HOÀNG HÔN XẠ LẠC KIM Ô - (HOÀNG HÔN BẮN RƠI MẶT TRỜI)
TÁC GIẢ: traupro
Nguồn: 4vn.eu
Chương 1: Nguyệt....: cung, tinh....: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô
Dương Kinh, điện Phúc Huy
Trời vào cuối xuân, ban trưa cái nắng gay gắt chẳng kém gì giữa hè. Trong hậu viên rất yên ắng, chỉ nghe lao xao vài tiếng ve và tiếng gió thoang thoảng phát ra từ 2 cái quạt lớn của 2 tỳ nữ mặt cuối gầm tay phe phẩy theo thói quen hầu quạt chủ nhân qua nhiều năm trời. Bên trong chiếc đình nhỏ ngoài hậu viện, trên chiếc phảng gỗ bóng loáng một nam nhân đang nằm liêm diêm, dường như cái nóng đầu hè không ảnh hưởng mấy đến cái thân hình mập mạp cường tráng của nam nhân tuổi trạc ngũ tuần này. Hắn chưa ngủ, đôi mắt liêm diêm ấy hướng về phía hồ nước. Đôi mắt sắc bén quyết liệt dường như ưu tư trâm ngâm chiêm ngưỡng bảo vật trước mắt. Thanh thanh long đao tỏa ra sát khí nhè nhẹ, lưỡi đao ánh lên những tia sáng lạnh người. Cán đao dài hơn 4 thước, lưỡi đao dài hơn hai thước ước chừng nặng gần 100 cân. Cuối cán đao dài là một đầu rồng uy mãnh há miệng nuốt lấy lưỡi đao. "Rồng! Hiển nhiên là sư phụ đã biết ta sẽ vượt long môn". Suy nghĩ thoáng vụt qua trong đầu hắn. "Thiên tượng năm ấy, lão nhân gia đã nhìn ra, còn cái trò thầy địa lý kia chín phần là do người sắp đặt." "Sư phụ" gã khẽ thở dài rồi chìm đắm trong suy tư. Năm ấy vào một đêm hè nóng nực hắn nằm loay hoay mãi không ngủ được, chiếc giường tre kẽo kẹt rên lên theo mỗi lần hắn trở mình. Lúc chiều tối khi ăn cơm cha kể cho ba anh em hắn nghe về tổ tiên đời trước. "Người là lưỡng quốc trạng nguyên, uy danh lẫm lẫm, sao đến đời này họ Mạc nhà ta lại suy tàn đến vậy chứ? Cha nói ông tổ nhà ta tuy làm quan lớn trong triều nhưng cả đời liêm khiết, thanh bạch. Có lẽ vì vậy mà gia tài ông tổ truyền lại cho con cháu chỉ là bốn chữ "Lưỡng quốc trạng nguyên" của vua phương Bắc và hai chữ "Lịch sự" của vua Trần ban cho.""Lưỡng quốc trạng nguyên" "Lịch sự" sáu chữ này vang vọng mãi trong suy nghĩ của hắn. Khi nghe cha kể xong hắn thấy trong người lạ lắm, không ngờ gia tộc của hắn ngày xưa uy phong như vậy. Làm rạng rỡ uy danh gia tộc họ Mạc này lần nữa ước nguyện đó xuất hiện và lớn dần trong hắn từ đó. Nhưng bằng cách nào chứ? Hắn không ngủ được cũng vì cái suy nghĩ này. Gia đình hắn hiện giờ chỉ là một gia đình nghèo sống bằng nghề chài lưới ven biển. Cha mẹ cho hắn một thân thể cường tráng khỏe mạnh đủ sức rong ruổi với những con sóng ngoài kia để mưu sinh qua ngày nhưng họ không cho hắn cái chữ làm sao để thành trạng nguyên đây? Ngày mai hắn sẽ qua đầu làng bái Lê tiên sinh xin theo học cái chữ. Ý nghĩ này làm thông cái đầu óc nặng ì những suy nghĩ mông lung của hắn, hắn từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Hắn thấy mình đang chạy trên bờ cát trắng, cát trắng mịn màng trải dài đến tận cuối chân trời ánh lên loang loáng phản chiếu cái nắng gay gắt của mùa hè. - Này nhóc ngươi làm gì mà chạy loạn lên vậy? Hắn liền dừng lại quay về phía người vừa hỏi. Là một lão già, khuôn mặt lão hơi xấu xí nhưng toát lên nét phúc hậu hiếm có. Lão mang áo đội mũ quan, trông rất uy phong. Hắn liền giật mình khom người cuối chào - Dạ bẩm quan, cháu cháu…! Hắn ấp úng, hắn cũng không biết hắn đang làm gì trên bờ cát trắng mơn mởn này - Người tên gì? Lão già nhẹ nhàng hỏi
- Cháu họ Mạc tên Đăng Dung. Hắn liền đáp
- Ngươi họ Mạc
- Đúng ạ
- Họ Mạc ta sinh ra được thằng nhóc tuấn tú như ngươi! Tốt tốt! Ha ha ha. Tốt lắm! Lão già cười to, giọng cười sảng khoái ra vẻ hài lòng lắm.
