-Họ đã mua chuộc ba băng đảng lớn nhất ở Long Thành để làm tay sai cho mình, mỗi tập đoàn lại "giật dây" một băng đảng. Các công ti cạnh tranh không bị các băng này đe dọa thì cũng bị chúng tới tận nơi gây rối khiến không thể làm ăn gì được. Điển hình là một ông tổng giám đốc của công ti điện lực không chịu nghe lời răn đe của chúng, chỉ hai hôm sau đã bị chết trong một vụ tai nạn giao thông có phần "mờ ám". – Bác Bảo nói nhỏ tiếng đi đôi chút như sợ có người khác nghe được
-Cái chết của ông ta sau đó có được điều tra không? – Hắc Vân có phần sốt sắng muốn biết kết quả.
-Mấy tay cầm quyền của thành phố thì bị ba tập đoàn này lấy tiền bịt miệng rồi còn điều tra gì nữa. Với lại họ lại là những người đã làm thay đổi bộ mặt của cả thành phố, muốn truy cứu e rằng còn khó hơn cả kiện chủ tịch nước. – Bác tài già khẽ nhún vai.
-Như vậy ba tập đoàn này coi như nắm cả thành phố Long Thành trong tay rồi còn gì?
-Chính thế, giờ đây họ độc quyền trên tất cả các phương diện nên có thể mặc sức mà tăng chỉnh giá cả. Nếu cậu để ý sẽ thấy các dịch vụ cũng như đồ dùng ở đây đều đắt hơn các thành phố khác từ gấp hai tới gấp bốn. – Bác Bảo thở dài thườn thượt.
-Vậy thì người dân làm gì có sức mua, chẳng phải sẽ ế chỏng ế chơ sao? – Hắc Vân vừa nói vừa gãi má tỏ ra không hiểu.
-Cậu sai rồi. Từ lúc thành phố này thay da đổi thịt thì số người tầng lớp bình dân đã bỏ đi gần hết, thay vào đó là tầng lớp thượng lưu chuyển tới đây sống rất nhiều. Ngoài ra, khi hai tập đoàn từ Trung Quốc và Nhật Bản vào thành phố này đầu tư thì số người Trung, Nhật tới đây sống tăng đột biến và cũng toàn là những kẻ giàu có. Thử hỏi với những con người mà tiền họ tiêu như rác thì tăng thêm một ít có đáng kể gì? Chỉ sợ có tăng gấp 10 thì cũng vậy mà thôi.
-Vậy ba tập đoàn này chung vốn làm ăn thì lỗ lãi họ chia đều à? – Hắc Vân vừa nói vừa trầm ngâm nhìn những chiếc xe đang lướt qua.
-Là thế này, cậu từng ở đây chắc cũng biết Long Thành vốn có 8 quận, mỗi tập đoàn lại sở hữu hai quận. Tập đoàn miền nam – Sài Chính thì sở hữu hai quận Thượng và Hạ, tập đoàn Nhật – YaKi thì sở hữu hai quận Tây và Đông, còn lại hai quận Nam, Bắc thì do tập đoàn Trung Quốc – Thần Châu nắm giữ. Những phát sinh lỗ lãi trong quận của tập đoàn nào thì tập đoàn ấy hưởng.
-Vậy còn quận Tài và quận Trung? Hai quận này không bị bộ ba thâu tóm sao? – Hắc Vân đăm chiêu nhớ lại hình ảnh trước kia.
Bác Bảo cho xe dừng lại trước một ngã tư khi đèn báo hiệu chuyển đỏ, rồi mới tiếp lời.
-Quận Tài tập trung toàn các quan chức và kẻ có tiền tài mạnh nhất thành phố, để có thể sống ở đấy không phải cứ có tiền là mua được, chính vì điểm đặc biệt này nên "bộ ba" kia không dám thâu tóm. Còn quận Trung thì lại là "miếng thịt" đặt giữa miệng ba "con sói", kẻ nào cũng muốn giành phần hơn, cứ tranh đi giành lại nên tới giờ vẫn chưa tập đoàn nào nắm được. Quận trung cũng chính là quận có số tầng lớp bình dân sống đông nhất tính tới thời điểm này.
Đèn báo bật xanh, chiếc taxi lại nhanh chóng lướt đi, hai con người ngồi bên trong vẫn bàn tán đủ chuyện "trên trời dưới biển".
Đến 12 giờ trưa, sau khi đã lấy được đủ thông tin hữu ích "bạch tạng" mới kêu bác Bảo cho trở về khách sạn. Trước khi ra khỏi xe gã cũng không quên đưa cho người "cung cấp thông tin" 100 dola như hôm qua. Bác Bảo tuy nói không dám nhận nhưng cuối cùng vẫn đút vào túi, do gã "bạch tạng" không chịu nhận lại số tiền thừa. Lên tầng năm, Hắc Vân liền qua phòng gã chiến hữu xem hắn đã thu thập được những gì.
Bước vào phòng thì thấy Mai Thái đang đặt chiếc laptop trên bàn trong phòng khách, người thì dựa vào ghế salon, đôi mắt thủy chung dán vào màn hình máy tính, gương mặt tỏ ra khá đăm chiêu. Hắc Vân ngồi phịch xuống bên cạnh, tiện tay cầm cốc nước đang để trên bàn làm một hơi, sau khi đã hết khát gã mới cất giọng mệt mỏi.
-Sao? Đã tìm ra được gì chưa? – "bạch tạng" cho hai chân gác lên mặt bàn.
