-Cái chúng tao chờ đợi chính là cơ hội! Những tưởng sẽ phải chờ thêm ít lâu nữa, nào ngờ hôm nay mày lại giao cho chúng tao cái nhiệm vụ này chẳng phải là một cơ hội tốt để chúng tao thoát ly sao? Nhưng trước khi đi thì phải xóa sạch dấu vết, nếu không sẽ rất phiền phức, điều này là điều đầu tiên được học khi trở thành một sát thủ chắc mày cũng biết, phải không !
Nói rồi Hắc Vân nhìn hắn với một ánh mắt tàn độc vô cùng, khiến tên đảo chủ bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
-Chúng mày… muốn giết tao?
-Thực ra tao không có ý này, nhưng thằng bạn tao lại chính là có ý này. – Mai thái cợt nhả đáp lời.
Lúc này tên đảo chủ cảm thấy hoang mang vô độ, tưởng chừng như sắp rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng hắn sực nhớ ra một chuyện khiến cho sắc mặt tự tin hẳn lên.
-Giết tao? Chỉ sợ chưa kịp động tới một cọng lông của tao thì chúng mày đã xuống mồ hết thảy! – Hắn nói với giọng đe dọa.
Hắc Vân trợn mắt, gương mặt đầy vẻ bàng hoàng, nhưng đây chỉ là gã đang đóng kịch. Gã đã sớm biết rõ thể nào tên đảo chủ cũng sẽ nhớ tới vấn đề này, nên giả vờ khiếp sợ cho hắn đắc chí một phen. Tên đảo chủ những tưởng đã dọa đối phương sợ chết khiếp, cao hứng tiếp lời.
-Nói cho chúng mày biết, ngay sau khi tẩy não chúng mày tao đã gài vào trong người chúng bay một con chíp, chỉ cần lúc này tao kích hoạt thì lập tức nó sẽ phát nổ mang theo một lượng độc tố chạy thẳng vào não, tới lúc đó chúng mày chỉ còn là hai cái xác mà thôi.. ha.. haha haha…. HẢ!
Trong khi đang cao hứng cười lớn, chỉ thấy Mai Thái thuận tay lấy ra hai vật nhỏ như đầu đũa có màu xanh lá vứt lên bàn. Hành động này làm tên đảo chủ lập tức im bặt, mặt cắt không còn giọt máu.
-Sao… sao….
-Ngay tới kí ức tao còn lấy lại được, thì cái trò vặt vãnh này sao đủ sức gây khó dễ cho tao. – Mai Thái khinh khỉnh nói.
Tên đảo chủ không hiểu tại sao và làm cách nào mà hai tên sát thủ này có thể lấy được vi mạch ra khỏi cơ thể, nhưng có một điều hắn hiểu rõ đó là tính mạng này giờ như mành chỉ treo chuông, có thể đứt bất kì lúc nào. Không còn cách nào khác tên đảo chủ buộc phải đấu tranh để tìm ra một con đường sống duy nhất, cho dù đó là 0,0001% thì vẫn phải thử còn hơn là ngồi đây chờ chết. Hắn lập tức với tay về khay cắm bút để trên bàn, hi vọng có thể ấn vào một cơ quan báo động trên đó.
"phập"
"AAAAAAA……" Tên đảo chủ rú lên đau đớn, cả bàn tay hắn lúc này đang bị một con dao sáng bóng xuyên qua ghim chặt xuống mặt bàn.
Hành động này tuy đột ngột, nhưng trước mặt của gã Hắc Vân thì nó chỉ nhanh hơn con rùa một chút mà thôi.
-Nếu đã sớm muốn đi như vậy, thôi thì để tao tiễn mày một đoạn. – Hắc Vân mỉm cười, nhưng sát ý đã hiện rõ trên đôi mắt.
Tên đảo chủ vừa đau, vừa sợ hãi như sắp ói mật xanh mật vàng, lúc này hắn mới xuống nước van xin.
-Đừng giết tao…..tao sẽ… tao sẽ… cho chúng mày rất… rất nhiều tiền…..
…….
Hai bóng người nhanh chóng rời khỏi căn phòng sang trọng, để lại phía sau một cái xác có địa vị lớn nhất hòn đảo này. Không ngờ kẻ nuôi rắn lại có ngày bị rắn cắn chết, câu nói này giờ linh ứng vào chính tên đảo chủ đầy tham vọng, khiến hắn chết cũng chẳng thể nhắm mắt.
