§a Mã lão bản, rồi còn ghé miệng sát tai Mã lão bản, nói thầm má»™t hồi lâu.
Mã lão bản nhướng mà y, chẳng nói chẳng rằng, quay đầu đi thẳng.
Lão chưởng quỹ vừa thở ra khoan khoái thì Hà ng Châu Vạn Thắng tiêu cục Tổng tiêu đầu Vạn Thắng Kim Äao Trịnh Phương Cương dẫn má»™t nhóm tiêu sư Ä‘i và o, ngưá»i ngá»±a kiệt liệt.
Trịnh tổng tiêu đầu không như Mã lão bản chịu đứng nghe lý giải, nói liá»n :
- Không có chá»— thì tá»± và o tìm chá»— váºy.
HỠTrịnh giơ tay xô gã chưởng quỹ, chuẩn bị bước lên lầu.
Thang lầu đột nhiên xuất hiện hai ngưá»i cháºn đưá»ng há» Trịnh.
Äó là hai thiếu niên thanh y mặt mà y tuấn tú, đầu trần tóc cá»™t dải lụa mà u bạc.
Có ngưá»i dám ngang nhiên cháºn đưá»ng Trịnh tổng tiêu đầu sao?
Äệ nhất tiêu sư cá»§a Vạn Thắng tiêu cục, Thiết Chưởng Tôn Bình, hét lá»›n :
- Các ngươi muốn chết sao?
Má»™t thanh y thiếu niên cưá»i đáp :
- Chúng tôi hoà n toà n không muốn chết.
Tôn Bình nói :
- Nếu không muốn chết, láºp tức nhưá»ng đưá»ng cho chúng ta lên.
Thanh y thiếu niên vẫn cưá»i nói :
- Các ngưá»i không thể lên lầu.
Tôn Bình hét thị uy :
- Hai ngươi có biết các đại gia đây là ai không?
- Không biết.
Thanh y thiếu niên vẫn cưá»i nói :
- Tôi chỉ biết hôm nay bất cần biết là đại gia, trung gia hay tiểu gia, tốt nhất là đừng nên lên lầu.
Tôn Bình tức tối nói :
- Tại sao đại gia đây phải nghe lá»i chúng bây?
Thanh y thiếu niên Ä‘iá»m đạm đáp :
- Äại gia chỉ cần bước lên thang lầu nà y, láºp tức biến thà nh tỠđại gia.
Tôn Bình hét lên giáºn dữ, đỠmặt, thiết chưởng động liá»n.
Năm ngón tay của hắn bằng phẳng, đầu ngón tay trơ cứng, quả đúng là đã luyện công phu thiết sa chưởng, xuất thủ cực nhanh.
Một chưởng vừa đẩy ra, chưởng phong mạnh bạo chẳng khác nà o đao phong.
Thanh y thiếu niên cưá»i khan, đột nhiên xuất thá»§, dịch chuyển thân hình.
Tôn Bình đánh ra chiêu đó thá»±c ra là hư chiêu, hắn xuất đạo từ hồi mưá»i sáu tuổi, là m tiêu sư thân kinh bách chiến, biến chiêu nhanh nhẹn, thá»§ pháp trầm độc, xoay chưởng tấn công hạ bà n cá»§a thanh y thiếu niên.
Nhưng chiêu thức của thanh y thiếu niên cũng không kém phần nhanh nhẹn, bà n tay của hỠTôn vừa chặt xuống, hai ngón tay của thanh y thiếu niên đã hướng tới yết hầu hỠTôn.
“Bốc†một tiếng, hai ngón tay đó đã đâm thẳng và o yết hầu của hắn như một mũi kiếm sắc bén.
Tròng mắt Tôn Bình lòi ra, toà n thân co giáºt, thất khiếu mất khống chế ngay láºp tức, nước mắt, nước mÅ©i, nước miếng, nước tiểu trà o ra liá»n, miệng ú á»› vô định, thân hình ngã gục.
