Suốt cả buổi sáng hì hục chọc ngoáy mãi mới sửa được cái wifi. Mấy hôm nay không online được làm mình lại nảy ra ý tưởng điên khùng là viết hồi kí. Mà cũng hay, mười hay hai mươi năm sau, khi mà đã ở một chặng khác của đời người, mình xem lại hồi kí bản thân thì thú vị đấy chứ. Tuy nghe vẻ hơi hâm hấp nhưng cũng là cách hay để giết thời gian và định tâm lại.
Hôm nay, mẹ dù vẫn nhăn nhó với chứng đau dạ dày vẫn cứ nhắc mãi chuyện chụp ảnh cháu nội ở NY rồi gửi về. Mình biết làm sao bây giờ, ứa nước mắt. Tàn nhẫn và bất công quá, tại sao cái lưỡi hái không nhằm vào mình đi cơ chứ, mình mới là kẻ có tội cơ mà. Mình đúng là thằng con bất hiếu, đã làm khổ hai cụ quá rồi…
Chiều, chỉ im lặng. Mình muốn “xét nghiệm” lại chính bản thân. Kết quả thật bất ngờ. Chẳng lẽ đã rơi mất hoặc vỡ tan tành vào hôm 0802 XĐ hoặc 1402 TĐ mất rồi? Ôi, sức hủy diệt của SPB thật ghê gớm, mình căm thù nó. Biết đâu sau này chỉ là sự luyến tiếc cho một điều đẹp đẽ nhưng sớm lụi tàn? Dù sao nếu có kiếp sau, mong rằng ông trời cho mình lại…
Vậy là mình đã quyết định được rồi, tuy không thật lớn lao nhưng lại rất quan trọng. Hy vọng mọi sự sẽ ổn.
Ngày mai mình sẽ gặp khách hàng.
Ngày mai mình sẽ đi sinh nhật J.
Ngày mai mình sẽ về sớm nấu cơm cho hai cụ.
Ngày mai TQT sẽ trở lại với mọi người.
Lời em nói trong nhật kí sai rồi, Susu ạ. Em hãy luôn kề bên tiếp thêm sức mạnh cho anh nhé!
|