- Từ hôm nay trở đi, Hồng Nhật thần kiếm chính thức thất truyền trên giang hồ
Đông Phương Bạch nhẹ giọng nói
Tâm huyết cả cuộc đời bị hủy, Đông Phương Hồng chân chính tuyệt vọng
- Trẫm một đời anh hùng, tuyệt đối không thể chết dưới tay nữ nhân
Nhìn kẻ bại dưới chân, Đông Phương Bạch ngẩng đầu, ngạo nghễ nói:
- Cuối cùng, ngươi chỉ là nữ nhân
Lãnh Đồng đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nàng hiểu rõ ý của câu nói này, người làm đại sự, lục thân không nhận. Nếu Đông Phương Hồng có thể lục thân không nhận, căn bản không có cạm bẫy nào vây khốn được nàng. Tất nhiên nếu thế, Đông Phương Bạch và Lãnh Đồng đã là người chết
-Người đâu!
Đông Phương Bạch ra lệnh:
- Mang trưởng công chúa đi thay quần áo
Bọn thị vệ nhận lệnh. Nói thay quần áo kỳ thực chỉ pha rò mà thôi. Thực chất là cưỡng ép cởi quần áo
- Không, mau dừng tay, mấy tên cầm thú này
Đông Phương Hồng liều mạng giãy dụa, nhưng vô lực, không ngăn cản được bọn thị vệ giống như sói như hổ
Bọn thị vệ cố gắng đè tay chân của Đông Phuơng Hồng. Một tên thị vệ không để ý tới thể diện, tát thẳng vào mặt Đông Phương Hồng, khiến khóe miệng nàng đổ máu
- Công chúa là vương tộc, cần phải dùng lễ để đỗi đãi. Nếu nàng bị thương, đầu của các ngươi đều roi xuống đất
Đông Phương Bạch tùy ý nói:
- Nếu chất nữ (cháu gái) không muốn thay quần áo, vậy cũng được thôi, các ngươi đem nàng tới cửa chính, để văn võ bá quan nhìn cảnh công chúa trân truồng
Dường như lời đe dọa có tác dụng. Cuối cùng, một mảnh quần áo lớn bị lột bỏ lộ ra tiểu y màu vàng. Sau một lúc giãy dụa kịch liệt, quần áo của nàng rời khỏi thân thể chủ nhân
Bọn thị vệ mơ ước Đông Phương Hồng đã lâu. Chỉ có điều bình thường thân phận cách biệt, chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng. Hiện tại có cơ hội, bọn chúng nhân cơ hội giở trò, chi hận Đông Phương Hồng không vặn vẹo cơ thể
- Bệ hạ! Nếu mọi việc đã định, Lãnh Đồng không muốn ảnh hưởng bệ hạ hưởng lạc, xin cáo lui!
- Tốt lắm. Trẫm hứa sẽ ban chức nguyên soái cho ngươi. Ngày mai lâm triều, trẫm sẽ tuyên bố
Đông Phương Bạch gật đầu nói
Đông Phương Bạch quay đầu ra lệnh:
- Tất cả các ngươi lui xuống, thay trầm truyền chỉ thưởng cho người nhà của những binh sĩ hi sinh trong đêm nay
Nhận được lời hứa hẹn của hoàng đế, bọn thị vệ cao hứng rời đi
Từ trước tới nay, chưa bao giờ Đông Phương Hồng lõa thể trước mặt nam tử nào. Vừa rồi lõa thể trước mặt bao nhiêu người, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận
- Ngươi là ác ma, vì sao lại làm như vậy, sao xứng vói phụ vương đã chết sao.
Đông Phương Hồng bi phẫn nói
- Phụ vương đã chết! Ha ha .. .nha đầu, ngươi không hiểu phụ thân mình rồi
- Ngươi có ý gì?
- Có ý gì sao?