Thanh y thiếu niên từ từ rút ra cái khăn tay trắng toát, từ từ lau máu trên tay, không nhìn tới xác hỠTôn một lần.
Những ngưá»i đứng đó, nhìn thấy cảnh đó không khá»i muốn ói.
HỠđã từng giết ngưá»i, đã từng thấy ngưá»i chết, nhưng bao tá» há» lần nà y cÅ©ng phải buồn nôn, má»™t và i ngưá»i gần như muốn xỉu.
Thanh y thiếu niên chầm cháºm xếp cái khăn tay lại, nói nhá» :
- Các vị hiện tại còn chưa đi sao?
Cách xuất thủ của hắn tuy ghê gớm, nhưng hiện tại nếu bỠđi, Vạn Thắng tiêu cục là m sao còn chỗ đứng trên giang hồ nà y?
Lại có hai gã tiêu sư muốn xông lên.
HỠăn cơm của Vạn Thắng tiêu cục, bản thân hỠđã chuẩn bị cho ngà y nà y.
Nhưng Trịnh Phương Cương đột nhiên xuất thá»§, giang tay ra cháºn há» lại.
HỠTrịnh phát giác ra một quái sự.
Hôm nay khách lạ phương xa đến đông nghẹt, mặc dù đến từ khắp nơi, nhưng có một điểm tương đồng.
Không có ngưá»i nà o đội nón, trên đầu má»—i ngưá»i chỉ cá»™t má»™t Ä‘oạn vải lụa mà u bạc.
Ngoà i nà y máu đổ thịt rÆ¡i, nhưng chẳng có ngưá»i khách nà o thèm quay đầu nhìn má»™t cái.
Trịnh Phương Cương miá»…n cưỡng hạ khẩu khÃ, trầm giá»ng há»i :
- Bằng hữu xin cho biết quý tánh đại danh, từ đâu tới?
Thanh y thiếu niên cưá»i cưá»i nói :
- Mấy chuyện đó các hạ bất tất phải biết, chỉ cần các hạ biết một chuyện.
Trịnh Phương Cương há»i :
- Chuyện gì?
Thanh y thiếu niên Ä‘iá»m đạm đáp :
- Hôm nay là ngà y cho dù chưởng môn thất đại kiếm phái, ngÅ© đại bang chá»§, tất cả đến đây, thì cÅ©ng phải đứng ngoà i cá»a, nếu dám bước lên thang lầu má»™t bước, cÅ©ng phải chết!
Trịnh Phương Cương thất sắc :
- Tại sao váºy?
Thanh y thiếu niên trả lá»i :
- Vì có ngưá»i má»i khách đến đây hôm nay, ngoà i chá»§ còn có ba quý khách, ngoà i ra không ai khác được chà o đón.
Trịnh Phương Cương nhịn không nổi, há»i :
- Tháºt sá»± là ai ở trên lầu váºy?
Thanh y thiếu niên đáp :
- Äiểm nà y các hạ đừng nên há»i, các hạ nên biết từ sá»›m.
Thần sắc Trịnh Phương Cương hốt nhiên tái mét, ngáºp ngừng há»i :
- Là hắn?
Thanh y thiếu niên gáºt gáºt đầu :
- Là hắn.
Trịnh Phương Cương dáºm chân, quay đầu thẳng bước, đám tiêu sư cÅ©ng phải khiêng xác Tôn Bình Ä‘i theo.
Sau khi ra khá»i cổng, má»™t số ngưá»i nhịn không nổi há»i nhá» :
- Tháºt ra hắn là ai váºy?
Trịnh Phương Cương không trá»±c tiếp trả lá»i câu há»i, khẩu khà than thở, nói :
- Hà nh tung tại ngoại, thiên hạ đệ nhất anh hà o.
* * * * *
Hiện tại trên lầu có má»™t ngưá»i nhà n nhã ngồi trên cái ghế chánh tá»a.
