Trước sự hối thúc của lão Triệu, hai tên vệ sĩ nhanh chóng bước ra khỏi xe, lớn giọng nói.
-Anh kia, không biết đây là đường đi sao mà xoay ngang xe ra như vậy? Mau cho xe tránh qua một bên.
Người thanh niên lúc này mới rời lưng khỏi chiếc xe của mình, đứng thẳng dậy chậm rãi bước tới, nhạt giọng đáp.
-Tôi đang đợi ở đây để tiễn một người, phải để xe thế này nếu không sợ người ta đi mất thì phiền phức lắm.
Tên vệ sĩ thứ hai bực dọc gắt lên.
-Tránh ra cho chúng tao đi rồi mày muốn đợi ai thì đợi.
Người thanh niên mỉm cười bình thản nói.
-Người tôi muốn gặp tới rồi thì còn tránh đi đâu nữa?
“Đoàng, đoàng”
Còn chưa hiểu ẩn ý trong lời nói của gã thanh niên trước mặt, thì hai viên đạn lạnh lẽo đã găm thẳng vào giữa chân mày hai tên vệ sĩ vắn số khiến chúng ngã xuống chết ngay tại chỗ. Rút súng với tốc độ kinh hồn, rồi liên tiếp bắn ra hai phát đạn mà trúng giữa trán hai tên vệ sĩ không sai một li, có thể nói khả năng dùng súng của người này đã tiến vào cảnh giới tối thượng.
Ngồi trong xe thì đột nhiên nghe thấy hai tiếng súng vang lên, khiến lão Triệu giật bắn người, mặt mày tái mét. Còn chưa biết đầu đuôi thế nào thì cánh cửa xe đã bật mở, đứng trước mặt họ Triệu là người thanh niên đang cầm trong tay một khẩu súng có màu sáng bạc. Đang trốn chạy, giờ lại nhìn thấy súng, Triệu Văn Đô sợ hãi co rúm người lùi sát người về phía cửa xe bên kia.
-Ngươi muốn gì….nếu…nếu muốn tiền…thì ta có thể cho ngươi rất nhiều……chỉ cần ngươi không giết ta… ta sẽ cho ngươi thật nhiều…. thật nhiều tiền….. – Họ Triệu sợ đến nỗi líu cả lưỡi.
Hơi cúi đầu nhìn vào trong xe, ngắm rõ khuôn mặt trắng dã cắt không còn giọt máu của lão già họ Triệu, người thanh niên chỉ mỉm cười, giọng nói rất nhỏ nhẹ tưởng như không hề có chút sát ý nào.
-Tiền thì chắc chắn tôi sẽ lấy, nhưng người thì tôi cũng không thể tha.
………
Lấy toàn bộ số tiền nằm sau cốp xe, người thanh niên nhanh chóng chuyển hết lên chiếc Toyota caldina màu trắng sữa của mình. Xong xuôi chiếc xe nhanh chóng rời đi, để lại trên con đường vắng vẻ chiếc BMW màu đen cùng ba xác người. Phải đến hơn một ngày sau thi thể của ba người này mới được những người dân vô tình đi qua phát hiện được.
Nhiều ngày sau đó trên tất cả các mặt báo ở trang nhất đều đưa tin về Triệu Văn Đô, chính quyền của thành phố lúc này mới thực sự bắt tay để điều tra. Nhưng tất cả đều đi vào ngõ cụt, từ chuyện ngân hàng bị đột nhập cho tới cái chết của họ Triệu đều không có bất kì đầu mối nào, cũng như không hề tìm được một nghi can thỏa đáng. Cuối cùng phía cảnh sát cũng chỉ có thể lơ mơ kết luận nhóm người cướp ngân hàng và những kẻ giết Triệu Văn Đô có thể cùng một hội, nhưng hung thủ đích xác là ai thì phía nhà chức trách thực sự “bó tay”. Về phía người dân thì được phen thi nhau tưởng tượng, rồi thổi phồng sự vụ, nào là do năm xưa lão họ Triệu đã cướp một lô hàng của một trùm ma túy nên mới có thể giàu có như vậy, giờ đây tay trùm đó quay lại để trả thù. Rồi thì lão họ Triệu thực ra cố tình sắp đặt ngân hàng của mình bị cướp nhưng trên thực tế lại âm thầm chuyển số tiền đó ra nước ngoài, còn cái chết của lão cũng là giả. Còn có những lí do đơn giản và gọn nhẹ hơn nữa: “Tay Triệu Văn Đô đó bị… thánh vật chết…..”. Không chỉ được sự quan tâm từ chính quyền và người dân, ngay cả “ba bang” cùng “ba đoàn” cũng rất chú trọng tới sự kiện này, lão họ Triệu tuy không phải là gương mặt tiếng tăm gì lắm trong thành phố, nhưng lịch sử buôn bán “hàng trắng” của lão thì hầu như ai cũng rõ, dám động tới lão Triệu này thì đối phương cũng không phải đơn giản. Giờ gia sản của lão bỗng không cánh mà bay, rồi sau đó chưa đến nửa tháng thì họ Triệu lại bị thủ tiêu, những điều này làm cho ba bang phái, cùng ba tập đoàn kia không khỏi nghi ngờ trong lòng quận Trung đang có sự biến động to lớn.