Đông Phương Bạch quay đầu, nửa bên mặt như phủ một tầng sương lạnh
- Huynh đệ của ác ma đương nhiên cũng là ác ma
Đông Phương Bạch nói:
- Ngươi nghĩ hắn sẽ hi sinh vì quốc gia sao. Ngươi sai rồi, hắn lợi dụng ngươi cầm Chân Long bảo kiếm để phá vây, để tránh tai mắt của người khác. Còn bản thân hắn thì theo mật đạo trốn ra khỏi vương thành
Giọng nói tràn ngập tức giận, giống như không phát tiết được nỗi bực đè nén vô số năm
- Lão bỏ chạy, không sao cả. Hôm nay ta sẽ gian dâm tỷ muội các ngươi. Ngày sau sẽ lấy thủ cấp của lão
- Ngươi thả Phương Phương đi! Cho dù ngươi không niệm tình nàng là chất nữ nhưng nàng nhỏ tuổi như vậy, ngươi cũng nhẫn tâm xuống tay sao?
Đông Phương Hồng bi ai nhận số mệnh. Vì muội muội dù nàng từ bỏ lòng tự tôn, cầu xin kẻ thù.
- Nếu phụ thân ngươi bỏ được, ta cần gì phải khách khí
Đông Phương Bạch nói:
- Có lẽ ngươi không biết, vết thương trên người muội muội ngươi là do phụ thân từ ái của ngươi gây ra. Trong lúc chạy trốn, hắn đá nàng từ trên xe xuống để ngăn cản truy binh
Đông Phương Hồng kinh hãi, gần như không tin vào lỗ tai của mình. Không ngờ phụ thân lại là người.. .không
- Ta không tin, phụ vương không làm như vậy
- Tin hay không tùy ngươi, tuy nhiên....
Đông Phương Bạch quỷ dị cười:
- Nếu không phải hắn sai người mật cáo lộ tuyến bỏ chạy của ngươi, đúng là không dễ phục kích ngươi
Đầu Đông Phương Hồng tối sầm, mắt nổ đom đóm, khí huyết trong ngực không lưu thông, trong lòng thống khổ vô cùng, ngũ tạng lục phủ như bị phá nát. Trong một buổi tối, người bạn nàng tín nhiệm nhất đánh lén nàng, sau đó thân thúc phục lăng nhục, cuối cùng ngay cả phụ thân cũng bán đứng nàng
- Rốt cuộc ta sinh ra và chiến đấu vì cái gì?
Câu hỏi đó vang lên trong đầu nàng, như phủ nhận sự tồn tại trước kia của nàng
Âm thanh đồ vật tan vỡ vang lên trọng đầu nàng. Linh hồn, lý trí, ý thức của nàng trong nháy mắt tan vỡ. Hại hàng nước mắt màu đỏ chảy trên khuôn mặt bạch ngọc của nàng. Ánh mắt của Đông Phương Hồng dại ra, vẻ mặt si ngốc ngồi dưới đất
-Tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy, nói chuyện với muội đi! Phương Phương rất sợ!
Nhìn tỷ tỷ sụp đổ, Đông Phương Phương kinh hãi, nửa quỳ nửa bước tới gần bên người Đông Phương Hồng. Thân thể bị trói loạng choạng chạm vào tỷ tỷ thân ái
-Ha ha ...haha...
Không gian trầm mặc bị phá tan, Đông Phương Hồng cười to, nàng bừng tỉnh, từ nơi tối tăm nhất trong địa ngục trở về nhân gian. Tiếng cười nát lòng của nàng vang vọng cả đại điện
Giờ phút này, ý thức của Đông Phương Hồng hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại thân thể xinh đẹp mà thôi
Đông Phương Phương kinh hoảng, không biết làm thế nào chỉ biết kêu “tỷ tỷ”. Nhìn khuôn mặt của muội muội, Đông Phương Hồng buồn bã nói:
- Đúng vậy! Ta và muội bị mọi người từ bỏ. Trên thế giới này chỉ còn hai tỷ muội chúng ta
Ngoài cửa điện, những tiếng ồn ào vang lên, Đông Phương Bạch trầm giọng nói:
- Đã chuần bị tốt chưa?
- Bẩm bệ hạ, người đã tới đủ
- Tốt lắm, trẫm sẽ làm lễ khao quân! Trong hai ngày tới, ai quấy rầy trẫm, cứ giết không tha
Nói xong, hắn kéo Đông Phương Hồng đi không thèm liếc mắt, vứt nàng như thể một thứ rác rưởi ra ngoài cửa cung
Máu, im ắng không một tiếng động.