Theo chân Mai thái, "bạch tạng" nhanh chóng bước qua phòng bên cạnh. Hai gã ngồi trước màn hình laptop, Mai Thái di chuột click vào hình ảnh một người đàn ông. Người đàn ông này độ tầm ngoài 50 gương mặt đã có vài nếp nhăn, tóc hoa râm, để hàng ria mép khá "độc", đôi mắt ti hí khiến ông ta trông rất gian xảo.
-Thằng cha nào đây? – "bạch tạng" chỉ tay vào màn hình.
-Triệu Văn Đô! – "cây sào bự" khoanh tay dựa lưng vào bộ salon nói.
-Cái gì cơ? – "bạch tạng" nheo mắt nhìn gã chiến hữu.
-Thằng cha này tên Triệu Văn Đô! – Mai Thái nói rành rọt từng chữ.
-Đệch mịe, tao còn tưởng tao nghe nhầm chứ. Đã họ Triệu lại còn chơi thêm cái tên Văn Đô. Chắc bố mẹ thằng này tham tiền "mãn tính" quá. – Hắc Vân vừa nói vừa săm soi kĩ khuôn mặt đang hiện trên màn hình.
-Quan tâm gì tới tên của nó. Cái tao quan tâm là gia sản của nó kìa! – Mai Thái gãi gãi chiếc cằm tỏ ra khoái chí.
-Có gì đặc biệt? – Hắc Vân cụt lủn hỏi lại.
"Cây sào bự" thao tác trên bàn phím, lập tức tiểu sử của gã họ Triệu trải đầy màn hình, gã bắt đầu diễn giải.
-Ngày trước hắn là một tay anh chị khét tiếng, chuyên buôn bán và tàng trữ ma túy cùng các chất kích thích tổng hợp. Cách đây bốn năm, sau khi đã 'nhặt" đầy "túi tham" thì hắn rửa tay gác kiếm, cùng với việc chèn ép của ba tập đoàn nên gã họ Triệu này đã lui về quận Trung mở một ngân hàng chủ yếu với chức năng rửa tiền và một nhà máy sản xuất ô tô chất lượng cao. Theo những thông tin tao lấy được thì trong ngân hàng của hắn đang chứa lượng tài sản có trị giá từ 50 đến 62 triệu dola. Công ti sản xuất ô tô thì có giá trị từ 30 đến 35 triệu dola.
-Mày muốn cướp ngân hàng? – Nhìn đôi mắt sáng lên như đèn pha của gã chiến hữu thì Hắc Vân hiểu ngay.
-Cướp ngân hàng thôi sao? Ý tao là muốn lấy toàn bộ gia sản của hắn…hắc hắc… – Mai Thái vừa nói vừa cười một cách nham hiểm.
-Mày không thể bớt tham lam đi một ít được à?... vậy kế hoạch của mày là sao nói xem nào. – Hắc Vân khẽ thở dài.
Đẩy nhẹ gọng kính, Mai Thái lướt tay như một cái máy trên bàn phím, lúc này trên màn hình xuất hiện một sơ đồ cùng với rất nhiều ghi chú cụ thể. "cây sào bự" vừa click chuột vào các vùng cần phóng to vừa cất giọng hả hê.
-Tấm bản đồ này tao vừa truy cập vào kho dữ liệu ngân hàng của tên Đô để lấy ra, thực sự mà nói độ bảo mật của cái ngân hàng này làm tao quá thất vọng……. Mày nhìn vào đây……. Đây chính là căn phòng chứa toàn bộ số tài sản của ngân hàng, trong này toàn bộ đều là tiền việt và dola, có lẽ do biến động rất thất thường của giá vàng nên tên họ Triệu này không tàng trữ tí vàng nào cả, mà như vậy thì lại càng hay.
-Cái đường kẻ đen này là gì?
Hắc Vân chỉ tay vào một đường kẻ chạy dọc qua căn phòng mà Mai Thái đang đề cập.
-Hắc hắc.. đây chính là điểm mấu chốt. Đường kẻ đen đó chính là đường ống thoát nước của cả thành phố, đường ống này có chiều rộng là 7 mét, rất rộng để có thể làm bất cứ gì mình muốn. – "cây sào bự" nói đầy ẩn ý.
-Gian phòng này nằm trên một đường ống nước, như vậy việc đột nhập vào nhanh nhất chính là từ con đường này phải không?
Hắc Vân sao lại không đoán được cái chủ ý của gã chiến hữu, nếu không dùng tới con đường này chắc chắn gã đã chả đề cập tới.
-Quá chuẩn, không ngờ mày lại hiểu ý tao đến thế. – Mai Thái vỗ vai gã "bạch tạng" ra chiều đắc chí.