Dáng ngưá»i ốm xanh xao, trong mắt cÅ©ng lá»™ ra vẻ mệt má»i vô ngần.
Không chỉ là mệt má»i, mà còn là yếu á»›t nữa.
Trá»i nóng quá, ngưá»i đó ngồi trên cái ghế bá»c da báo Ban Lan ngÅ© sắc, trên chân trùm chăn lông Ba Tư, không biết là lông gì, phát chóa ngân quang sáng quắc.
Nhưng ngưá»i đó thì ngược lại, hoà n toà n không còn má»™t chút quang thái, như bị căn bệnh lâu năm hà nh hạ chưa hồi phục được, thân đã mệt má»i lắm rồi, mà tâm cÅ©ng hoà n toà n mất hy vá»ng và tá»± tin sống còn.
Má»™t lão già đầu tóc bạc trắng, mặt mà y đỠá»ng, dung mạo uy vÅ© như má»™t tiên ông, vừa thư thái buông tay sau khi thi lá»… vá»›i ngưá»i đó.
Lão nhân nà y hoạt lá»±c nhanh mạnh như hùng sư mãnh hổ, nhãn quang kinh nhân hồn phách, ngưá»i thưá»ng không dám nhìn thẳng.
Nhưng lão ta đối vá»›i thanh niên mang trá»ng bệnh kia, thái độ lại cung kÃnh phi thưá»ng.
Vô luáºn là ai thấy lão ta hạ mình như váºy, khó có thể tin được rằng xưa nay lão ta uy trấn thiên hạ, ngạo thị giang hồ, tay cầm cây thiết chùy nặng chÃn mươi ba cân, hoà nh tảo sáu mươi ba tỉnh nam bắc, đả bại không biết bao nhiêu giang hồ lục lâm hà o kiệt, không hổ danh là má»™t thiên hạ võ lâm đại cao thá»§, thân kinh trăm tráºn lá»›n nhá», chưa từng chiến bại má»™t lần, Sư Vương Lam Thiên Mãnh.
Má»™t hán tá» cÅ©ng váºn bá»™ đồ thanh y quấn dải lụa trên đầu, dung diện cÅ©ng má»™t khuôn ráºp, lưỡng quyá»n ban bạch đúng thá»±c là má»™t trung niên nhân, Ä‘ang rót trà cho thanh niên mang trá»ng bệnh nà y.
Nhất cá» nhất động cá»§a trung niên hán tá» biểu lá»™ sá»± cẩn trá»ng quá đáng, chừng như lo sợ là m há»ng việc.
Hắn đổ nước sôi và o bình trà , không để rá»›t má»™t giá»t ra khá»i bình, hắn dùng hai tay nâng bình trà , chừng như dò xét sức nóng, rót trà và o chung, hai tay kÃnh cẩn dâng chung trà .
Thanh niên mang trá»ng bệnh tiếp chung trà , uống á»±c má»™t lần hết cả chung.
Bà n tay cá»§a ngưá»i nà y không má»™t chút huyết sắc, ngón tay dà i thượt cắt xén tỉ mỉ, cầm chung trà chừng như vất vả cá»±c nhá»c vô cùng.
Nhưng chÃnh thị đó là thiên hạ đệ nhất anh hà o Long NgÅ©.
Trong phòng không còn ngưá»i nà o khác, cÅ©ng không có ngưá»i nà o khác tá»›i.
Long Ngũ thở nhẹ, nói :
- Năm năm nay, ta chưa từng phải chỠđợi ai lâu.
Lâm Thiên Mãnh phụ há»a :
- Äúng váºy.
Long Ngũ tiếp :
- Hôm nay ta đã đợi há» quá ná»a canh giá» rồi.
Lâm Thiên Mãnh gáºt đầu :
- Äúng váºy.
Long Ngũ nói :
- Ta nhá»› lần trước ngưá»i bắt ta phải đợi lâu là Thiết nhị thái gia.
