Đang thi nhau la hét, đập rầm rầm vào thành contener thì những tiếng bước chân nện mạnh trên đất ngày một lớn dần, khiến hai gã ăn mày lập tức đình chỉ hoạt động vểnh tai mà lắng nghe.
"Cạch, cạch"
Chiếc chốt cửa đã được mở ra, dường như những tiếng động mà hai gã gây ra không hề vô ích, có người đã nghe thấy những tiếng động này mà tới. Hai gã ăn mày thật không dám tin mình có thể sớm thoát ra ngoài như vậy, sung sướng đến nỗi reo hò, nhảy lên như mấy con loi choi.
-Mau mở cửa, mau mở cửa….
Hai gã vừa hét lên vừa tiến sát cánh cửa contener, như sợ đám người kia đi mất.
"Kétttt"
Cánh cửa sắt ngăn cách hai gã với thế giới bên ngoài bây giờ đây đã không còn, cái ập vào mắt chúng là những ánh sáng chói lòa mờ mờ ảo ảo do ở quá lâu trong bóng tối. Phải sau tầm hơn một phút thì đôi mắt chúng mới thích ứng được với ánh sáng ban ngày, trước mắt chúng là những bóng người mờ mờ đã dần rõ nét. Có tất cả hơn mười tên da đen cao to lừng lững chí ít cũng phải cao tới 1 mét 9, ăn mặc như "ram-bo" quần giàn-gi áo me-ô màu đen, tay lăm lăm những khẩu súng tự động báng gỗ thuộc loại AK-47. Tên nào trông cũng hung hãn đáng sợ, thấy mấy tên trông như khủng bố này hai gã ăn mày không khỏi hồn bay phách tán, sợ đến mửa mật vỡ tim, sự vui mừng đang lên tới cao trào lập tức bay biến đi đâu mất.
Thấy hai kẻ đứng trong contener cứ đơ người ra, mặt tái nhợt đi thì một tên da đen để bộ râu quai nón nhanh chóng ra lệnh cho đám thủ hạ đứng xung quanh, hắn ra lệnh bằng một thứ tiếng mà hai gã ăn mày không thể hiểu được.
-Lôi chúng nó ra!
……
Tất cả mọi người có mặt trên con tàu chở hàng bao gồm cả "hai vị khách bất đắc dĩ" nhanh chóng được áp giải lên một con tàu khác đang áp sát ngay phía bên phải con thuyền chở hàng. Thì ra con tàu chở hàng bị bọn hải tặc đánh cướp, giờ đây chúng đang vơ vét tất cả các hàng hóa có giá trị trên tàu, còn việc chúng bắt những người trên tàu phỏng chừng là để đòi tiền chuộc từ phía chính phủ cũng nên.
Sau khi sang thuyền của lũ hải tặc, tất cả mọi người được giam vào trong một căn phòng trống trơn rộng chừng 30 mét vuông, ở đây chỉ có duy nhất một chiếc đèn tuýp chiếu sáng cho cả phòng, trên vách tường có một chiếc cửa sổ gắn kính trong suốt, nhờ đó có thể nhìn ra biển và biết là ngày hay đêm.
Bị nhốt trong này có tất cả 19 người, hai gã ăn mày ngồi một góc, còn 17 người còn lại thì ngồi phía đối diện. 17 người này đa số là dân châu âu chỉ có vài người là dân châu phi, người nào người nấy cũng to cao không kém đám hải tặc kia. Nhóm người này nhất mực nhìn về phía hai tên ăn mày với ánh mắt có phần kì quái, chắc chắn họ đang cảm thấy vô cùng khó hiểu, làm thế nào mà hai tên ăn mặc rách rưới này lại xuất hiện trên tàu của họ.
-Mày có thấy mấy thằng tây kia nhìn mình rất lâu không? – Gã "cây sào" ghé sát vào tai gã chiến hữu.
-Bọn nó chắc hẳn chính là thuyền viên trên tàu này, giờ nó thấy tự nhiên từ đâu lòi thêm ra hai đứa tụi mình, không ngạc nhiên hơi phí. – "Bạch tạng" nhỏ nhẹ đáp.
Gã "cây sào" gật gù tỏ vẻ đã hiểu, lại đưa tay lên xoa xoa cái cằm đôi mắt hơi nheo lại, nói một cách hoài nghi.
-Mày có để ý mấy thằng áp giải tụi mình không?.... Tao đang nghi ngờ bọn chúng là một đám cướp biển.
