Cơ thể này nếu dùng để so sánh với huyền thoại năm xưa e là chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Để có được cơ hình như thế chắc chắn cậu ta phải trải qua những đợt tập luyện “đáng sợ” kéo dài cả chục năm chứ chẳng đùa. Lão Trần vừa quan sát vừa đánh giá lại con người trước mặt mình, lúc nãy còn trông cậu ta như thư sinh trói gà không chặt, giờ thì lại như một chiến thần đã từng trải qua vạn trận sinh tử. Nhưng Trần cục trưởng đâu biết rằng cơ thể “bạch tạng” vốn dĩ có “chút ít” biến thái, cơ xương của gã chịu được cường độ lớn hơn người bình thường rất nhiều nên chỉ cần tới 5 năm “bạch tạng” cũng đã có “thành quả” ngày hôm nay.
-Để có một cơ thể thế này…cậu phải luyện tập những…gì vậy? – lão Trần vừa hỏi vừa dùng đôi mắt “nghiệp vụ” thăm dò động thái của “bạch tạng”.
Vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn, ông ta sao biết rằng “bạch tạng” cũng được đào tạo để đánh giá người khác qua nét mặt hoặc cử chỉ. Thoáng thấy ông lão nheo mắt nhìn mình rồi hỏi như vậy, gã hiểu ngay ông ta đang thắc mắc tại sao một thằng trẻ con mặt búng ra sữa lại có một cơ thể như được trải qua rèn dũa hàng chục năm trong khổ luyện như vậy, thì ra ông ta không phải thần kinh mà là có con mắt khá tinh tường. Đời nào “bạch tạng” lại nói ra sự thật, gã thản nhiên nói, gương mặt hoàn toàn không biến sắc.
-Cháu cũng chỉ tập qua một số bài tập rèn luyện cơ thể mà trên ti vi người ta dậy thôi, chứ chẳng có gì đặc biệt.
-Chỉ vậy thôi sao? – lão Trần hoài nghi hỏi.
-Vâng, chuyện này thì có gì đâu mà phải giấu diếm làm gì cho mệt hả bác. – “bạch tạng” khẽ nhún vai làm bộ như thật.
Quả thực trên nét mặt của cậu thanh niên này không hề có nét dối trá nào, hơn nữa chuyện tập luyện này cũng không có gì mà để cậu ta phải giấu. Có lẽ là do tạng người của cậu ta bẩm sinh đã đã như vậy, nên chỉ cần tập luyện một chút là đã hình thành được cơ bắp thế này, con người này đúng là triệu người mới có một. Cả đời tìm không ra, tới khi không tìm nữa lại vô tình bắt gặp, quả đúng là “ hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.” Bằng mọi giá mình phải lôi kéo được cậu ta vào đội tuyển, chỉ cần được huấn luyện bài bản trong vài ba năm, đảm bảo cậu ta sẽ làm rạng danh nước nhà. Suy tính hồi lâu, cuối cùng Trần cục trưởng cất giọng trầm ổn.
-Cậu có hứng thú với quyền anh không?
-Không ạ.
-Tại sao không?
-Cháu ghét đánh nhau.
-Tập luyện môn này còn tốt gấp mấy lần mấy bài tập vớ vẩn trên ti vi đấy.
-Nhưng cháu sợ đau.
-Con trai mà sợ đau ư? Cháu có đàn bà quá không?
-Cháu không thấy thế.
-Bác trả cho cháu 10 triệu một tháng, cháu không cần phải lau dọn gì hết, chỉ cần cháu tới đây tập luyện …… một chút.
-Không ạ.
-20 triệu.
-Không ạ.
-……50 triệu một tháng thì sao?
-Ummm……không thưa bác.
-Trời…sao cháu lại có thể chê mức lương 50 triệu một tháng hả?
-Vì cháu ghét đánh nhau và sợ đau.
-……
Hết dùng lời ngon tiếng ngọt, rồi tới khích tướng và cuối cùng là sẵn sàng bỏ ra 50 triệu một tháng nhưng vẫn không mảy may làm cậu thanh niên trước mặt rung động, Trần cục trưởng bắt đầu có chút hứng thú về thân thế của “bạch tạng”. “ Giờ cứ tạm cho nó tới đây làm lau dọn ít ngày, sau đó mình sẽ từ từ khuyên nhủ, cộng thêm tác động vào cả gia đình của nó. Mình không tin không thể lôi kéo nó vào câu lạc bộ.” – Trần cục trưởng nghĩ bụng.