- Nguyệt: cung, tinh: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô.
(Dịch: Trăng là cung, sao là đạn, hoàng hôn bắn rơi mặt trời) (1)
Lão già cười xong thuận miệng đọc to câu đối này tiếp tục cười to và biến mất.
- Nguyệt: cung, tinh: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô.
- Nguyệt: cung, tinh: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô.
Hắn giật mình tỉnh dậy câu đối vang vọng trong óc hắn, hắn lẩm bẩm:
- Nguyệt....: cung, tinh....: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô? Là ý gì? Hắn vừa ngồi dậy vừa thở hổn hển, bỗng phía ngoài cửa sổ một ngôi sao chổi xẹt qua như lao thẳng vào khung cửa sổ. "Tùm" ngôi sao xẹt đó ném thẳng xuống mặt biển phía đằng xa kia vang lại 1 tiếng "tùm" gỏn lọn rồi tất cả lại chìm vào bóng tối và im lặng. Đêm đó trăng trăng khuyết nhưng là đêm hè nên sao sáng lắm. Hít một hơi sâu hắn bật dậy khỏi giường lao ra khỏi nhà, cái giường tre kêu lên cái kẹt. Hắn dùng hết sức bình sinh đâm đầu chạy ra bờ biển, mắt hắn đăm đăm nhìn vào cái nơi mà vật kia rớt xuống. Qua vài giây hắn đã đến bờ biền hắn liền cởi áo lao xuống dòng nước mát lạnh. Hắn bơi nhanh hết sức bình sinh lao đến chỗ đó, nước xung quanh hắn đang ấm dần lên. Hắn biết nước là do cái vật kia làm ấm lên, đoạn này không có dòng nước ấm này. Hắn thuộc dòng nước ở đây như lòng bàn tay hắn vậy. Hơi trấn tĩnh lại hắn bơi chậm lại từ từ quan sát. Phía trên mặt nước còn lưu lại làn khói mỏng nhưng đang tan dần, nước xung quanh cũng từ từ lạnh trở lại rất nhanh chóng. Một khắc trôi qua làn khói mỏng cũng tan mất, làn nước lạnh lại như cũ. Mặt nước sẽ cũng êm đềm không còn dấu vết nếu không có hắn đang vẫy vẫy nhẹ đôi chân để nổi lên trên làn nước. Nếu hắn không giật mình đúng lúc vật này lao xuống đây thì có lẽ nó sẽ nằm đây ngàn đời không được ai phát hiện ra mất. Hắn hít một hơi sâu lấy hết can đảm lặng xuống. Làn nước không có gì khác lạ làm hắn yên tâm hơn. Nhưng tối quá hắn không thể nhìn thấy gì dưới đáy cả. Hắn đưa tay sờ soạn sâu xuống đáy. Đây rồi, nó vẫn còn nóng ấm đây mà. Hắn tiếp tục sờ quanh khối tinh thạch để ước lượng độ lớn của nó. Lạnh, buốt hơn dòng nước, lạnh hơn gấp nhiều lần. Thì ra là vậy. Hắn liền hiểu ra ngay, chính cái lạnh này làm cho làn nước ấm mau chóng trở lại bình thường nhanh như vậy. Vật này là vật gì nhỉ, nóng lạnh đều có cả. Hắn dùng tay ước lượng khổi thiên thạch này cũng không to lắm, nhưng cắm khá sâu dưới cát, không phải nói kéo