Lâm Thiên Mãnh đáp :
- Hiện tại hắn ta không còn có thể bắt ai phải đợi hắn được nữa.
Long Ngũ thở dà i, nói :
- Hắn thực sự chết một cách quá thê thảm.
Không ai có thể chỠđợi má»™t ngưá»i đã chết.
Lâm Thiên Mãnh nói tiếp :
- Sau nà y cÅ©ng không có ai phải chỠđợi bá»n Äá»— Thất nữa.
Long Ngũ nói :
- Äó là chuyện sau nà y.
Lâm Thiên Mãnh há»i :
- Hiện tại bá»n hắn không thể chết?
Long Ngũ đáp :
- Không thể.
Lam Thiên Mãnh nói :
- Có chuyện cần phải nhá» bá»n há» là m?
Long NgÅ© gáºt đầu, chừng như mệt má»i sau khi nói và i câu, hắn tháºt sá»± không phải là hạng ngưá»i thÃch nói chuyện nhiá»u.
Tháºm chà nghe nhiá»u hắn cÅ©ng không muốn, vì váºy khi hắn không mở miệng, ngưá»i khác cÅ©ng phải im lặng.
Ãnh sáng héo hắt trong phòng đượm hương hoa, bên ngoà i yên tÄ©nh cá»±c kỳ, hÆ¡n hai chục bà n tuy đông nghẹt ngưá»i, nhưng không có câu nói nà o thoát khá»i lá»— tai má»i ngưá»i.
Tấm mà n Ä‘en má»›i được thay hốt nhiên bị vén lên, má»™t tên đầu bếp mặc y phục xanh đầu chÃt dải lụa ngắn mà u bạc, cúi thấp đầu, trong tay bưng má»™t mâm thức ăn bước và o.
Lam Thiên Mãnh nhướng mà y :
- Äi ra!
Tên đầu bếp thản nhiên đáp :
- Tiểu nhân mang thức ăn và o thôi.
Lam Thiên Mãnh giáºn dữ :
- Ai gá»i ngươi Ä‘em thức ăn và o? Khách chưa tá»›i mà .
Tên đầu bếp hốt nhiên cưá»i, nói nhẹ :
- Ba vị khách nhân đó, chỉ sợ không có cơ hội đến đây.
Long NgÅ© tuy mệt má»i, nhưng trong cặp mắt vô thần đó, đột nhiên phát xạ má»™t luồng nhãn quang sắc bén tá»±a Ä‘ao phong, nhìn chằm chằm và o mặt gã đầu bếp.
Dung diện cá»§a gã đầu bếp tròn quay, khuôn mặt cưá»i cưá»i thân thiết, nÆ¡i góc mắt tuy lá»™ và i vết nhăn, nhưng đôi mắt thá»±c sá»± là cá»§a má»™t ngưá»i trẻ tuổi, ngây thÆ¡ thuần chân.
Vô luáºn ai gặp được gã ta, cÅ©ng cảm thấy thần thái dịu dà ng, tâm địa trong sáng và hÆ¡n hết là cá» chỉ thân máºt hà i hòa như trẻ nÃt cá»§a gã ta.
Nữ nhân nà o cưới được loại nam nhân nà y, tuyệt đối không thất vá»ng và hối háºn chút nà o.
Long NgÅ© nhìn gã ta đăm đăm, má»™t hồi lâu, chầm cháºm há»i :
- Ngươi nói hỠkhông thể đến?
Gã đầu bếp gáºt đầu :
- Không thể nà o đến được.
- Ngươi biết chắc?
Gã đầu bếp chưa trả lá»i, đặt cái mâm lên bà n, từ từ giở nắp.
Tròng mắt Long NgÅ© đột nhiên co thắt lại, và nh môi đột nhiên Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, chầm cháºm nói :
- Quả là món ăn ngon.
Gã đầu bếp cÅ©ng cưá»i cưá»i :
- Không những ngon, mà còn rất quý giá.
