Sắc thái đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt lão Triệu Văn Đô là kinh hoàng, sau đó được chuyển qua khó hiểu và cuối cùng là tức giận. Toàn bộ 59 triệu dola được hắn "nâng niu" cất giữ trong cái két sắt này đã phút chốc bay biến đi đâu, thử hỏi bỗng dưng mất một số gia tài "to tướng" như vậy liệu có ai bình tĩnh được? Không kìm nén nổi sự kinh hãi cùng tức giận, họ Triệu gào lên như bị chọc tiết.
-Tiền của tao….. tiền của tao đâu hết cả rồi…. mày nói xem… tiền của tao đâu…
Họ Triệu đánh ánh mắt căm thù nhìn về phía Phạm giám đốc, khiến ông ta sợ hãi đến nỗi xanh xám mặt mày không nói lên được lời nào.
-Mấy con chó trông cái két sắt này đâu… vào hết đây cho tao.
Vừa nghe thấy tiếng Triệu tổng hét lớn thì bốn gã nhân viên bảo vệ đang đứng ở ngoài vội lóng ngóng chạy vào. Tên đầu tiên bước vào lập tức bị ăn một cái tát nổ đom đóm mắt.
"Chát"
Nhìn bốn tên bảo vệ đứng trước mặt, họ Triệu điên tiết rít lên.
-Tao nuôi chúng mày, giả lương cho chúng mày để chúng mày làm ăn thế này đây hả?
Nói rồi lão lại thẳng tay tát vào mặt tên kế tiếp. Đám bảo vệ rối rít biện minh.
-Triệu tổng, chúng tôi thực sự không hề rời khỏi đây nửa bước….
-Ngay cả lúc mất điện chúng tôi vẫn nhất mực đứng ở đây…..
-Trong suốt thời gian chúng tôi đứng đây tuyệt đối không có ai bén mảng tới….
Không để cho mấy gã bảo vệ thanh minh, lão họ Triệu chỉ tay vào cái lỗ to tướng trên mặt sàn mà hét lên.
-Thế cái mịe gì kia? Mả bố chúng mày chắc!
Thấy cái lỗ nằm giữa sàn nhà thì bốn tên bảo vệ không khỏi thất kinh nhìn nhau, chẳng biết giải thích thế nào. Triệu Văn Đô tiếp tục nạt nộ.
-Để tạo ra cái lỗ lớn như vậy chắc chắn lũ cướp đó phải đặt một khối thuốc nổ không nhỏ, và phải gây ra những tiếng nổ rất "chói tai". Vậy mà lũ chúng mày không hề mảy may hay biết sao? Chẳng lẽ tao mướn phải toàn bọn điếc?
-Triệu tổng, ngài phải tin chúng tôi…. Thực sự trong thời gian canh giữ trước cửa két sắt, chúng tôi không hề nghe thấy bất kì tiếng động gì từ bên trong….. thực sự là….
"Bụp"
Lão họ Triệu "thẳng chân" mà đạp một phát giữa bụng tên đang mở miệng, khiến hắn ngã ngửa ra đất, mặt nhăn nhó ôm bụng.
-Tin cái con mịe chúng mày! Mày nghĩ tao ngu đến vậy chắc…..tao không cần biết…chúng mày phải tìm mọi cách lấy lại toàn bộ số tiền cho tao. Không thì tao cho chúng mày cùng gia đình tụi bay xuống lỗ hết…. – Lão họ Triệu rít lên chỉ mặt từng người.
Mất đi số gia sản quá lớn, khiến lão không biết trút giận vào đâu, đồng thời lí trí cũng bị lu mờ không còn tỉnh táo mà xem xét vấn đề. Số tài sản này là gần như toàn bộ những gì lão "dành dụm" được trong cuộc đời buôn bán "hàng cấm" của mình, những tưởng sau khi rửa tay gác kiếm có thể âm thầm mà hưởng thụ thành quả "lao động" trong mấy chục năm qua. Nào có ngờ đâu cơ sự ngày hôm nay khiến Triệu Văn Đô lơ mơ nghĩ tới bốn chữ, "ác giả ác báo".
