Về phần hai gã ăn mày, khi nhìn thấy khung cảnh này thì không khỏi xót xa cho hai kẻ xấu số kia, trong lòng bỗng dâng trào một cảm giác xúc động. Để ý lên khán đài, những gương mặt sung sướng pha chút thống khoái khiến hai gã không khỏi rùng mình. Nhìn thấy cảnh tượng khiếp đảm như thế mà lũ người này con sung sướng được sao? Chúng nghĩ chúng đang xem đá gà hay cá chọi chắc? Chẳng lẽ lũ "đại gia nhàn rỗi" này không hiểu hai từ nhân tính là gì? Lúc này trên màn hình khổng lồ, chiếc cột 1 phút đang nhấp nháy liên hồi, xem ra những người vừa đặt vào cửa này đã nhân tiền của mình lên không ít.
Còn đang đảo mắt để ý xung quanh thì hai gã đột nhiên nghe thấy những tiếng hét lớn ngay bên cạnh mình, đám thuyền viên rú lên rồi đâm đầu chạy về phía cửa sắt vừa từ đó bước vào.
-Tôi không muốn chết…..
-Thả chúng tôi ra…..
-Tôi van các ông…. Hãy tha cho tôi…..
-Xin các người hãy cho tôi đi…..
Những tiếng la hét mang đầy sự tuyệt vọng, làm sao không tuyệt vọng cho được, chỉ chưa đầy một phút hai người đồng đội của mình đã bị "băm" ra thành mấy mảnh, so với việc bị dí súng vào đầu e là còn kinh khủng gấp ngàn vạn lần. Nhóm thuyền viên không ngừng đập rầm rầm vào cánh cửa sắt hi vọng nó sẽ mở ra, trên gương mặt đám người này tên nào tên nấy cũng run sợ đến tột độ, nước mắt giàn giụa trông mà thương tâm đến thắt ruột.
Cảnh tượng đau thương như thế nhưng tên " tóc vàng" chẳng mảy may tỏ ra rung động, phỏng chừng hắn đã chứng kiến chuyện này quá nhiều lần rồi. Có chăng thì lúc này gương mặt hắn chỉ tỏ ra rất thất vọng và buồn chán.
-Thôi nào mấy người anh hùng. Cuộc vui mới chỉ bắt đầu thôi, đừng làm mọi người mất hứng vậy chứ. Hay ta cho các ngươi cùng lúc vào trong đó, các ngươi thấy sao?
Trong lúc bấn loạn thế này, mọi âm thanh đều bị nhóm người bỏ ngoài tai, bọn họ vẫn không ngừng van xin, khóc lóc đấm đá vào chiếc cửa sắt dày cả nửa mét kia.
-Thật là hết cách rồi.
Tên "tóc vàng" chỉ thở dài rồi khẽ lắc đầu, những tưởng chương trình sẽ diễn ra được ít lâu để hắn tiếp tục hốt bạc nhưng nào ngờ đám con tin lần này quá nhát gan, có lẽ cuộc vui phải sớm chấm dứt mà thôi. Hắn đưa một tay lên che mặt tỏ rõ vẻ thất vọng, tay kia khẽ phẩy nhẹ. Tuy chỉ là một cái phẩy tay, nhưng đối với đám tặc phỉ đang lăm lăm cây súng thì đây lại là một mệnh lệnh. Tức khắc tất thảy họng súng đồng loạt chĩa thẳng về phía nhóm người đang tuyệt vọng gào khóc kia.
"Pằng, pằng, pằng……" Hàng loạt các họng súng liên tiếp nã đạn không chút xót thương, những tiếng gào thét theo đó mà dần dần tắt lịm. Trên chiếc cửa sắt lúc này chỉ còn những "tổ ong đỏ thẫm", họ gục xuống, máu trát đầy lên cánh cửa. Những từ như nhân tính hay đạo đức đối với những kẻ có mặt ở đây mà nói dường như là một thứ gì đó quá xa xỉ. Đám đại gia ngồi trên khán đài trông thấy cảnh này thì chẳng hề tỏ ra thất kinh mà chỉ đơn giản là la ó, tỏ ra khó chịu vì cuộc vui kết thúc quá sớm, có vẻ như mạng sống đối với những kẻ lắm tiền kia vốn dĩ không đáng một đồng xu.
Lại nói tới hai gã ăn mày "đen đủi", do vẫn đứng yên tại chỗ nên đã may mắn không trở thành một cái "tổ ong bằng thịt", nhưng thấy vụ xả súng vừa rồi khiến chúng cũng có vài phần kinh hãi, không ngờ đám tặc phỉ này lại thẳng tay giết chết 15 người một cách nhanh gọn đến thế. Xem ra cách duy nhất để hai gã sống sót qua ngày hôm nay chỉ có một mà thôi.
