Gã "bạch tạng" cùng "cây sào bự" gọi một chiếc taxi, bảo người tài xế chở tới một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố. Cái khách sạn mà khi hai gã còn làm ăn mày đã thầm ao ước được đặt chân vào đó, nhưng giờ thì khỏi cần ước ao làm gì cho mệt.
-Bác tài chở chúng tôi tới khách sạn Cao Việt! – Mai Thái ôn tồn nói.
-Cao Việt ? – Người tài xế già tỏ vẻ ngạc nhiên
Thấy vẻ ngạc nhiên của bác tài Hắc Vân vui vẻ hỏi lại, đối với những người lớn tuổi hai gã thanh niên này luôn tỏ ra ba phần kính trọng.
-Đúng, là Cao Việt. Có vấn đề gì sao bác?
-À cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là khách sạn đó giá cả rất đắt đỏ, toàn tầng lớp thượng lưu mới tới đó thuê phòng. Các cậu tới đó thuê e rằng phải đem theo khá nhiều tiền đấy. – Nói rồi bác tài xế già không quên nở một nụ cười thân thiện.
Thấy bác tài có lòng tốt nên nhắc nhở mình, Hắc Vân thầm cám ơn đồng thời có thêm vài phần hảo cảm với con người này. Còn về Mai Thái khi nghe thấy bác tài nói thế lại tưởng rằng người đàn ông này chê mình không có tiền mà đòi tới chỗ sang đâm ra có phần bực bội.
-Ôi dào cái đó bác không phải lo. Bọn tôi có…
Toan nói " Bọn tôi có cả đống tiền. " thì gã bắt gặp cái liếc xéo của Hắc Vân nên nhanh chóng nuốt lại nửa sau câu nói, chỉ chép miệng rồi đưa mắt nhìn ra ngoài đường. Hắc Vân thấy bạn mình nói có phần thất kính thì không khỏi ái ngại.
-Bác đừng để ý. Thằng bạn cháu nói chuyện hay xỗ xàng thế đấy. Chúng cháu vốn có người quen làm ở đó, nên qua đó thuê phòng chắc cũng rẻ thôi.
-Ra là vậy!
Bác tài gật đầu vui vẻ nói, cũng không để bụng câu nói của gã Mai Thái. Chiếc taxi màu vàng bắt mắt nhanh chóng lăn bánh, hòa vào dòng phương tiện đang không ngừng luân chuyển trên đường.
Nhìn ra khung cảnh của thành phố Long Thành hai gã không khỏi sửng sốt, chỉ sau năm năm cả thành phố đã có những bước biến chuyển tới không ngờ. Những con đường được nới rộng, những tòa cao ốc mọc lên san sát, các khuôn viên cây xanh ở đâu cũng có, hệ thống tàu điện đã được lắp đặt khắp nơi, giờ đây những phương tiện trên đường đa số đều là ô tô…. Thành phố Long Thành đã thay da đổi thịt, một bước chuyển mình sánh ngang với các đô thị tầm cỡ thế giới. Không biết các nhà lãnh đạo và hoạch định của thành phố đã làm thế nào nhưng điều họ làm được quả khiến cho hai gã thanh niên ngồi trong chiếc taxi này phải thầm thán phục.
Qua bốn con phố, khi chuẩn bị đi vào trung tâm thì Mai Thái bỗng yêu cầu dừng xe, giọng nói tỏ ra gấp gáp.
-Bác tài mau dừng xe!
-Dừng ở đâu? Các cậu chẳng phải đi tới khách sạn Cao Việt sao? Còn hơn 1 cây số nữa mới tới đó. – Bác tài vừa nói đôi mắt vẫn không ngừng quan sát phía trước.
-Tôi muốn vào chỗ người quen một chút rồi mới tới đó. Bác cho chúng tôi xuống đây là được. – Mai Thái thủy chung vẫn nhìn vào một nơi.
Chiếc taxi nhanh chóng táp vào lề đường, gã Mai Thái nhanh chóng xuống xe, Hắc Vân cũng theo đó rời khỏi xe sau đó rút 100 dola đưa cho bác tài.
-Tiền của bác đây. – Gã cười nói.
-Những 100 dola, số tiền nhiều vậy tôi thối lại thế nào được… 100 dola là bằng 2 triệu, mà các cậu đi chỉ hết có 100 ngàn thôi… - Bác tài không giấu nổi vẻ bối rối.
Hắc Vân vẫn mỉm cười, dúi 100 dola vào tay người tài xế.
-Bác cứ cầm cả lấy, coi như tôi cho bác số còn lại. Bác đưa tôi số điện thoại của bác, sau này nếu có đi đâu tôi nhất định sẽ gọi.