lên là kéo lên được. Hắn liền quay lên, chui lên khỏi mặt nước hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng chìm lại trong nước. Hắn đề khí dùng tay đẩy nước cho toàn thân chìm sâu vào trong nước cho đến khi chân chạm mặt cát. Hắn mò mẫm dùng hai tay nắm chặt vào khối thiên thạch. Một bên nóng, một bên lạnh làm hắn hơi buồn cười, cái vật này lạ thật. Hắn vận khí, dùng hết sức bình sinh lây khối thiên thạch. Bóng khí nổi lên soành soạch. Sau một hồi cố gắng khối thiên thạch cũng bắt đầu lay chuyển. Nhờ sức cản của mặt nước cộng thêm phía dưới là cát mềm nên khi lao xuống mảnh thiên thạch này không cắm quá sâu vào lòng biển nên cũng không gây khó khăn cho hắn lắm. Giả như cái vật này đâm xuống bờ cát trên kia chắc phải đào xới nữa ngày mới hòng lay chuyển được nó. Hết hơi hắn lại ngoi lên, sau hơn nửa canh giờ hì hục chui lên hụp xuống cuối cùng hắn cũng lôi được khối thiên thạch lên khỏi mặt cát. Nương theo sức nước cuối cùng hắn cũng mang được khối đá đó lên bờ. Nằm thở hổn hển gần như kiệt sức hắn quay sang ngắm nhìn thành quả của mình. Khối thiên thạch này dài gần thước rưỡi, rộng nữa thước, không lồi lõm nhiều lắm vì nó không phải một khối đá mà là một khối kim loại, ở giữa có một đường kẻ không thẳng không cong dường như chia khối kim loại này ra hai phần. Hắn ngạc nhiên ngắm nhìn kỹ càng khối kim loại. Nửa phía bên tay phải hắn có màu sẫm hơn 1 chút, không nhìn kỹ thì khó nhận ra, sờ vào thì thấy lành lạnh. Nửa kia sáng màu hơn sờ vào thì tỏa ra hơi ấm. Hắn thầm nghĩ: "Vật này là vật trời ban, phải chăng ông lão kia gọi ta dậy để đón nhận vật này? Lão ta là ai nhỉ, bụt chăng?" Hồi phục được chút sức lực hắn gượng đứng dậy, hít một hơi dài, cuối xuống vác khối kim loại lên vai. Suýt chút nữa là gãy vai. Khối kim loại nặng kinh khủng phải hơn 200 cân. Lúc này kéo từ dưới nước lên đã biết là nó khá nặng, nhưng nhờ sức nước nên cũng không gây khó khăn cho hắn. Vác hơi 200 cân trên vai hắn nặng nề lê bước về nhà. Đến trước cửa nhà thì chịu không nổi nữa vất cái rầm ngay giữa sân, khối kim loại lún xuống mặt cát quá nữa. Tiếng động này làm cha mẹ hắn thức giấc, cha nó khoát áo lao ra trước sân nhìn thằng con trai cả người ướt mềm, cơ bắp gân guốc ngạc nhiên nhìn xuống sân theo ánh mắt đăm đăm của thằng nhóc. - Cái gì vậy? Cha hắn hỏi
- Con cũng chắc nữa cha, chắc là một khối sắt. Nhưng đem bán chắc cũng đủ học phí cho con theo học chữ với lớp của Lê tiên sinh đầu làng. Hắn đáp.