Tên "tóc vàng" toan quay đi thì đôi mắt hắn vô tình bắt gặp hai gã rách rưới vẫn đứng lại trên sân. Điều này không khỏi làm hắn hoan hỉ trong lòng, gương mặt lập tức biến chuyển trở nên vui vẻ như trước. Hắn nhanh chóng rảo bước tới trước mặt hai kẻ "anh hùng" vẫn đủ gan mà trụ lại.
-Thật không ngờ vẫn còn những anh hùng "chân chính" như thế này. Tôi cứ nghĩ rằng những người như các bạn tuyệt chủng từ lâu rồi chứ!
Giọng của tên "tóc vàng" mang đầy vẻ hài hước, không rõ là hắn đang thổi mũi hay mỉa mai hai gã ăn mày. Tưởng cuộc vui phải kết thúc sớm nào ngờ vẫn còn có kẻ làm mồi để các "cầm thú" đại gia hưởng thụ cái thú vui cá độ, tức khắc những tiếng reo hò lại vang lên như sấm.
Hai gã ăn mày thấy tên " dẫn chương trình" bước tới nói "xì xồ" cái gì đó thì chỉ biết đần mặt ra nhìn nhau. Nhưng hai gã cũng hiểu mình sẽ phải làm gì. Hai gã ăn mày liếc mắt nhìn nhau như đang trao đổi những suy nghĩ trong đầu. Mai Thái nặng giọng, vẻ mặt đầy tư lự.
-Xem ra cách duy nhất để sống sót qua hôm nay là phải để đôi bàn tay vấy máu thêm một lần nữa.
Gương mặt của Hắc Vân trở nên buồn bã, đôi mắt nhìn xuống hai bàn tay như đang nhớ lại chuyện xưa.
-Không ngờ lại có cái ngày tao phải trở thành kẻ thất hứa.
Thấy hai tên ăn mặc rách rưới đứng trước mặt mình nói một thứ ngôn ngữ mà gã chưa từng nghe qua, thì trên khuôn mặt tên "tóc vàng" thoáng xuất hiện một chút bực tức nhưng rồi lại được thay thế bằng một vẻ mặt tươi cười khi nãy. Hắn hướng tay ra tỏ vẻ kính trọng, giọng nói thì ôn tồn một cách " giả tạo ".
-Mời hai người "anh hùng" chọn lấy một loại vũ khí.
Thấy cánh tay gã tóc vàng hướng về phía mấy thanh đao nằm ngổn ngang trên đất, hai gã sớm biết tên "dẫn trương trình" đang muốn "ai đó" nhanh chóng bước vào chiếc lồng ghê tởm kia mà nạp mạng, làm thú vui cho bọn đại gia mất hết nhân tính. Mai Thái cùng Hắc Vân cũng chẳng phản ứng gì nhiều chỉ từ tốn bước đến chỗ vũ khí đặt trước mặt.
-Chúng ta đã từng hứa với người đó không bao giờ động tới đao kiếm hay chém giết nữa….. – Hắc Vân trầm tư cất lên vài tiếng.
Tuy chỉ nói lấp lửng nhưng gã chiến hữu của hắn thì đã quá rõ ràng, gã chỉ lắc đầu thở dài giọng đầy vẻ cay đắng.
-Tao cũng không hề muốn trở thành kẻ thất hứa với người đó….. nhưng bây giờ mày chết thì người ta cũng có vui vẻ không, có cam lòng không? Giờ đây mày vì mạng sống mà phá bỏ lời thề, thiết nghĩ người ta cũng chẳng oán trách đâu….
Hắc Vân như đã quyết định, hắn thở dài một hơi rồi khẽ lúc lắc cái đầu làm đốt sống ở cổ kêu răng rắc.
-Được rồi, đíu cần nghĩ nhiều nữa, muốn chơi thì tao chơi tới cùng. Dù sao cũng phải sống mới có thể giữ được lời hứa, chứ chết mịe rồi thì giữ đíu gì nữa.
Phỏng chừng sau một hồi trầm tư, hai gã đã lấy lại tinh thần, Mai Thái khẽ nhún vai rồi nhìn qua đống vũ khí nằm trên đất.