-Cũng tìm được khá nhiều thông tin rồi! Còn mày? – Mai Thái đẩy nhẹ gọng kính, đôi mắt vẫn không dời chiếc màn hình.
Hai gã nhanh chóng trao đổi thông tin cho nhau, và so sánh những việc mà hai gã tìm được.
-Như vậy là hiện nay ba băng đảng lớn nhất thành phố là bang Quạ Đỏ, bang Mắt Bão và bang Atula….- Mai Thái xoa xoa cằm nói.
-Đúng, Quạ Đỏ thì được hậu thuẫn từ YaKi, Mắt Bão thì tiếp tay cho Sài Chính, còn Atula thì là phe của Thần Châu. Và cũng theo thế lực hậu thuẫn cho chúng, những quận ba băng đảng này nắm giữ cũng chính là những nơi mà ba tập đoàn kia "chiếm đóng"… - Hắc Vân tiếp lời.
-Bề ngoài thì ba tập đoàn kí kết hợp tác chung vốn làm ăn, nhưng bên trong thì cạnh tranh nhau rất gắt gao. Việc bộ ba này không ai chịu nhường ai quận Trung đã nói lên điều đó. – Mai Thái vừa nói vừa thao tác trên bàn phím.
-Còn ba băng đảng kia thì luôn tranh chấp nhau về địa bàn, bất kể ba tập đoàn đã ra sức ngăn cản. Tuy nhiên tao chưa hiểu, mọi mặt đều bị "bộ ba" thâu tóm thì ba đảng phái kia sẽ "thu phí" từ đâu? – Hắc Vân dựa lưng vào bộ salon êm ái, đôi mắt khẽ nhắm hờ.
-Sòng bạc, quán ăn uống, tụ điểm vui chơi, những mặt này ba tập đoàn kia không hề nhúng tay vào. Có lẽ chúng cố tình chừa lại để ba đảng phái kia có đất mà sống, chứ nếu thâu tóm toàn bộ thì chắc chắn đã không thể kí kết hợp tác với các băng đảng xã hội đen rồi. Cũng theo tao tìm hiểu được, thì hầu hết các sòng bạc lớn nhỏ đều do ba băng đảng kia đứng ra thành lập, chúng thu tiền bảo kê từ các quán ăn uống và tụ điểm vui chơi, và cả tiền từ ba tập đoàn kia rót vào nữa. Lũ chúng nó xem ra rất "cá kiếm"… - Mai Thái nhếch mép cười một cách mỉa mai.
-Còn quận Tài và Trung mày tìm hiểu được những gì rồi? – Hắc Vân nhạt giọng.
-Các quan chức thành phố, những tên anh chị trong ba băng đảng kia, hay hội đồng quản trị của ba tập đoàn đều ở quận Tài cả, tóm lại toàn tập trung các thành phần thế lực, tiền tài hoặc là "con ông cháu cha ". Các thành phần khác đều không có cửa. Khu này thì không hề chịu sự chi phối của ba tập đoàn hay các đảng phái nào cả. Quận Trung thì lại là quận "nghèo" nhất trong tám quận, tập trung đông tầng lớp bình dân, đang là mục tiêu của cả ba tập đoàn lẫn ba bang phái kia. Hơn nữa do bảy quận không hề có chỗ dung thân, nên toàn bộ các băng đảng còn lại của thành phố đều tập hợp ở đây. Có Thể nói tình hình an ninh ở quận Trung cực kì phức tạp…. Nhưng đây cũng chính là nơi tốt nhất để chúng ta "khởi đầu" – Đôi mắt Mai Thái ánh lên tia sắc lạnh.
-Một miếng mồi của hàng tá sâu bọ và mày muốn chen chân vào để dành được cả miếng mồi này? – Hắc Vân liếc nhìn gã bạn một cách hoài nghi.
-Hắc hắc…. không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Trong kinh doanh nếu mày không liều thì mãi mãi không bao giờ ngóc đầu dậy được. Hơn nữa nếu thực sự để "khởi đầu" được ở đây…. tao nghĩ đa số phải dựa vào mày.
Thấy ánh mắt đầy vẻ nham nhiểm của "cây sào bự" , Hắc Vân phần nào đoán được ý đồ của gã.
-Vậy mày đã chọn được mục tiêu chưa? – "bạch tạng" hất hàm.
-Tao đang tìm hiểu những thành phần "máu mặt" của quận Trung đây, chắc chỉ một, hai tiếng nữa là sẽ có kết quả. – Mai thái lại lướt những ngón tay trên bàn phím.
-Vậy thì mày tìm đi, tao đi ngủ chút.
Hắc Vân nhìn lên đồng hồ, lúc này đã hai giờ chiều, gã đủng đỉnh quay về phòng, nằm vật lên giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Hình như đối với "bạch tạng", lúc nào gã cũng ở trong tư thế sẵn sàng ngủ mọi lúc mọi nơi.
………
7 giờ tối…..
-Vân, dậy mau… Vân dậy đi…. Nhanh lên…dậy nhanh….
"Cây sào bự" giật tung chiếc chăn ấm áp mà Hắc Vân đang đắp, buộc hắn phải mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, miệng làu bàu mấy tiếng.
-Cái gì….tao vừa mới ngủ được tí mà mày….
-Qua phòng tao, tìm được mục tiêu rồi và tao cũng đã lên kế hoạch đâu vào đấy cả..…. – Mai Thái sốt sắn nói.