Hắn suy nghĩ kỹ rồi, từ lúc vác nó từ bờ biển về đến sân, hắn đã có được quyết định. Hắn muốn học chữ, hắn mơ ước hai chữ trạng nguyên kia, mười năm, hai mươi năm chắc chắn hắn sẽ làm họ Mạc nở mài nở mặt lần nữa. - Mày tìm cục sắt này ở đâu ra vậy? Cha hắn nghi ngờ nhìn hắn
- Dưới biển, cha. Hắn đáp gỏn lọn
- Dưới biển? Cha hắn vẫn còn ngơ ngác
- Dạ đúng, con mệt quá rồi, con vào trong nghỉ ngơi một lát. Hắn đáp xong đi vào trong nhà thay đồ rồi lên giường đi ngủ bỏ mặc cục sắt cùng cha hắn đang ngơ ngác hết nhìn hắn rồi nhìn cục sắt to tướng kia. Hắn đặt lưng xuống là ngủ luôn.Mạc Hịch nhìn hắn đi vào trong nhà xong quay lại nhìn cục sắt, lão nghĩ chắc là nó tìm được ở dưới biển thật, thằng bé này chưa biết dối cha mẹ bao giờ. Chần chừ một lát lão cũng quay trở vào trong nhà tiếp tục giấc ngủ không suy nghĩ gì nữa. Sáng hôm sau, hắn dậy sớm vác cái cục sắt kia ra đầu làng đến lớp học của Lê tiên sinh. Vừa đến cổng thì hắn thấy bên trong một vị tiên sinh đang luyện võ buổi sớm. Không ngờ Lê tiên sinh còn biết luyện võ, mà còn dậy sớm như vậy nữa. Nghe tiếng động Lê tiên sinh liền nhìn ra cửa, thấy hắn liền lên tiếng hỏi: - Ngươi là ai vậy? Lão định nói: "Đến sớm vậy?" nhưng nhìn lại người này không quen, không phải học trò lão nên đổi thành ra câu như vậy. - Ta tới xin học chữ, ta họ Mạc nhà ở cuối làng, cha là Mạc Hịch, là ngư dân. Hắn nhanh chân bước vào trong hất cục sắt trên vai xuống kêu cái rầm lao lên quỳ xuống trước mặt Lê tiên sinh nhanh miệng đáp.
- Tới bái sư? Lê tiên sinh tiếp lời. Tới xin học chữ mà ngươi vác theo cái gì vậy? Lão nheo mắt nhìn về phía "cục sắt" hắn vừa ném xuống.
- Dạ thưa tiên sinh, nhà ta không có tiền đóng học phí, hôm qua ở ngoài biển ta vớt được cục sắt này, nghĩ có thể bán được tiền nên thuận tiện mang qua cho tiên sinh xem, mong tiên sinh thu nhận, đến chiều ta ra thợ rèn bán nó đi sẽ đủ tiền học phí đóng cho tiên sinh. Hắn cuối đầu đáp.
Lê tiên sinh bước lại gần quan sát cái "cục sắt" mà hắn nói. Mắt lão nheo lại trước đường kẻ giữa thân khối sắt. Lão khẽ đưa ta sờ vào nó, lạnh, nóng, một bên lạnh một bên nóng. Lưỡng nghi âm dương? Lão khẽ lên tiếng: - Ai bảo ngươi là ta dạy học thu phí?
- A cái này… Mạc Đăng Dung ấp úng. Hắn không biết trả lời sao cho đúng. Đi học ở đây toàn những đứa con nhà khá giả trong làng. Nó đi qua đi lại nhiều lần, cũng nhòm ngó không ít lần. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy những đứa con của những nhà nông dân hay ngư dân như hắn học ở đây. Chính vì vậy mà hắn nghĩ phàm những người có tiền thì mới được đi học.
- Cái này là ngươi vớt được dưới biển? Khi nào? Lê tiên sinh quay lại nhìn sâu vào mắt hắn. Lão không quan tâm đến câu hỏi trước, câu này mới chính là câu mà lão cần đáp án.
- Tối hôm qua. Mạc Đăng Dung đáp
- Tối qua? Tối qua. Lão lặp lại lời hắn rồi lẩm bẩm: - Thiên tượng chẳng lẽ ứng với thiên tượng?
Mạc Đăng Dung không hiểu thiên tượng là gì hắn đoán chắc lão tiên sinh ám chỉ là ngôi sao chổi kia chăng. Hắn liền đáp:
- Ý tiên sinh là sao chổi sao?
- À đúng, đúng là sao chổi, ngươi thấy sao chổi sao? Lê tiên sinh liền hỏi tiếp. Mắt ánh lên một tia sáng.
- Đúng ạ! Hắn liền đáp và kể một mạch toàn bộ chuyện tối hôm qua kể cả giấc mơ mà hắn thấy được. Rồi hắn đưa ra một kết luận:
- Ta nghĩ là bụt hiển linh, ông ấy biết ta muốn học chữ nên đã ban cho ta cái này để đóng học phí để đi học. Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào cái cục sắt nằm trơ trên đất.