Hơn một giờ trôi qua, sau khi thoát khỏi mười chốt gác nằm dải dác trên đảo nhờ có "thẻ rời đảo" được để sẵn trong vali, lúc này hai gã đã có mặt trên chiếc thuyền du lịch đợi sẵn ngoài khơi cách đảo không xa. Trên thuyền ngoài hai gã thì tuyệt đối không còn ai, Mai Thái nhanh chóng tiến vào khoang lái rồi cho thuyền khởi hành tức khắc.
Chiếc thuyền sau khi đã đi được một đoạn, hòn đảo mà hai gã vừa từ đó rời đi giờ chỉ còn nhỏ như ngón tay út. Hắc Vân thủy chung vẫn nhìn về phía hòn đảo, đôi mắt khẽ nheo lại, hỏi thằng bạn đang xoay xoay cái bánh lái.
-Mày có đặt đủ lượng thuốc nổ không đấy, sao tao vẫn không thấy gì cả?
Mai Thái chỉ ngoái nhìn lại trong chốc lát rồi lại quay lên.
-Thế thì bây giờ thấy!
Chữ "thấy" chỉ vừa phát ra khỏi miệng gã, tức thì một tiếng nổ lớn vang lên, dư chấn của vụ nổ làm con thuyền dù đi đã xa nhưng vẫn khẽ chao đảo, đủ thấy sức công phá của nó mạnh đến mức nào. Lúc này tại hòn đảo phía xa xa, một cột khói đen cao tới mấy tầng bốc lên tựa như ở đó đang có một đợt núi lửa phun trào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Hắc Vân khẽ lúc lắc cái đầu theo thói quen, nhàn nhạt nói.
-Giờ thì tao e rằng mày dùng thuốc nổ quá mức cần thiết rồi đấy.
-Chỉ là để cho chắc chắn một chút mà thôi! – Mai thái đưa tay mân mê cái cằm tỏ vẻ thích chí.
…….
Sau nửa ngày trời, thong dong trên biển, dựa vào bản đồ điện tử lắp sẵn trong khoang lái, cuối cùng chiếc thuyền du lịch chở trên đó hai nhân vật khá "đặc biệt" đã cập cảng thành phố Long Thành, cũng chính từ cái nơi này mà 5 năm trước hai gã đã "vô tình" rời đi. Bước xuống thuyền hai gã thanh niên đảo mắt nhìn quanh khung cảnh người lên kẻ xuống tấp nập ở cái bến cảng sầm uất này. Trong lòng hai gã dấn lên một thứ cảm xúc khó diễn tả được bằng lời, Hắc Vân hít một hơi thật sâu rồi thở ra một cách khoan khoái.
-Không khí ở quê hương thật là tuyệt vời!
Chậm rãi rời khỏi bến cảng, cầm theo hai chiếc vali, hai gã vừa đi vừa bàn bạc.
-Tao thấy một triệu dola thực sự quá ít, giá như lúc đó bắt hắn khai ra tài khoản và mã số ngân hàng thì có phải hay không! – "bạch tạng" trong giọng nói tỏ ra tiếc nuối.
-Chuyện đó vốn dĩ chẳng có tác dụng đâu! – "cây sào bự" khẽ nhún vai.
-Tại sao chứ? – "bạch tạng" khẽ liếc qua nhìn gã chiến hữu.
-Thực chất tài khoản của hắn do tổ chức đứng sau kiểm soát. Chuyện hắn cùng hòn đảo "bốc hơi" tao e rằng không tới vài giờ là sẽ đến được tai của mấy gã lãnh đạo cấp trên. Cho nên việc tài khoản của hắn bị phong tỏa chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, bọn mình có lấy được thông tin tài khoản cũng chẳng ích lợi gì…..
-Ai ai ai, cái đầu mày xem ra giờ to hơn cả nắm đấm của tao rồi đó! Thật là chuyện đáng mừng đáng mừng đó à. – "bạch tạng" gương mặt rất nghiêm nghị đôi mắt có vẻ trầm tư, nhưng trong lời nói thì rõ ràng đang chọc tức gã bạn thân.
-Cứ coi như tao chưa nói gì với mày! – "cây sào bự" thở dài rồi lắc đầu đáp lại lời "khen ngợi" như đấm vào mặt kia.
………..
Trong khi hai gã đang nói chuyện với nhau thì cách đó nửa vòng trái đất, tại thành phố New York – Mĩ, trên tầng thứ 51 của một tòa nhà nằm giữa trung tâm thành phố. Có chín người đang hội tụ quanh một chiếc bàn tròn, nằm giữa bàn là một chiếc máy chiếu ba chiều tiên tiến nhất hiện nay. Lúc này một người trong nhóm bắt đầu mở lời, giọng nói đầy vẻ khẩn trương.