Còn đang điên cuồng gào thét thì từ ngoài một tên bảo vệ hớt hải chạy vào, vội vã báo cáo:
-Triệu tổng, chẳng hiểu sao đám kí giả từ đâu ùn ùn kéo tới, muốn xác minh xem có phải ngân hàng chúng ta vừa bị đánh cướp không……
-Cái gì……
Lão Triệu trợn mắt hết nhìn tên bảo vệ vừa báo cáo sự tình rồi lại quay qua nhìn Phạm giám đốc. Thấy ánh mắt của Triệu Tổng nhìn mình, họ Phạm vội giải thích ngay.
-Chuyện này tôi tuyệt đối giữ kín…. chưa hề gọi cho cảnh sát hay đám báo chí……
Lão Triệu cũng hiệu Phạm giám đốc là người nhát gan, nhất nhất nghe lệnh mình. Nếu chưa có lệnh của Hắn chắc chắn họ Phạm kia sẽ không bao giờ để lộ chuyện này. Suy nghĩ hồi lâu, họ Triệu gằn giọng.
-Chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, phải trấn an dư luận bảo rằng không hề có chuyện chúng ta bị đánh cướp.
………
7 giờ sáng……
Hai gã thanh niên đang đủng đỉnh ngồi ăn tại khách sạn Cao Việt, một gã vận một bộ vét đen, còn một gã thì mặc áo phông xám và quần bò. Phòng ăn lúc này chỉ có lác đác vài người, hai gã thanh niên thì ngồi trong một góc phòng bàn tán to nhỏ.
-Lão họ Triệu đó chắc chắn sẽ phủ nhận toàn bộ thông tin về việc ngân hàng của lão bị đánh cắp. – Vừa nói Mai Thái vừa bỏ một miếng thị bò vào trong miệng.
-Nhưng chuyện này chắc chắn sẽ đặt ra nghi vấn, những ai gửi tiền vào đó sẽ không khỏi lo lắng mà rút tiền khỏi ngân hàng. – Hắc Vân chậm rãi đưa thìa súp lên miệng.
-Để lấy lại lòng tin của dư luận, và dấu diếm việc ngân hàng giờ chỉ còn cái "xác" thì hắn sẽ phải đưa công ti ô tô ra mà làm vật thế chấp, sau đó sẽ lấy tiền trả lại cho khách hàng. – Mai Thái tỏ ra đắc chí mỉm cười.
-Mày nghĩ hắn sẽ thật sự làm vậy chứ? – "bạch tạng" vẫn có chút hoài nghi.
-Nếu để chuyện bị đánh cướp vỡ lở ra mày nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào? Tất cả đám người gửi tiền vào ngân hàng đó sẽ ồ ạt rút vốn, thử hỏi lão họ Triệu đó sẽ lấy tiền đâu ra mà trả. Đây lại là ngân hàng tư nhân không có sự bảo trợ của nhà nước, và điều tất yếu của sự vụ này là ngân hàng đó phải tuyên bố phá sản. Lão lại là tổng giám đốc đồng sáng lập ngân hàng, vì thế tất cả tài sản của lão ta sẽ bị tịch biên để mà trả lại cho những người đã "trót dại" gửi tiền vào ngân hàng "xấu số", như vậy họ Triệu sẽ phút chốc mà trắng tay. Nhưng giờ lão ta thế chấp công ti ô tô, dùng một phần trả cho đám người tới đòi rút để trấn an, nhằm kéo dài thời gian rồi âm thầm cầm số tiền còn lại chuồn đi "đâu đó". Chẳng phải là sẽ gỡ gạc lại đôi chút sao…hắc hắc…. tuy rằng rất xót xa với gia sản đã mất, nhưng với tính cách "cáo già" của lão thì thà mất nhiều chứ sẽ nhất quyết không chịu mất hết đâu. – "cây sào bự" bự lại đưa tay xoa xoa cái cằm.
-Còn tiền thì lão mới có thể gây dựng lại từ đầu, họ Triệu này quả nhiên có tính cách của một gian thương. Xem ra tao lại phải theo dõi nhất cử nhất động của lão rồi. – Hắc Vân ngao ngán, rồi lại đưa một thìa súp lên miệng.
-Vì tương lai chúng ta, kệ cha tương lai của lão…. Hắc hắc…. – Mai Thái không khỏi cười lên vài tiếng thống khoái.