Long NgÅ© tá»± nhiên đồng ý vá»›i lá»i cá»§a gã ta :
- ÄÃch xác quý giá vô cùng.
Món đồ ăn không thể chối từ đó, không phải là nem công chả phượng, không phải là tay gấu hay vi cá, mà là ba bà n tay.
Ba bà n tay ngưá»i!
Ba bà n tay xếp chỉnh chỉnh tá» tá» trong má»™t cái tô, má»™t bà n tay khổng lồ, hai bà n tay nhá», má»™t bà n tay trái, hay bà n tay phải.
Bà n tay phải khổng lồ to gấp ba lần bà n tay bình thưá»ng.
Trên bà n tay trái kia dư tới hai ngón tay, trên bà n tay phải thứ hai lại thiếu tới ba ngón.
Cho dù có bá» và ng ngá»c đầy tô, giá trị cÅ©ng không bằng má»™t góc.
Tháºt sá»± mà nói, ba bà n tay trong tô phải gá»i là vô giá.
Long NgÅ© dÄ© nhiên nháºn ra ba bà n tay đó, không tá»± ká»m chế được, thở dà i nhè nhẹ :
- Äúng là há» thá»±c sá»± không thể đến.
Gã đầu bếp thản nhiên cưá»i nói :
- Nhưng tôi đã đến.
Long NgÅ© há»i lại :
- Ngươi?
- Há» không đến, tôi đến cÅ©ng váºy.
Gã đầu bếp nói tiếp :
- HỠchắc chắn không phải là bằng hữu của ông.
Long Ngũ lãnh đạm nói :
- Ta không có bằng hữu.
Äôi mi Long NgÅ© chá»›p chá»›p, ra chiá»u có chuyển biến mệt má»i, tịch mịch.
Gã đầu bếp có vẻ thấu hiểu biểu tình đó :
- Ông không có bằng hữu, có lẽ ngay cả kẻ thù cũng không có.
Long Ngũ nhìn gã đầu bếp :
- Ngươi không tệ lắm.
Gã đầu bếp tiếp :
- Ông kêu hỠđến, chỉ vì có chuyện muốn nhỠhỠlà m.
Long Ngũ lại nói :
- Ngươi quả nhiên không tệ chút nà o.
Gã đầu bếp cưá»i cưá»i, nói :
- Sở dÄ© tôi đến cÅ©ng váºy, là vì nếu há» là m được chuyện đó, tôi cÅ©ng có thể là m được.
- Ba ngưá»i há» là m được chuyện đó, ngươi cÅ©ng là m được?
- “Phân quang tróc ảnh, nhất thá»§ thất sát†- Long NgÅ© nhìn chằm chằm và o bà n tay trái trong tô - “Ngươi biết bà n tay nà y đã giết bao nhiêu ngưá»i không? Ngươi biết hắn giết ngưá»i nhanh tá»›i mức nà o không?â€.
- Không biết.
- “Diệu thá»§ thần thâu, vô khổng bất nháºp†- mục quang Long NgÅ© chuyển qua bà n tay phải cụt ba ngón - “Ngươi biết bà n tay nà y đã thâu tóm bao nhiêu kỳ trân dị bảo không? Ngươi biết thá»§ pháp tinh xảo cá»§a bà n tay nà y đến mức nà o không?â€.
- Không biết.
- “Cá»± linh chi chưởng, lá»±c cá» thiên cân†- Long NgÅ© Ä‘ang nhìn tá»›i bà n tay thứ ba - “Ngươi biết bà n tay nà y có thần lá»±c tá»›i mức nà o không?â€.
- Không biết.
Long NgÅ© cưá»i lạnh :
- Cái gì ngươi cÅ©ng không biết, nhưng ngươi nghÄ© rằng ngươi có thể là m được chuyện ba ngưá»i đó có thể là m?
- Tôi chỉ biết một việc.
- Nói đi.