Sau cái chết của họ Triệu, ngân hàng Triệu Đô cũng theo đó mà phá sản, công ti ô tô trước đó được lão đưa ra thế chấp bây giờ được đem đi đấu giá để đền bù thiệt hại cho những ai đã “vô tình” gửi tiền vào ngân hàng của họ Triệu.
Tại một gian phòng khá rộng rãi, giữa phòng được xếp rất nhiều ghế nhưng cũng chỉ có tầm hơn mười người ngồi đây, phía trên cách các dẫy ghế một đoạn là một chiếc bàn gỗ, ngồi sau chiếc bàn này là một người đàn ông tầm 60 tuổi để hàng ria mép bạc trắng. Khi thấy không còn ai tới nữa thì người đàn ông ngồi sau chiếc bàn mới cầm lấy cây búa gỗ gõ gõ lên bàn.
“Cạch, cạch”
-Buổi đấu giá công ti ô tô Triệu Vạn bắt đầu! Giá khởi điểm là 13 triệu dola. – người đàn ông ôn tồn cất giọng.
Ngay lập tức một cánh tay giơ lên đề xuất giá.
-14 triệu.
-15! – một cánh tay khác giơ lên.
-19! – một người phụ nữ lên tiếng.
-20!
-23!
-35 Triệu!
Một người thanh niên độ tầm 26 tuổi, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, gương mặt khá đẹp trai, ăn mặc rất bảnh bao, đang choàng tay ôm người con gái ngồi cạnh. Người thanh niên này đang cảm thấy rất đắc chí trước những ánh mắt đổ dồn vào mình, hắn thầm nghĩ : “ 35 triệu, thử hỏi còn ai có thể tranh giành với mình.. he he…”.
Giá trị thực của công ti Triệu Vạn tính ra chỉ dừng lại ở mức 30 triệu dola, nhưng tên thanh niên này hét giá lên tới 35 triệu, quả thực những kẻ bước vào đây đều không nghĩ giá bị đẩy lên cao như vậy, nên chỉ biết lắc đầu tiếc rẻ.
-Còn ai ra giá cao hơn không? – người đàn ông chủ trì buổi đấu giá cất giọng.
Vẫn không hề thấy có ai phát giá cao hơn, ông ta bèn gõ chiếc búa gỗ xuống bàn một cái.
-35 triệu dola lần một……………35 triệu dola lần….
Chưa nói hết câu thì từ phía dưới một giọng nói vang lên, khiến cho tên thanh niên bảnh bao đang an nhàn sàm sỡ cô gái bên cạnh phải dựng đứng người, đảo mắt nhìn về phía kẻ vừa phát giá. Ngay cả những người khác cũng phải ngoái nhìn lại xem ai có thể vung tay “cao chót vót” đến vậy.
-50 triệu!
Ngồi phía cuối hàng ghế là hai gã thanh niên, một người vận một bộ vét trắng, dáng người cao lớn, để tóc kiểu đuôi ngựa, đeo cặp kính trắng trông vạn phần anh tuấn, một cái nhìn của người này chỉ e sẽ có hàng tá các cô gái chết mê chết mệt. Người con gái ngồi cạnh tên thanh niên bảnh bao nhìn thấy người thanh niên vận đồ trắng thì trong lòng thầm xao động, đôi mắt cứ dán chặt vào không chịu dời đi. Còn gã ngồi cạnh trông nhỏ con hơn một chút, ăn mặc rất đơn giản: áo phông ngắn tay và quần bò, với nước da trắng nên trông gã có phần yếu ớt, gương mặt cũng thuộc diện bắt mắt.
-Hai vị ngồi cuối kia vừa phát giá ……50 triệu phải không? – giọng nói của người chủ trì có phần khó tin.
-Không sai! – Mai Thái cất giọng trầm ổn.
-Có ai đề giá cao hơn 50 triệu dola không?..........50 triệu lần một………50 triệu lần hai………
Người đàn ông chủ trì buổi đấu giá gõ mạnh xuống bàn ba cái rồi cất giọng hoan hỉ.
-Chúc mừng hai vị đã giành được công ti Triệu Vạn.
