Kim Quang Động, Càn Nguyên hậu sơn
Một vụ nổ tương đối, chỉ thấy khói mà không có lửa…
Một không gian rộng, chính giữa là một hỏa lô đang nghi ngút khói trắng.
Khói mờ tan đi, để lộ rõ một thân ảnh tương đối thảm hại. Người gầy gò, tóc tai bù xù, mặt mũi lầm lem tro bụi, áo quần nhàu nhĩ. Chỉ có sắc mặt của hắn thì cực kì hồ hởi.
- Thành công rồi, lão già, ta thành công rồi… cuối cùng ngọc đế lão nhân gia cũng không phụ lòng ta….
Hắn vừa chạy như điên, miệng gào thét cực kì phần chấn, thanh âm giống như vừa phát hiện ra tân thế giới, mà trên tay là một kiện đồ vật còn mờ mờ khói.
Thái Ất lúc ấy đang tĩnh tu tại chính điện, bị tiếng gào thét của Tiểu Thiên làm cho kinh động. Chưa kịp càu nhàu đã bị gã tiểu tử ấn vào trong tay kiện đồ vật kia. Lão tạm không để tâm đến hắn, chỉ quay sang nhìn ngắm thứ trên tay mình.
Đơn giản là một lưỡi kiếm, chiều dài và chiều rộng đều trung bình. Mới chỉ có đầu nhin hình thành, còn lưỡi vẫn chưa qua gia công, trên thân cũng chưa có họa tiết. Tóm lại là so với một lưỡi kiếm của phàm nhân, thì không có nhiều khác biệt. Có lẽ chỉ có khả năng đàn hồi và độ bền cao hơn mà thôi.
Nhưng mà sau đó, Thái Ất đột ngột hiểu ra tại sao Tiểu Thiên lại mừng rỡ điên cuồng đến vậy. Nguyên nhân vì lão phát hiện ra, cụm khói mờ bốc lên từ lưỡi kiếm là hàn khí.
Hơn nữa hàn khí lại dàn trải toàn lưỡi kiếm, không có thiên lệch ở một điểm. Lưỡi kiếm này đích thị là cực phẩm.Nói cách khác, Tiểu Thiên đã có tiền đề vững chắc để chế tạo băng hệ tiên kiếm hoàn chỉnh, uy lực tuyệt đối không tầm thường.
Phải biết rằng, trước đó hai người họ đã thất bại rất nhiều, không cách nào đưa được hàn khí vào kim loại. Hàn khí quá lớn thì kết cấu thép bị phá hủy. Ngược lại thì không thể duy hàn khí đến hết quá trình dung luyện, chỉ tạo ra được phế thiết bỏ đi. Dẫu đã thay thế rất nhiều vật liệu, nhưng mà chung qui vẫn không có kết quả.
Thực ra băng hệ pháp bảo trong tam giới là rất hiếm, mà băng kiếm thì ngoại trừ Băng Long vương kiếm của Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận ra thì hầu như ít thấy. Nguyên nhân cũng vì hạn chế trong kỹ thuật chế tác như trên. Nếu dùng nguyên khối băng phong thì không đảm bảo cương tính, đàn tính cần thiết cho kiếm. Mà dùng kim khoáng thì rất khỏ để đạt đến tỉ lệ hàn khí phù hợp.
Không ngờ hôm nay lại xuất hiện một băng kiếm ở dạng thô thực sự, mà chất lượng lại rất tốt. Điều này khiến Thái Ất không khỏi ngạc nhiên. Không lẽ Tiểu Thiên là thiên tài chế tác pháp bảo. Lão tò mò hỏi:
- Ngươi rốt cục là như thế nào tạo nên thứ này?
Tiểu Thiên hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó mấy giờ, tâm trí bắt đầu phát hiện có chỗ không ổn.
Hắn trải qua một thời gian dài thiếu ngủ, cộng thêm làm việc quá sức, thế nên tinh thần thể chất đều suy kiệt, ngủ gục lúc
nào không biết. Trước đó chỉ kịp đẩy kim khoáng, toái tinh thạch và thiên niên băng phách vào hảo lô, rồi sau đó thì thần trí mê mệt, ngủ như chết.
Lúc nghe tiếng nổ lớn, mới giật mình tỉnh lại. Sực nhớ ra vẫn đang trong quá trình chế luyện, nhưng mà trong lòng hắn thì than thầm: bị bỏ bê không canh chừng như vậy, e rằng thứ kia đã thành ra phế phẩm rồi.
Đến khi khói trắng tan, thì trong hỏa lô hiện ra khối hàn thiết này, điều hắn bất ngờ nhất lại chính là: từ trên lưỡi kiếm thô sơ tỏa ra hàn khí rõ rệt. Lúc ấy hắn vui mừng đến phát cuồng, mọi chuyện đều không có suy tính.
Giờ nhớ lại, Tiểu Thiên trong lòng bắt đầu có chút hỗn loạn. Mà nhìn mặt Thái Ất, cũng hình dung được điều tương tự. Bởi vì lúc chọn lựa vật liệu, hắn cũng không có mấy tin tưởng. Trước đó đã thất bại quá nhiều nên trong tâm trí hắn, việc thay thế một vài nguyện liệu dường như hiệu quả là không nhiều.
Tóm lại, trong thời gian hắn thiếp đi, chắc chắn có điều gì đó mờ ám!
Nhưng mà Thái Ất sau đó tự nhiên mỉm cười, tựa như đã có đáp án. Chỉ là lão không nói rõ, tay kẽ vuốt ve lưỡi kiếm:
- Đồ tốt, đúng là đồ tốt, quả nhiên là như vậy a….
Tiểu Thiên vẫn còn chưa kịp hiểu, ngơ ngác hỏi lại:
- Quả nhiên cái gì chứ lão già?
Thái Ất tiếp tục cười, bộ dáng bí ẩn cực kì đáng ghét. Lão không có ý định tiết lộ chân tướng, liền quay sang hỏi ngược:
- Vậy bây giờ ngươi định tạo hình pháp bảo thế nào, vận dụng thứ này ra làm sao?
Tiểu Thiên vẫn để bụng thái độ úp mở của Thái Ất, liền cười khẩy. Tay hắn chớp mắt giật lấy hàn thiết từ tay lão già mập, miệng cười xảo quyệt:
- Không nói cho ta biết, vậy cũng đừng hòng ta cho lão biết kế hoạch sắp tới của ta…
Nói rồi, hắn bỏ mặc Thái Ất đang xị mặt cực kì khó chịu, chạy biến về phía phong hỏa đường. Vẳng sau còn nghe tiếng chửi của lão già: Tiểu tử thối, nhớ mặt ta đó!!!