-Lớp đất đá tính từ đường ống lên tới sàn của gian phòng đó theo tao nghĩ đíu ít hơn 3 mét đâu, phá được nó là cả một quá trình lâu dài đấy. – "bạch tạng" tay chống cằm, đôi mắt vẫn nhìn vào sơ đồ trên màn hình laptop.
-Điều này mày không phải lo, trong thời gian trên đảo tao có được tìm hiểu qua một loại mìn "câm lặng" do tổ chức nghiên cứu chất nổ của Pháp phát minh. Tuy nó chưa được hoàn thiện nhưng qua bàn tay tao thì nó đã có thể đi vào hoạt động. Cơ chế hoạt động của nó là kết hợp giữa độ rung và loại dung dịch làm rã các nguyên tử. Mày chỉ cần gắn loại mìn này lên vị trí cần phá hủy rồi định giờ, nó sẽ tạo ra một tần số rung động trong phạm vi là 2 mét, làm cho kết nối ở khu vực đó bị xốp ra, tiếp theo sẽ là một loại dung dịch được truyền vào khiến cho chỗ chúng ta cần phá hủy từ bê tông lập tức sẽ trở thành ….cát… hắc hắc….
-Vậy kiếm đâu ra loại mìn đó? – "bạch tạng" quay qua nhìn Mai Thái.
-Tao sẽ tự chế, công thức tao đã nắm rõ, chỉ cần mất vài ngày là xong. – "cây sào bự" vẩy tay xem như đó là chuyện nhỏ nhặt không đáng để ý.
-Được rồi, vậy tiếp theo sẽ chuyển tiền ra ngoài bằng cách nào?
-Trong gian phòng này có tới bốn máy quay, cùng một hệ thống dày đặc các tia hồng ngoại có chức năng cảnh báo khi có kẻ đột nhập. Để mày có thể tiến vào thì tao sẽ phải thâm nhập tới hệ thống điều khiển điện lưới của ngân hàng và làm nó bị ngắt trong nhiều nhất là…. 15 phút. Trong thời gian này mày phải chuyển toàn bộ những gì có trong gian phòng đó ra ngoài. – Mai Thái trầm ngâm nói.
Điều này không khỏi làm cho "bạch tạng" sửng sốt.
-15 phút? Làm sao trong từng ấy thời gian tao có thể khuân toàn bộ cái "núi tiền" đó ra ngoài được? Tao đâu được đào tạo trở thành một siêu nhân?
-Tao không bảo mày phải khuân ra ngoài, tao chỉ cần mày cho hết số tài sản trong đó xuống đường ống nước.- gương mặt Mai Thái ánh lên một tia gian xảo.
-Tao chưa hiểu? – Lần này thực sự "bạch tạng" không thể hiểu gã bạn mình muốn làm gì.
-Nếu mày đẩy cái núi tiền ấy xuống đường ống thì nó sẽ bị nước của đường ống đó cuốn trôi phải không? – "cây sào bự" bự khẽ nhếch mép cười.
-Chính là như thế! – Hắc Vân gật đầu đáp lời.
-Vậy thì đó chẳng phải là một cách vận chuyển tiền nhanh nhất hay sao… hắc hắc….
-…………
-Thôi được rồi để tao nói luôn cho mày hiểu. Sau khi mày "vứt" tiền xuống đường ống thoát nước, nó sẽ bị cuốn trôi tới một địa điểm các đó 500 mét, lúc này tao sẽ dùng một xe chở nước cỡ lớn đợi sẵn ở vị trí đó. Rồi dùng máy bơm nước của xe hút toàn bộ lưu lượng nước có chứa tiền vào trong thùng chứa, một đầu bơm khác thì sẽ lại đẩy nước ra nhưng sẽ lọc lại số " tài sản" mà chúng ta vừa "nhặt" được. Như vậy thì dù tài thánh cũng không thể hiểu chúng ta đã chuyển cả một gia tài kếch xù trong 15 phút đi bằng cách nào.
-Thực sự còn có thể loại này sao? – Hắc Vân khó lòng có thể ngờ được gã bạn mình lại nghĩ ra cách chuyển tiền ghê gớm như vậy.
-Đã là kế hoạch, nếu không táo bạo thì không thể thành công.
Mai Thái gỡ chiếc kính ra đặt lên bàn, gương mặt tỏ ra tự tin một cách tuyệt đối, các kế hoạch do chính gã thảo ra thì khả năng thất bại e rằng không tới 0,001%.
………
5 ngày sau.....