- Ta không thu học phí, ngươi có thể đến học miễn phí. Ngươi nói là ngươi họ Mạc? Trong mơ ông lão kia nói với ngươi những gì, ngươi nhắc lại ta nghe lần nữa! Lê tiên sinh tập trung vào Mạc Đăng Dung nét mặt lộ lên một điềm ham muốn.
- Dạ vâng, cháu họ Mạc tên Đăng Dung. Trong mơ, ơ trong mơ ông lão ấy cũng hỏi tên cháu còn khen cháu tuấn tú. Hắn thẹn thùng gãi đầu nhớ lại cơn mơ đêm qua.
- Khen? Khen như thế nào? Lê tiên sinh tiếp tục hỏi
- Ông ấy nói ... Hắn gãi gãi cái đầu. À, ông ấy nói "Họ Mạc ta sinh ra được thằng nhóc tuấn tú như ngươi! Tốt tốt! Ha ha ha. Tốt lắm!" xong rồi cười rồi biến mất.
- Biến mất? Không còn nói gì nữa? Lê tiên sinh nghi ngờ hỏi
- Đúng rồi còn một câu nhưng cháu không hiểu ý nghĩa của nó "Nguyệt: cung, tinh: đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô".
- Nguyệt : cung, tinh : đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô. Lê tiên sinh lặp lại. Rồi đột nhiên ngâm tiếp:
"Nhật : hỏa, vân : yên, bạch đán thiêu tàn ngọc thỏ
Nguyệt : cung, tinh : đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô"
- Tiên sinh biết bài thơ này? Mạc Đăng Dung ngạc nhiên nhìn Lê tiên sinh.
- Ừ ta biết, biết chứ! Hai câu này là hai câu đối, câu trên là đề mục của vua đất Bắc đời Nguyên, câu dưới là vế đối của trạng nguyên đời Trần cùng họ với nhà ngươi Mạc Đĩnh Chi.
- Mạc Đĩnh Chi? Cha ta nói ông ấy là ông tổ 7 đời của ta. Ông ấy là lưỡng quốc trạng nguyên oai phong lẫm liệt. Mạc Đăng Dung tự hào nói.
- Ông tổ? Thiên tượng, báo mộng, đề ứng... Lê tiêng sinh lẩm bẩm.
- Có gì không đúng sao thưa tiên sinh? Mạc Đăng Dung lo lắng nhìn Lê tiên sinh hỏi.
- À, không có gì. Ông tổ nhà người muốn ngươi được đi học nên về báo mộng cho ngươi. Cái kia có lẽ là người thử lòng ngươi có thật muốn theo cái học hành hay không. Câu đối cuối cùng kia là ông ngươi nhắc nhở ngươi làm người dân nước Việt không bao giờ biết run sợ trước cái mạnh cái ác của kẻ thù phương Bắc, sẵn sàng giáng trả và làm thất bại mọi âm mưu của chúng. Lê tiên sinh đáp.
Lão xoáy ánh mắt sâu vào Mạc Đăng Dung. Tướng mạo tuấn tú, thân thể uy dũng, một nhân tài hiếm có. Lại còn cái thiên tượng này nếu nó ứng linh ... chỉ sợ. Lão khẽ thở dài Mạc Đăng Dung không để ý biểu hiện của lão, hắn đang đắm chìm trong lời nói cuối cùng của lão. Không bao giờ biết run sợ trước cái mạnh, cái ác của kẻ thù phương Bắc. "Phải chăng bây giờ ta đang run sợ? Sư phụ! Thất đại tổ! Ta đã sai sao?" Gã nam nhân lặng lẽ thở dài lẩm bẩm. Nét tuấn tú của tuổi thanh xuân vẫn còn phảng phất trên gương mặt nam nhân trạc ngũ tuần này. Đôi mắt sáng rực lên một cái nhìn quyết liệt. "Ngày đó sư phụ nói với ta như vậy nhưng trong lòng người nghĩ gì?" Lại một lần nữa đôi mắt đó lại chìm vào trong suy tư .
Last edited by traupro; 24-03-2012 at 01:56 PM.
|