Gã đầu bếp Ä‘iá»m đạm thốt :
- Tôi biết bà n tay tôi còn dÃnh trên cổ tay tôi, còn bà n tay cá»§a ba ngưá»i kia Ä‘ang nằm trong tô.
Long Ngũ hốt nhiên đi tới, nhìn gã đầu bếp chằm chằm :
- Tựu trung sở dĩ ba bà n tay nà y nằm trong tô là do ngươi?
Gã đầu bếp cưá»i cưá»i :
- Vô luáºn bất cứ ai muốn buôn bán, tất phải trưng và i món hà ng để khách xem qua.
Mục quang Long NgÅ© sắc bén như Ä‘ao kiếm Ä‘e dá»a :
- Ngươi có gì để bán?
Gã đầu bếp trả lá»i :
- Tôi.
- Ngươi là ai?
- Tôi hỠLiễu, Liễu như dương liễu.
Cái hỠkhông có gì lạ lẫm.
- Ngưá»i ta gá»i tôi là Liá»…u Trưá»ng Nhai, Trưá»ng là dà i, Nhai là đưá»ng.
- “Liá»…u Trưá»ng Nhai!†- Long NgÅ© lặp lại - “Quả là má»™t cái tên quái lạâ€.
Liá»…u Trưá»ng Nhai nói :
- Có nhiá»u ngưá»i há»i tôi, tại sao lại lấy cái tên quái lạ như váºy.
Long NgÅ© há»i :
- Tại sao váºy?
- Bởi vì tôi thÃch đưá»ng dà i.
Liá»…u Trưá»ng Nhai cưá»i cưá»i, lại nói :
- Tôi luôn tưởng tượng rằng, nếu tôi là má»™t con đưá»ng dà i, hai bên trồng dương liá»…u, nhưng cÅ©ng có mở đủ loại cá»a hà ng, má»—i ngà y có bao nhiêu hạng ngưá»i bước qua thân thể tôi, có má»™t cô nương tá»›i tuổi cáºp kê, cÅ©ng có má»™t thiếu phụ quá thì, có má»™t tiểu hà i tá», cÅ©ng có má»™t lão thái bà ...
Nhãn thần hắn tựa như đang chu du trong một ảo tưởng trẻ thơ huyễn hoặc, một ảo tưởng huyễn hoặc vừa mỹ lệ vừa kỳ quái :
- Má»—i ngà y tôi quan sát những ngưá»i nà y dạo quanh trên thân thể tôi, chuyện trò dưới tà ng cây dương liá»…u, mua bán trong tiệm, đó không phải là má»™t chuyện lý thú sao?
Còn có dạng ngưá»i nà o thú vị hÆ¡n sao?
Long NgÅ© cưá»i.
Trên mặt Long NgÅ©, lần đầu tiên hiện ra má»™t nụ cưá»i tươi tắn vui sướng, vừa cưá»i vừa nói :
- Con ngưá»i ngươi rất thú vị.
Nói xong, nụ cưá»i cá»§a hắn biến mất, lạnh lùng thốt :
- Giết con ngưá»i lý thú nà y cho ta ngay.
Lam Thiên Mãnh nãy giỠđứng hầu sau lưng Long Ngũ, chữ “giết†vừa xuất khẩu, Lam Thiên Mãnh đã xuất thủ!
Vừa khi há» Lam xuất thá»§, thân mình lão ta như biến thà nh má»™t mãnh sư, động tác còn nhanh nhẹn hÆ¡n mãnh sư nhiá»u! Tinh xảo hÆ¡n nhiá»u!
Xoay thân má»™t vòng, thân mình lão đã đến trước mặt Liá»…u Trưá»ng Nhai, tả thá»§ xòe năm ngón như hổ trảo, nhắm ngá»±c Liá»…u Trưá»ng Nhai vồ tá»›i.
Vô luáºn là ai cÅ©ng thấy rằng trảo chiêu cá»§a lão ta có thể xé toang lồng ngá»±c há» Liá»…u, tá»›i táºn tim phổi.