Lúc 2 giờ sáng……
Trong một căn biệt thự nằm tại phía tây quận Trung, trên chiếc giường ấm áp, người đàn ông đã 53 tuổi đang ôm lấy một người đẹp chìm trong giấc ngủ. Sự tĩnh lặng của căn phòng bỗng nhiên bị phá bỏ bởi những tiếng chuông điện thoại réo liên hồi.
"Reng, reng, reng……"
Người đàn ông trung niên bực dọc tỉnh dậy, đôi mắt vẫn nhắm nghiền hắn quơ tay cầm lấy điện thoại nằm trên cái bàn phía đầu giường.
-Ai mà giờ này còn gọi không biết…….Alo, ai thế?
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì khiến cho gương mặt ngái ngủ của ông ta phút chốc tỉnh hẳn, không những thế còn tỏ ra rất nghiêm trọng, ngồi bật dậy khỏi giường hắn gắt lên.
-Tại sao lại có thể xảy ra chuyện đó được?..........Đợi chút, tôi sẽ tới ngay…..
-Có chuyện gì vậy anh?
Người phụ nữ nằm cạnh nghe thấy có tiếng nói lớn thì tỉnh giấc, nhưng người đàn ông này chẳng thèm trả lời, thậm chí còn không nhìn lại, hắn lập tức rời khỏi giường đi thẳng vào phòng thay đồ.
…………
2 giờ 30 sáng…….
Một chiếc BMW đen bóng táp vào lề đường, đỗ trước cửa của ngân hàng Triệu Đô, trong xe một người đàn ông mặc một chiếc quần âu cùng chiếc áo sơ mi trông rất luôm thuộm, phỏng chừng hắn rất vội vã tới đây nên không kịp chỉnh lại quần áo. Người đàn ông này chính là Triệu Văn Đô, tổng giám đốc của ngân hàng trước mặt. Hắn nhanh chóng rảo bước tiến vào trong ngân hàng, hai bảo vệ đứng ở cửa khi vừa thấy mặt họ Triệu thì lập tức cúi mình, cung kính chào. Chẳng bận tâm, hắn tiếp bước tiến vào đại sảnh.
Lúc này trong sảnh có tất cả hơn 30 người, bao gồm đầy đủ các ban bệ của ngân hàng, ngoài ra còn có hơn 10 người ăn mặc như hai người bảo vệ ngoài cửa. Vừa thấy Triệu tổng tới thì đám người vội vã bước đến đón tiếp.
-Tổng giám đốc Triệu, ngài tới rồi …..
-Thật may quá….
Không đợi đám người hỏi han thêm nữa, họ Triệu liền cất giọng khẩn trương.
-Giám đốc Phạm, mọi chuyện cụ thể là sao?
Trong đám người, một người đàn ông gầy gò mặc bộ vét màu xám trông có phần tiều tụy vội vã bước gần Triệu tổng, giọng nói vạn phần lo lắng.
-Theo lời kể của nhân viên trực ban ở đây, vào lúc 1 giờ 30 ngân hàng đột ngột bị cúp điện trong khi các nhà xung quanh vẫn sáng đèn. Họ liền tới chỗ phát điện của công ti xem có trục trặc gì không nhưng chẳng có gì bất thường. Đang chuẩn bị gọi cho trạm phát thì lại có điện trở lại. Nhưng…….
Nói tới đây, giám đốc Phạm ấp úng không biết tiếp tục mở lời ra sao. Họ Triệu bực mình trợn mắt quát lên.
-Nói xem nào!
-Dạ dạ….. nhưng khi nhân viên trực ban nhìn lại màn hình hiển thị của camera trong két sắt thì….toàn bộ ….toàn bộ ….bên trong đã biến mất. – Phạm giám đốc vã mồ hôi, nói nhắt gừng từng chữ.
-Ông càng nói tôi càng không hiểu, dẫn tôi tới chỗ két sắt. – họ Triệu ra lệnh.
Tất cả những người có mặt trong đại sảnh của ngân hàng nhanh chóng đi tới nơi đặt két sắt. Cánh cửa bảo vệ dày tới nửa mét nhanh chóng được hai người bảo vệ mở ra, họ Triệu chỉ yêu cầu hắn và giám đốc Phạm vào trong còn lại thì đứng chờ ở ngoài.
Căn phòng này rộng chừng 40 mét vuông, bốn góc phòng đặt bốn chiếc camera, các thiết bị hồng ngoại thì được giăng khắp phòng. Đáng lẽ khi bước vào đây cái đập vào mắt phải là từng chồng từng chồng tiền xếp cao như núi chiếm một phần ba diện tích của gian phòng. Nhưng giờ đây căn phòng chỉ còn sót lại một lỗ hổng rộng chừng hơn 2 mét trên mặt sàn, cùng vài tờ tiền vương vãi còn sót lại.