Xem ra hai gã ăn mày này không hề đơn giản, trước tình cảnh thập tử nhất sinh như thế mà vẫn thản nhiên buôn chuyện tựa như không có vấn đề gì xảy ra, không chỉ vậy gương mặt còn tỏ ra rất bình tĩnh, có chăng thì chỉ là một chút đượm buồn phảng phất trên mặt hai gã mà thôi. Tất nhiên điều này không thể qua mắt được gã "tóc vàng" đang để ý hai gã từ nãy tới giờ, ánh mắt của hắn không ngừng dò xét hai kẻ rách rưới. Từ trước tới nay chưa có kẻ nào bước vào "chương trình" của hắn mà bình tĩnh đến thế, trong lòng tên " tóc vàng" bỗng dâng lên một cảm giác háo hức. Loại người đứng trước nguy hiểm mà vẫn bình thản như không chỉ có thể chia làm ba loại: Một là điên khùng, hai là buông xuôi mặc cho số phận định đoạt và ba là có đủ khả năng hóa hiểm thành an. Với nét mặt tự tin và bình thản mà hai gã đang thể hiện lúc này, tên "tóc vàng" dám chắc hai kẻ trước mặt thuộc loại thứ ba. Nghĩ tới đây hắn càng nóng lòng muốn xem làm cách nào mà hai kẻ ốm yếu, ăn mặc rách rưới này có thể thay đổi cục diện.
Thấy hai tên vừa gầy, vừa ốm yếu đứng lại trên sân đang chọn vũ khí thì đám "cầm thú" đại gia trên khán đài rú động hô hoán ầm ỹ.
-Tao có nhìn nhầm không? Hai con bọ này mà cũng dám đấu ư…. Haahahaha…
-Chắc chắn là không đến một phút chúng sẽ bị băm ra thành 8 khúc…
-30 giây là chúng mày sang thế giới bên kia.ha ha hah ha….
-Theo tôi 10 giây là quá nhiều….
-Vụ này chẳng phải là biết trước kết quả rồi sao há há há….
Thực sự mà nói, bất kể là ai khi nhìn vào cái thân hình gầy gò, xanh xao, rách rưới và non choẹt của hai gã ăn mày thì dám đảm bảo họ sẽ nói hai gã chẳng thể sống qua 10 giây chứ đừng nói là một phút. Hai tên thuyền viên to cao lực lưỡng là thế vậy mà còn chưa tới một phút đã nát thây, thì thử hỏi hai "que củi" này đi vào thì sẽ được mấy hơi.
Tên "tóc vàng" ngước nhìn lên bảng cá cược, hình ảnh chui vào mắt khiến suy nghĩ của hắn có chút giao động. 100% số người ở đây chắc chắn hai tên ăn mày kia không thể vượt qua một phút. Ngay sau đó một tên ăn mặc bảnh bao phỏng chừng là trợ lý của tên "tóc vàng" vội vã bước tới, ghé vào tai hắn thì thầm, gương mặt đang trầm tư bỗng có phần khẩn trương.
-Hơn 3 tỷ mĩ kim?
Gã thư kí vội lùi về sau, gương mặt vô cùng khó xử vội vã gật đầu.
Cũng đúng thôi, một vụ cá cược mà biết trước kết quả, một món hời béo bở, một cách nhân tiền mà chắc chắn thành công đâu dễ gì bỏ lỡ cho được. Mà đã chắc chắn thì tội gì mà không xuống hết tay, e rằng có kẻ còn đặt hết tài sản của mình vào vụ cá độ này cũng nên, đây chính là tâm lý chung của các con bạc. Tên "tóc vàng" thầm nghĩ nếu hắn không phải trên phương diện nhà cái mà trên phương diện con bạc thì hắn cũng chẳng ngại ngần gì mà đặt cả mạng vào vụ cá cược "hiếm có" này. Tuy nhiên dự cảm của hắn lại không cho rằng canh bạc này đơn giản như vậy, linh tính mách bảo cho hắn biết có chuyện hay sắp diễn ra.
-Thưa ngài… chúng ta có dừng trận cá độ này lại không? – Gã trợ lý e dè.
-Tại sao phải dừng lại? – Tên " tóc vàng" liếc xéo tên trợ lý.
Thấy ông chủ nhìn mình với vẻ khó chịu, tên trợ lý vội giải thích.
-Số tiền lớn như vậy, nếu chúng ta thua… e rằng ngân quỹ của tổ chức sẽ thâm hụt rất nặng nề…
-Ngươi thử nghĩ xem, nếu bây giờ chúng ta dừng lại thì đám người kia sẽ phản ứng ra sao? Uy tín của chúng ta sẽ bị giảm xuống bao nhiêu? Liệu đến lúc đó có còn kẻ nào tới đây mà đặt cược hay không? Vụ cá cược này vẫn sẽ tiếp diễn, ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm với tổ chức.
Đã rất lâu rồi hắn chưa thử qua cảm giác kích thích như vậy, một cảm giác ở phương diện của những con bạc, sự háo hức và chờ mong. Với một gương mặt tràn đầy hứng khởi, hắn tuyệt đối muốn xem có cái gọi là kì tích hay không?