-Vào giữa trưa ngày hôm nay, từ những gì vệ tinh chụp được thì hòn đảo Eno trực thuộc quản lý của lệnh chủ David đã bị…."biến dạng"
Khi nói tới từ "biến dạng" tám người còn lại trên mặt thoáng qua một sự khó hiểu, nhưng nhanh chóng bị xóa tan. Chiếc máy ba chiều lúc này liền khởi tạo lại hình thái tổng quát của đảo.
-A….
Một người không kìm nén nổi sự kinh ngạc thốt lên. Mọi người chăm chú nhìn vào hình chiếu trước mặt, gương mặt họ hiện đủ các sắc thái tâm trạng.
-Làm cách nào mà nó….. "biến dạng" tới mức này? – Người đàn ông này có phần khó chịu khi nhắc tới từ "biến dạng".
Người đàn ông lúc đầu phát biểu liền trả lời.
-Từ những phân tích ban đầu, để có thể gây ra khung cảnh này cần phải có một …tấn thuốc nổ đặt ngay trong lòng đảo.
-Những một tấn, thế quái nào từng ấy thuốc nổ được vận chuyển vào trong căn cứ mà không ai biết? chuyện này có quá hoang tưởng hay không? – một người đàn ông khác tức tối gắt lên.
-Đây chỉ là đánh giá ban đầu, muốn biết rõ thì chúng ta cần phải tới tận nơi điều tra mới có thể biết được…
-Vậy nguyên nhân ở đây là gì? Do kẻ phá hoại quá tinh vi hay do một đội quân hơn một ngàn người được trang bị vũ khí tận răng quá kém cỏi, để một hòn đảo đã tiêu tốn của chúng ta hơn 48 tỷ dola phút chốc thành ra…… - Người đàn ông này vừa nói vừa chỉ tay vào hình chiếu trước mặt, giọng nói vô cùng phẫn nộ, tới nỗi không nói được hết câu.
-Vậy cái tên lệnh chủ David đang ở đâu khi nơi hắn quản lý thành ra thế này?
-Một tổ chức hàng đầu thế giới mà lại có thể để chuyện thế này xảy ra sao?
-Sự việc đang được điều tra…..
-Tôi cần một câu trả lời cụ thể…
Cuộc họp khẩn giờ đây như trở thành nơi để trút giận, mạnh ai người ấy nói do sự phẫn nộ của họ đã lên tới đỉnh điểm. Đây được coi là một sự sỉ nhục lớn nhất đối với tổ chức trong nhiều năm qua. Những tiếng nói đang vang lên thì được trấn áp bằng giọng của một người đàn ông.
-Mọi người nghe tôi nói!
Những câu nói gay gắt dần biến mất, nhưng gương mặt họ thì vẫn tỏ ra hết sức bức xúc. Người đàn ông thấy không khí đã yên lặng trở lại thì mới cất lời.
-Flex, David trực thuộc quản lý của cô phải không?
Một người phụ nữ từ đầu tới giờ không hề nói một câu nào, lúc này mới cất giọng.
-Đúng vậy.
-Vậy tên David đó gần đây có liên lạc với cô không?
-Mấy ngày trước hắn có gọi cho tôi, nói rằng sắp trình lên tổ chức bản báo cáo hoàn chỉnh của X-07.
Nghe tới đây tám người còn lại không giấu nổi vẻ sửng sốt, phải hiểu rằng X-07 là một công trình khoa học tiêu tốn một khối lượng kinh phí khổng lồ của tổ chức, nhưng trong nhiều năm qua vẫn không hề có tiến triển gì khả quan. Giờ đây nghe thấy X-07 đã hoàn thành thực sự khiến cho mọi người không khỏi giật mình.
-Vậy chuyện hòn đảo cô có chút thông tin nào không? Và tên David hiện giờ đang ở đâu?
-Tôi hoàn toàn không biết! – Người phụ nữ lạnh giọng trả lời.
-Vụ việc có liên quan đến danh dự của tổ chức, không những thế theo những gì cô nói thì ngay trước khi X-07 hoàn thành lại xảy ra sự kiện động trời này. Tôi nghĩ rằng hai vụ việc có khả năng liên quan tới nhau là rất lớn....Cô là cấp trên của David chắc hẳn điều tra sẽ thuận tiện hơn.... – người đàn ông khẽ chau mày.
Trầm ngâm trong thoáng chốc, người phụ nữ tên Flex cất giọng.
-Không cần nói nhiều nữa, tôi sẽ trực tiếp đứng ra xử lý.