Thân hình Liá»…u Trưá»ng Nhai dịch chuyển ná»a vòng, tránh khá»i trảo thức đó, cháºn đứng thế công cá»§a Lam Thiên Mãnh má»™t cách xảo diệu.
Ai cÅ©ng biết Lam Thiên Mãnh đã liệu tÃnh trước thế đỡ cá»§a há» Liá»…u, hữu thá»§ năm ngón nhanh chóng khép kÃn hình thà nh thá»§ Ä‘ao tÃm lịm chuẩn bị chém thẳng xuống cổ trái cá»§a Liá»…u Trưá»ng Nhai.
Chiêu thức đó không những trà mệnh, độc nhất là dồn đối phương không còn chỗ thoát thân.
Sư Vương Lam Thiên Mãnh trong bốn chục năm qua, xuất thủ sát nhân, chưa từng phải dụng quá ba chiêu.
Liá»…u Trưá»ng Nhai đã dùng táºn lá»±c để tránh chiêu đầu, nếu không hồi lá»±c được, tất không thể nà o cải biến động tác.
Sỡ dÄ© Sư Vương hạ thá»§ mà không cần dùng tá»›i chiêu thứ ba là như váºy.
Lão ta tháºt sá»± không phải xuất chiêu thứ ba.
Bá»i vì lão ta thình lình phát hiện, bà n tay cá»§a Liá»…u Trưá»ng Nhai đã chÄ©a sát cùi chõ cá»§a lão, nếu lão chém hữu chưởng xuống, cùi chõ cá»§a lão nhất định phải chạm và o bà n tay cá»§a Liá»…u Trưá»ng Nhai.
Khá»›p xương nÆ¡i cùi chõ rất má»m và giòn, ngón trá» cá»§a Liá»…u Trưá»ng Nhai bén như con mắt chim phượng, nếu công và o khá»›p xương nÆ¡i cánh chõ tất là m cho khá»›p xương vỡ vụn.
Lão ta không thể mạo hiểm như váºy.
Hữu thá»§ cá»§a lão ta đột nhiên đình chỉ giữa không trung, chỉ trong má»™t chá»›p mắt, Liá»…u Trưá»ng Nhai đã phóng ra ngoà i cổng.
Lam Thiên Mãnh đứng yên không truy kÃch, bởi vì cái vẫy tay cá»§a Long NgÅ© đã cháºn lão lại :
- Và o đây.
Khi Liá»…u Trưá»ng Nhai tiến và o, Lam Thiên Mãnh đã đứng yên sau lưng Long NgÅ©, trung niên nhân váºn thanh y quấn dải lụa trắng trên đầu cÅ©ng đứng yên má»™t góc, không má»™t chút gì dao động.
- “Ông nói tôi là má»™t ngưá»i thú vị, trên thế gian nà y đâu có bao nhiêu ngưá»i thú vị†- Liá»…u Trưá»ng Nhai gượng cưá»i - “Tại sao ông lại phải giết tôi?â€.
Long Ngũ đáp :
- Äôi khi ta cÅ©ng muốn nói dối, nhưng ta hoà n toà n không muốn nghe nói dối.
Liá»…u Trưá»ng Nhai há»i :
- Ai nói dối?
Long NgÅ© trả lá»i :
- Ngươi!
Liá»…u Trưá»ng Nhai cưá»i cưá»i, nói :
- Äôi khi tôi cÅ©ng muốn nghe nói dối, nhưng tôi tháºt ra không há» nói dối.
Long Ngũ nói :
- Cái tên Liá»…u Trưá»ng Nhai, ta chưa há» nghe qua.
Liá»…u Trưá»ng Nhai nói :
- Bản thân tôi vốn không nổi tiếng.
Long Ngũ nói :
- Äá»— Thất, Công tôn Diệu, Thạch Trá»ng, tất cả Ä‘iá»u là danh nhân, ngươi đã tiêu diệt há».