………
Một tuần sau………
Tin tức ngân hàng Triệu Đô bị đánh cướp liên tục xuất hiện trên các mặt báo từ "Tiền Phong" cho tới 'An ninh thủ đô", khiến cho người dân thành phố không khỏi bàng hoàng. Nên nhớ từ năm năm trở lại đây không hề có một vụ cướp ngân hàng nào xảy ra trên địa bàn thành phố. Nhưng phía ngân hàng, và người đại diện là ông Triệu Văn Đô, tổng giám đốc ngân hàng thì lên tiếng phủ nhận mọi thông tin. Nói rằng đây hoàn toàn là điều bịa đặt từ các đối thủ cạnh tranh nhằm hạ thấp uy tín của ngân hàng, ông còn nhấn mạnh rằng ngân hàng vẫn hoạt động bình thường và bất kì ai cũng có thể đến rút tiền nếu cảm thấy không an tâm…..
Trên một con đường nhỏ dẫn tới sân bay, một chiếc BMW đen bóng đang phóng đi với tốc độ 60 km/giờ. Cách đây ba năm liên tập đoàn K&K là Sài Chính, Thần Châu và YaKi đã chung tay xây dựng một con đường quốc lộ khác cũng dẫn tới sân bay, nhằm nâng cao cơ sở hạ tầng cũng như hình ảnh của thành phố. Chính vì thế con đường nhỏ dẫn tới sân bay giờ đây đã bị lãng quên, theo thời gian nó cũng đã xuống cấp nghiêm trọng, ổ "voi" ổ "gà" mọc khắp nơi, trên con đường này giờ đây chỉ có duy nhất một chiếc xe. Thiết nghĩ một chiếc xe đẹp đẽ và sang trọng như vậy sao lại phải chui vào con đường nhỏ này? Đơn giản vì chủ nhân của chiếc xe càng muốn ít người thấy mình càng tốt, và con đường này chính là lối đi "an toàn" nhất đưa chủ nhân của chiếc xe tới sân bay mà không bị ai phát hiện.
Trong xe, ngồi phía trên là hai người thanh niên to lớn mặc nguyên một bộ đồ đen, đeo cặp kính đen, phỏng chừng hai người này chính là vệ sĩ của người đàn ông ngồi phía sau. Một người đàn ông có gương mặt mệt mỏi, tóc giờ đây đã bạc gần hết, ông ta mặc một bộ vét màu ghi trông khá sang trọng. Người đàn ông này dù thần sắc không còn như trước nhưng nhìn thoáng qua ai cũng có thể nhận ra đó là Triệu Văn Đô, một triệu phú của thành phố Long Thành.
Đôi mắt nhìn ra ngoài, hướng về các công trình bỏ hoang nằm hai bên đường, lão họ Triệu không khỏi đau xót như đứt từng khúc ruột khi nghĩ tới đống tài sản của mình "vỗ cánh bay đi" mà không có lấy một lý do. " Mất toàn bộ 59 triệu, thêm vào đó lại phải thế chấp công ti ô tô mà lấy ra 10 triệu trả lại cho đám người tới rút tiền khỏi ngân hàng. Giờ trong tay chỉ còn 15 triệu, khốn nạn…. bọn chó chết nào lại ngông cuồng như vậy chứ…… Sau khi tao ổn định lại nhất định sẽ phải tìm cho bằng được bọn nào dám….."
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, chiếc xe chở họ Triệu đột ngột phanh gấp khiến lão lao người về phía trước. Đã đang bực thì chớ, đám vệ sĩ chó má này lại lái xe đíu ra gì khiến họ Triệu không khỏi điên tiết.
-Lũ chó chúng mày lái xe chở người hay chở lợn thế hả? Không lái cẩn thận chút được sao…..
Toan xổ thêm một tràng nữa thì một tên vệ sĩ quay xuống vội vã thanh minh.
-Triệu tổng, đằng trước có một chiếc xe đang chắn ngang đường, nên chúng tôi……
-Chắn ngang đường? lại chuyện quái quỷ gì đây hả?
Trên con đường nhỏ, lúc này xuất hiện thêm một chiếc xe Toyota caldina màu trắng đang xoay ngang chắn giữa lối đi, con đường này khá hẹp nên chiếc BMW bắt buộc phải dừng lại chứ không thể nào lách qua. Đứng dựa vào cửa xe là một người thanh niên cao chừng hơn 1 mét 7, có nước da trắng hồng, ăn mặc rất đơn giản : áo phông dài tay màu nâu, quần bò đen và đôi giầy converse. Người thanh niên thủy chung chỉ khoanh tay nhìn chiếc xe vừa dừng trước mặt mình.