Nghe tới đây "bạch tạng" quay ngoắt sang nhìn gương mặt đang "đăm chiêu" phân tích của thằng bạn, gã lúc lắc cái đầu tỏ vẻ chán nản. Gã không ngờ tên chiến hữu của mình giờ mới nhận ra điều đó.
-Nghi cái đíu gì nữa, là chắc chắn…. Mà bọn chúng không phải cướp biển!
-Không phải sao? – "Cây sào" tròn mắt.
-Không! – Gã "bạch tạng" quả quyết một cách chắc nịch.
-Thế.. thì là gì? – "Cây sào" tập trung lắng nghe.
-Là hải tặc. – "Bạch tạng" bình thản trả lời.
-Có gì khác nhau sao? – "cây sào" khẽ nhướn mày.
-Cơ bản là….không.
Gã "bạch tạng" chậm rãi trả lời và kèm theo động tác lấy ngón út ngoáy mũi trông rất thô tục, phỏng chừng gã đang chêu tức "ai đó". Mai Thái tí nữa phát khùng vì cái tính dở hơi của thằng chiến hữu, may sao gã vẫn miễn cưỡng kiềm chế được, giọng gầm ghè.
-Nếu không phải là đang ở trong tình cảnh này mày có tin là tao cho mày từ 36 cái răng xuống còn 26 cái không?
-Vậy sao?
Gã Hắc Vân quay qua nhìn Mai Thái, mắt thì chớp chớp liên hồi, hành động "đáng yêu" này khiến cho gã "cây sào" sôi máu, toan lao vào đập cho cái thằng cợt nhả ngồi cạnh một trận, nhưng thấy ánh mắt dò xét của đám người kia nên đành thôi, gã cố nuốt cục tức vào bụng.
-Thế đíu nào mày vẫn còn tâm trí mà đùa nhỉ? – "cây sào" khoanh tay tỏ ra vô cùng tức giận, mắt hướng ra phía cửa sổ.
-Dù mày buồn hay vui, sống hay chết thì cái trái đất này vẫn cứ quay cơ mà. Tao thấy bọn mình gặp quá nhiều vận đen rồi, giờ tao chẳng còn hơi sức đâu mà hoảng với chả sợ nữa. Thích đến đâu thì đến, tao không có đủ kiên nhẫn để mà lo lắng.
"Bạch tạng" lúc lắc cái đầu tỏ rõ quan điểm.
…….
Sau tầm vài tiếng đồng hồ, chiếc thuyền hải tặc đã đưa đám người tiến vào một hòn đảo nằm lạc lõng giữa đại dương. Điều đầu tiên khi nhìn vào hòn đảo này đó là cây, rất nhiều cây cối phủ kín cả hòn đảo như thể nơi đây là một khu rừng nguyên sinh vậy.
Trước khi đưa mọi người lên một chiếc ca-nô, lũ hải tặc đều trói tay bịt mắt từng người một. Trong thoáng chốc chúng đã dẫn những con tin tiến vào bờ, vì đã bị bịt mắt trói tay thêm vào đó mấy tên hải tặc này còn có cả một tá súng ống sẵn sàng "cướp cò", nên dù có là thần thánh nơi nào thì giờ cũng chỉ biết răm rắp làm theo mà thôi. Khi tiến vào trong đảo được một cây số, thì bọn hải tặc dẫn độ đám con tin tới một bãi đất trống nằm giữa rừng, một tên bước lại gần một cây đại thụ cao chọc trời rồi thuận tay kích hoạt một cơ quan nằm trên đó. Ngay lập tức từ khoảng trống trước mặt, một cánh cửa bí mật nằm trên đất được mở ra.
…….
-Bọn này đối xử với chúng ta cũng tốt quá chứ hả?
Gã "cây sào" vừa nhai miếng thịt gà vừa nói một cách tràn đầy sung sướng, bởi lẽ từ trước đến giờ gã chưa bao giờ biết tới mùi vị của thịt gà là gì. Giờ tuy bị bắt giữ nhưng lại được ăn nhiều món ngon thế này, so ra với việc đi làm ăn mày phỏng chừng sướng gấp mấy lần.
-Công nhận, công nhận…. không ngờ bị bắt còn sướng hơn làm ăn mày khà khà….- Nói đoạn gã "bạch tạng" cầm chai nước tu một ngụm to tướng.