………
Sau khi làm xong thủ tục để nhận công ti, hai gã thanh niên nhanh chóng bỏ đi chẳng biết rằng có một ánh mắt căm hận từ tên thanh niên bảnh bao đang nhìn theo. “ Hai thằng này từ cái xó nào chui ra vậy?” – hắn rủa thầm hai kẻ vừa khuất dạng.
Rời khỏi toàn nhà diễn ra buổi đấu giá, hai gã nhanh chóng ngồi lên chiếc xe Toyota caldina trở về khách sạn Cao Việt. Vừa lái xe Mai Thái vừa phấn khích đề xuất.
-Mày nghĩ tao đổi lại tên công ti đó thành Phú Thành nghe được không?
Hắc Vân nhìn dòng xe cộ đang lướt qua nhạt giọng đáp, gã tỏ ra không mấy quan tâm tới chuyện này.
-Tao thấy chả có ý nghĩ gì cả?
-Sao lại không? Phú là tài phú, thành là thành đạt, không những thế nếu đọc lái đi thì nó có nghĩ là “thánh phù”… hắc hắc….. vừa phát tài vừa thành đạt, lại còn được thánh phù, xem ra muốn nghèo cũng khó lắm…hắc hắc…. – cây sào bự không khỏi khâm phục ý tưởng của mình mà cười lên mấy tiếng.
-Mày cũng lắm trò quá nhỉ? – Hắc Vân khẽ lúc lắc cái đầu.
Quay qua nhìn gã chiến hữu, Mai Thái tỏ ra hơi bực mình.
-Làm gì mà mấy ngày nay mày cứ xị cái mặt ra thế, cần tao cho mấy viên thuốc xổ không? – cây sào bự châm chọc.
Hắc Vân không để ý tới lời trêu đùa của Mai Thái, trong đầu gã giờ đây lại nhớ tới lúc bản thân nhấc tay lên giết ba mạng người như không. Hắc Vân đã từng hứa với một “ai đó” rằng sẽ không bao giờ giết người,nhưng gã chẳng thể nào giữ được lời hứa. Không hiểu sao cứ nghĩ tới chuyện vừa phá bỏ lời hứa mà giết người, trong lòng gã không khỏi day dứt, hình bóng người đó cứ hiển hiện trong đầu khiến gã có cảm giác tội lỗi. Mặc dù với tiểu sử của lão già họ “Triệu” thì hắn chết là đáng kiếp, nhưng chuyện đó không làm lu mờ đi một điều, đó là gã vẫn tiếp tục không giữ chữ tín, tiếp tục phụ lòng tin của “ai đó” đặt vào gã. Nghĩ tới đây, bất giác “bạch tạng” cất giọng buồn bã.
-Tao muốn nghỉ ngơi một thời gian……
-Nghỉ? – Tuy đang lái xe nhưng Mai Thái vẫn phải quay qua nhìn gã bạn thân ngồi bên cạnh.
-Ừ, có lẽ tao muốn nghỉ ngơi. – Hắc Vân khẳng định.
-Chẳng phải chúng ta vẫn đang nghỉ ngơi sao? – Mai Thái cau mày, giọng nói tỏ ra không hiểu.
-Tao muốn nghỉ ngơi một cách thực sự, không tranh giành, không giết người, không quyền lực….. tìm một công việc đơn giản, sống một cách bình dị nhưng yên tĩnh và vui vẻ……
Thấy thằng bạn thay đổi tính cách một cách bất ngờ, khiến Mai Thái nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng một lúc sau, khi đã ngẫm lại những lời vừa nghe được thì Mai Thái cũng biết, việc bảo “bạch tạng” đi thủ tiêu lão già họ Triệu xem ra đã động tới một kí ức khó quên của cả hai gã, chỉ có điều Mai Thái không có tình cảm sâu đậm với “người đó”, nên gã cũng không canh cánh trong lòng như Hắc Vân.
-Không sao cả, giờ đã có vốn trong tay cùng công ti ô tô kia, với cái đầu “thiên tài” của tao, việc xoay sở một mình chắc chắn không có vấn đề gì…… Tao sẽ mua cho mày một căn nhà ở quận Trung, mày có thể tới đó sống một thời gian, bao giờ lấy lại tinh thần thì tao với mày lại tung hoành. Việc tiền nong thì mày không phải lo, nếu thiếu gì cứ ới tao một tiếng là được…. – Tuy hơi buồn nhưng Mai Thái vẫn tỏ ra như không có gì to tát.
-Cứ vậy đi. – Hắc Vân trầm ngâm cất giọng.
Chiếc Toyota caldina rẽ trái, rời khỏi trục đường chính để tiến vào một con đường nhỏ hơn dẫn tới khách sạn Cao Việt.