Liá»…u Trưá»ng Nhai tiếp lá»i :
- Vì váºy ông cho rằng tôi xuất thân cÅ©ng phải nổi danh lắm?
Long NgÅ© trả lá»i :
- Vì váºy ta cho rằng ngươi nói dối.
Liá»…u Trưá»ng Nhai cưá»i cưá»i, nói :
- Năm nay tôi mới ba mươi, nếu tôi muốn là m danh nhân, chắc đã chết hồi nãy rồi.
Long NgÅ© nhìn chằm chằm và o há» Liá»…u, mục trung ra chiá»u vui vẻ, hắn đã hiểu lá»i nói cá»§a Liá»…u Trưá»ng Nhai.
Cầu danh, bản thân phải tốn nhiá»u công phu cho việc đó, muốn luyện võ, dÄ© nhiên cÅ©ng phải tốn nhiá»u thá»i gian cho việc đó.
Có thể thà nh toà n cả hai thứ má»™t lượt, trên thế gian nà y không có mấy ngưá»i.
Liá»…u Trưá»ng Nhai chắc chắn không phải dạng ngưá»i có thể đối chá»i vá»›i ngưá»i tuyệt đỉnh thông minh, cho nên hắn chỉ chá»n má»™t thứ.
Hắn chá»n luyện võ, vì váºy mặc dù hắn không nổi danh, hắn vẫn còn sống.
Chân lý đó không phải là dễ hiểu, Long Ngũ một khi đã hiểu, trỠtay và o cái ghế đối diện :
- Ngồi xuống.
Không có bao nhiêu ngưá»i có thể ngồi đối diện vá»›i Long NgÅ©.
Liá»…u Trưá»ng Nhai chưa ngồi xuống :
- Ông không chuẩn bị giết tôi nữa chứ?
Long Ngũ đáp :
- Má»™t ngưá»i thú vị trên Ä‘á»i nà y không có mấy, hữu dụng thì cà ng Ãt, ngươi không những thú vị mà còn rất hữu dụng.
Liá»…u Trưá»ng Nhai cưá»i nói :
- Vì váºy ông chuẩn bị mua tôi?
Long NgÅ© há»i :
- Ngươi phải bán à ?
Liá»…u Trưá»ng Nhai nói :
- Tôi không có ngưá»i hữu danh, cÅ©ng không có ai khác để bán, nhưng còn má»™t thân sắp ba chục tuổi nà y, tá»±u nan rất muốn hưởng thụ.
Long Ngũ nói :
- Chừng như dạng ngưá»i như ngươi, cÆ¡ há»™i bán rất nhiá»u, tại sao lại phải tìm chÃnh ta?
Liá»…u Trưá»ng Nhai đáp :
- Bởi vì tôi không ngu, bởi vì tôi ra má»™t giá rất cao, bởi vì tôi biết ông là ngưá»i có thể trả cái giá đó, bởi vì...
Long NgÅ© ngắt lá»i, nói :
- Nội ba nguyên nhân đó là đủ rồi!
Liá»…u Trưá»ng Nhai nói :
- Nhưng cả ba, chưa phải là nguyên nhân quan trá»ng nhất.
Long Ngũ thốt :
- á»’.
Liá»…u Trưá»ng Nhai tiếp :
- Äiểm tối trá»ng, tôi không chỉ muốn bán lấy tiá»n, mà cÅ©ng muốn lấy thà nh tá»±u, bất cứ chuyện gì cần bá»n Äá»— Thất ba ngưá»i là m, nhất định phải là chuyện quan trá»ng.
Long NgÅ© tái mặt, trên môi cÅ©ng nở má»™t nụ cưá»i, đột nhiên giÆ¡ tay, cưá»i nói :
- Má»i ngồi.
Liá»…u Trưá»ng Nhai cuối cùng cÅ©ng an tá»a.
Long Ngũ thốt :
- Bà y tiệc.