Đối với những người mà mình có cảm tình, Hắc Vân tuyệt đối tỏ ra phóng khoáng, hơn nữa hắn vừa mới trở lại Việt Nam tiền trong tay toàn là dola chứ không có tiền Việt. Thiết nghĩ sau này sẽ còn phải nhờ bác tài chở đi nhiều, ngoài ra tài xế còn là những người nắm bắt các thông tin của thành phố khá nhanh nhạy, nên giờ cứ làm thân với bác tài sau này ắt sẽ có dịp dùng tới.
Bác tài thì không khỏi cảm kích người thanh niên phóng khoáng trước mặt, mới gặp nhau lần đầu đã cho nhiều tiền như vậy, đã thế lại còn xin số để "làm ăn" lâu dài. Không ngờ lại có chuyện tốt tới gõ tận cửa, bác tài già nhanh chóng đưa danh thiếp cho Hắc Vân, thiện cảm đối với gã "bạch tạng" này tăng lên đáng kể.
-Tôi tên Nguyễn Văn Bảo, sau này có đi đâu cứ gọi cho tôi là được. – Lão Bảo hồ hởi nói.
-Tôi nhớ rồi, hẹn gặp lại bác sau nhé, bác Bảo.
Chiếc taxi rời đi, Hắc Vân nhanh chóng bước lại gần chỗ Mai Thái, gã "cây sào bự" lúc này đang đứng trước một cái ngõ nhỏ có đề số 31.
-Mày xuống xe để đứng chặn cái ngõ này hả? – Hắc Vân châm chọc.
-Mày không nhớ sao? Cuối cái ngõ này là nhà của chị Lan đó. – Giọng nói của Mai Thái hơi trầm xuống.
Câu nói này khiến cho Hắc Vân giật mình nhìn lên số ngõ rồi lại ngó vào trong. Cái ngõ này là một kỉ niệm không thể quên của hai gã đã từng một thời làm ăn mày. Lúc trước, khi hai gã chỉ mới 15 tuổi trong một lần vào trong ngõ này xin ăn thì trời mưa to, chẳng biết chạy đi đâu mà trú thì một người con gái thấy thương cho hai đứa nên đã gọi vào trong nhà mà đứng cho đỡ lạnh. Sau đó, ngày nào chúng cũng qua cái nhà nằm phía cuối ngõ kia mà xin, tuy không lần nào cho tiền nhưng người con gái kia luôn cho đồ ăn nước uống mỗi khi chúng tới, khiến hai gã cảm kích vô cùng. Sau này tìm hiểu ra mới biết, người con gái kia tên là Lan, mẹ thì mất sớm, cha thì ốm nằm trong bệnh viện, chị vừa phải kiếm tiền mua thuốc cho cha vừa phải xoay tiền mà học đại học, cuộc sống vô cùng khó khăn, nếu so ra với hai gã thì chẳng hơn là bao. Nghe thấy thế hai gã không khỏi ngượng ngùng, hoàn cảnh khó khăn như vậy nhưng đối với hai kẻ ăn mày vẫn hết sức hết lòng, khiến chúng về sau không còn mặt mũi nào mà lui tới làm phiền nữa. Hai gã lúc đó thầm hứa với lòng mình nhất định có một ngày sẽ trả ơn cho người con gái này.
Chuyện xưa nhớ lại khiến cho hai gã thanh niên có chút bồi hồi, Hắc Vân gãi gãi đầu tỏ vẻ ái ngại.
-Mày tính vào thăm chị ấy à?
-Ngày trước chị ấy đối với chúng ta tốt như vậy, giờ cũng nên trả ơn chứ! – Mai Thái hướng mắt vào sâu trong ngõ.
-Chẳng biết giờ chúng ta trông thế này chị ấy có nhận ra không nhỉ ? – Hắc Vân đôi mắt khẽ nheo lại tỏ vẻ suy tư.
-Tao nghĩ với tính cách của chị ấy, chắc không quên hai thằng ăn mày từng suốt ngày tới làm phiền này đâu.
Hai gã nhanh tiến vào trong ngõ, mặt đường tuy đã đổi khác nhiều nhưng phía trong ngõ thì dường như vẫn vậy, có chăng chỉ là những bức tường được "trang trí" thêm bằng vài bức hình Graffity lòe loẹt. Chỉ trong thoáng chốc hai gã đã tiến gần đến cuối ngõ, trong lòng bọn họ bỗng dâng trào một cảm giác háo hức, vui mừng như thể sắp được gặp lại người thân trong gia đình vậy.
Nhưng khi bước tới nơi thì hình ảnh trước mắt khiến chúng không khỏi thất vọng, cánh cửa gỗ đã mục nát được gắn lên đó hai thanh gỗ đan chéo nhau, mạng nhện chăng phủ, ngó vào phía trong thì căn nhà hoàn toàn trống trơn.
-Xem chừng căn nhà đã được bỏ hoang khá lâu rồi! – Hắc Vân xem xét rồi rút ra kết luận.