Sau khi đi vào mật đạo, lũ hải tặc tiếp tục nhốt mọi người vào một căn phòng khác rồi phát cho mỗi người một suất ăn rất thịnh soạn. Nào là thịt gà, cá rán, thịt heo sốt cà chua và một chai nước to tướng. Những thuyền viên trên tàu đều là người có cuộc sống khá giả, họ chưa bao giờ phải chịu đói khát nên không mặn mà gì với cái suất ăn kia, không chỉ vậy họ còn sợ rằng đám tặc phỉ kia bỏ độc vào thức ăn nhằm hãm hại mọi người. Mà cho dù là không có độc thì với tâm trạng hiện tại họ có nuốt cũng không trôi.
Nhưng đối với hai gã ăn mày cả đời chưa được bữa ăn ra hồn thì khác, không ăn là thiệt, huống hồ thức ăn ngon như vậy, cả đời còn chưa có dịp ăn nay sao có thể bỏ lỡ, không những ăn mà chúng sẽ ăn cho bằng sạch. Hai gã ăn mày này hơi đâu mà lo xa như đám thuyền viên, sống ngày nào thì cứ biết ngày đó đó chính là "tiêu chí làm ăn mày" của chúng.
-Này Vân!
-Sao?
-Từ lúc tao với mày ngồi ăn đến giờ, chẳng hiểu sao mấy thằng tây kia cứ nhìn thôi mày ạ!
Lúc này gã Hắc Vân mới ngước mắt nhìn lên, từ nãy đến giờ gã cứ cắm đầu ngồi ăn chẳng thèm ngó ngàng tới xung quanh. Quả thực ánh mắt của lũ người trước mặt hắn có phần rất khác lạ, vừa pha chút thương hại vừa có ẩn chứa sự khinh rẻ, ý họ muốn nói: " Sống chết còn chưa biết thế nào mà chúng bay vẫn ăn được sao?". Nhưng hai gã sao hiểu được ý tứ trong cái ánh mắt đó.
-Thây kệ chúng nó, bọn mình cứ ăn đã, tính sau. Chắc bọn nó ăn no rồi nên dửng mỡ ngồi nhìn ấy mà. – Gã "bạch tạng" khẽ nhún vai rồi tiếp tục cắm đầu vào mấy món ăn.
……..
Sáng hôm sau….
Khi mọi người còn chìm trong giấc ngủ thì độ ngột cánh cửa phòng giam mở toang, bỗng chốc một đám hải tặc đã ập vào lôi cả đám ra khỏi phòng giam. Chưa kịp hiểu sắp xảy ra chuyện gì thì đám con tin đã nhanh chóng bị dong qua một hành lang lớn rồi tiến gần một cánh cửa sắt phải cao tới 4 mét.
Hắc Vân đảo mắt để ý, thì thấy trên gương mặt của đám tặc phỉ đáng sợ kia hiện rõ vẻ đắc chí pha lẫn sung sướng. Một tên bước lại gần bảng điều khiển nằm cạnh cánh cửa lớn, hắn ấn vào đó vài con số.
" Kéttttt"
Cánh cửa sắt chậm rãi di chuyển, để lộ ra khung cảnh đằng sau nó. Đám tặc phỉ nhanh chóng áp giải mọi người tiến vào bên trong. Nơi này trông như một đấu trường la mã, có dạng hình tròn rộng ít nhất cũng phải tới 500 mét vuông, nằm cao hơn mặt đất tầm 3 mét là khán đài chật kín người. Những kẻ ngồi trên khán đài toàn bộ đều ăn mặc cực kì sang trọng, như thể bọn họ đang dự một buổi dạ tiệc cỡ lớn vậy, già có, trẻ có, trai có, gái có nói chung chẳng thiếu độ tuổi nào.
Vừa thấy đám con tin được áp giải vào thì lập tức cả khán đài trở nên rú động, các "quý ông quý bà" không ngừng hò hét ầm ỹ.
Trong đấu trường này, hệ thống đèn chiếu sáng được lắp dày đặc, giờ đây tất cả các đèn chiếu đều hướng vào nhóm người vừa xuất hiện, cứ như thể một siêu sao ca nhạc vừa bước ra sân khấu.
Thấy cảnh này, trong đầu 19 người bị dẫn giải tới đây giờ có chung một suy nghĩ.
-Rốt cuộc đám tặc phỉ này muốn gì?