-Cũng nhiều năm rồi…. có lẽ chị ấy đã chuyển đến một chỗ khác có cuộc sống tốt hơn. – Mai Thái giọng nói đượm buồn.
-Thôi không sao, có duyên kiểu gì cũng gặp lại. Có khi nào trong dòng người tấp nập anh vô tình lại nhận ra em… hắc hắc… thôi đi thôi…..đứng lại làm gì nữa, đi thôi… - Gã "bạch tạng" vừa an ủi vừa tếu táo vỗ vai thằng bạn.
Hai gã vừa xoay người toan bước ra thì lại gặp một nhóm người đứng chặn ngay trước mặt, buộc hai gã phải dừng chân. Đám người này có tất thảy bảy tên, trên tay lăm lăm thanh sắt dài chừng 1 mét, ăn mặc như mấy thằng bụi đời duy có thằng đứng giữa còn đỡ hơn một chút, hắn mặc cái áo da cách điệu, cái quần bò thì rách tứ tung trông rất "mốt", đầu thì nhuộm đỏ hoe, miệng thì không ngừng phì phèo điếu thuốc, mấy tên này trông mặt cùng lắm là 20, 21 tuổi không hơn. Trông cử chỉ và điệu bộ thì chắc chắn là dân du côn, lưu manh đầu đường xó chợ, tên nào tên nấy cũng đều tỏ ra hùng hùng hổ hổ đầy vẻ hăm dọa.
Hắc Vân nhìn đám người trước mặt thì biết ngay là bọn chúng chẳng có " thiện ý" tốt đẹp gì, nhưng tuyệt nhiên vẫn tỏ ra bình thản, gương mặt vẫn tươi cười cất giọng.
-Không biết mấy vị "đại ca" đây có thể nhường đường một chút được không? Bọn tôi có việc phải đi gấp. – Hai chữ "đại ca" được nói ra từ miệng Hắc Vân là đủ biết gã đã nhún nhường lắm rồi đó.
Mai Thái đứng phía sau cũng biết lại sắp có chuyện thì không khỏi thở dài ngao ngán, vừa về đến quê nhà thì đã gặp ngay mấy tên lưu manh , phỏng chừng tình hình các băng đảng ở Long Thành trong 5 năm qua chỉ có tăng mà không có giảm.
Tên "áo da" xem chừng là đàn anh của đám, hắn khinh khỉnh nhìn kẻ trước mặt. Mặt thì non choẹt, da thì trắng như bị bệnh, người thì gầy, cái thằng này chắc chắn là con nhà giàu có, loại công tử bột chỉ biết ăn chơi chưa va chạm với xã hội, vừa gặp mình đã sợ hãi gọi đại ca, đại ca, lát nữa mình dọa cho mấy câu chắc nó tè cả ra quần. Còn thằng đằng sau trông cũng có vẻ cao to nhưng nhìn qua cũng biết là hiền như cục đất, mình giơ gậy lên nó lại chả quỳ xuống mà vái mình như bố ấy chứ. Sau khi ước lượng khả năng của hai "con mồi" trước mắt tên "áo da" khẽ nhấc điếu thuốc ra khỏi miệng, nhàn nhạt nói.
-Đường là của chung, tao thích đi đâu thì đi, thích đứng đâu thì đứng. Giờ tránh hay không thì cũng là việc của tao, mày quản được không?
Câu nói ngang ngược, giọng điệu gây hấn, rõ ràng mấy tay du côn này muốn kiếm chuyện gây sự, Hắc Vân biết trước chúng sẽ không đơn giản tránh đường như vậy nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên, gương mặt vẫn chẳng chút giao động ôn tồn hỏi.
-Vậy phải làm sao mấy vị "đại ca" mới cho chúng tôi đi qua?
Tên "áo da" thầm khen gã công tử bột trước mặt thức thời, cuối cùng cũng biết đặt câu hỏi hợp lý. Hắn vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân di di rồi bước tới đứng ngay trước mặt Hắc Vân, so ra hắn còn thấp hơn gã "bạch tạng" nửa cái đầu. Khuôn mặt vênh lên, nhìn kẻ đối diện bằng nửa con mắt, Tên "áo da" cất giọng "tử tế" giả tạo.
-Thực ra tao cũng không muốn làm khó chúng mày, chỉ là để ý thấy hai chiếc vali chúng mày xách theo trông rất thích mắt. Không biết tụi mày có thể cho tao mượn xem qua một chút được không?
Nói thế này chẳng phải là chúng muốn ăn cướp giữa ban ngày sao? Mượn xem qua ư? Thà lũ côn đồ này nói thẳng tuột ra: " Tao tuyên bố cướp của chúng mày hai cái vali, mau đưa đây không ông mày tộp vào mặt." nghe ra còn đỡ chướng tai hơn nhiều.