-Thôi được rồi… nếu cháu không đồng ý thì bác đành chấp nhận vậy. Từ ngày mai, cháu bắt đầu làm công việc lau dọn ở đây. Thời gian làm từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều, cháu có thắc mắc gì không? – lão Trần vui vẻ nói, dù sao ông ta cũng đã có tính toán của riêng mình.
-Không vấn đề gì bác ạ. – “bạch tạng” vừa nói vừa cười toe toét.
………
Rời khỏi câu lạc bộ, “bạch tạng” hớn hở trở về nhà, trên đường trở về gã thuận tay rút điện thoại ra rồi gọi cho một người.
-Tít, tít, tít…… Ôlala, gì vậy thằng em? – Đầu dây bên kia cất giọng
-Em cái đạp vào mặt mày, ăn nói với tao thế à? – “bạch tạng” nạt nộ.
-Hắc hắc…làm gì nóng thế. Thế gọi cho tao có chuyện gì không?
-À, cũng không có gì. Chỉ là tao tìm được việc làm rồi nên thông báo cho mày một tiếng.
-Mày… tìm được việc làm rồi á…… thằng chủ nào “khôn” dữ vậy?
-Ý tứ gì đấy mày ?
-Không có gì… hắc hắc… thế mày làm công việc gì vậy?
-À ….ùmmm…… lau dọn, làm vệ sinh….và…
-Hả…. há há há…. Lau dọn… há há há… lại còn làm vệ sinh… mày…mày làm tao….bò ra đất rồi đây… há há…
“Tít, tít, tít”
Hắc Vân nhanh chóng dập máy,
-Nói chuyện với thằng này lúc nữa chắc mình ói máu quá… - “bạch tạng” lẩm bẩm, gương mặt có phần bực bội.
………
Từ CLB Nắm Đấm Sắt về tới nhà chỉ mất tầm 20 phút đi bộ, vừa bước vào nhà “bạch tạng” nhanh chóng nhảy tót vào phòng tắm mà rũ cho sạch cả “tấn” mồ hôi dính trên người. Sau khi tắm xong thì cũng đã tới 1 giờ chiều, gã liền qua quán của bác Tám xem có gì lót dạ hay không.
Quán của bác Tám chủ yếu chỉ đông vào sáng, trưa và chiều tối, chứ tầm này thì hầu như chẳng có mấy người tới ăn. Nên tới giờ mọi nhân viên trong quán mới bắt đầu ăn cơm trưa. Vừa bước vào cửa quán, người nhìn thấy gã đầu tiên không ai khác chính là Bích Thủy.
-Bạch tạng qua rồi đấy hả? Đã ăn gì chưa em?
Lúc này mọi người đang ngồi ăn trưa với nhau, số nhân viên ngồi vừa khít một bàn, nên bác Tám và Bích Thủy phải ngồi ăn với nhau ở bàn bên cạnh. Bác Tám ngồi quay lưng với lối ra vào, nghe thấy vậy thì liền quay lại nhìn rồi mỉm cười.
-Vào đây ăn chung cho vui nào Vân! – Bác Tám cất giọng ôn nhu.
-Thằng nhóc này ke giờ giỏi gớm… khà khà …
-Vào đây ăn đi, khỏi phải ngại…
Mọi người đang ngồi ăn cũng lên tiếng mời mọc, dĩ nhiên “bạch tạng” đâu có từ chối, gã qua đây cốt yếu để kiếm bữa trưa mà. Nhanh chóng ngồi xuống cùng bàn với bác Tám và Bích Thủy, gã lập tức liếc xéo cô gái đang ngồi kế.
-Lần sau đừng gọi em là “bạch tạng”, em ghét ai gọi em như thế. – Hắc Vân nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật.
-Nhưng rõ ràng là em trắng như bị bệnh ấy, gọi bạch tạng là đúng rồi còn gì? – Bích Thủy rúc rích cười.
-Mà thằng nhóc này tên Hắc Vân mà da nó trắng như da con gái ấy. Khéo phải đổi tên cậu ta thành Bạch Vân mới hợp… ha ha ha…. – Người đầu bếp ngồi bàn kế bên châm chọc.
Nghe thấy thế mọi người cũng hùa theo.
-Ha ha ha…Có lẽ phải làm lại giấy khai sinh cho cậu ta thôi…
-Lí do vì tên không giống với người …ha ha ha ha….
Thấy mọi người bâu vào chêu chọc nên bác Tám bèn đứng ra giải vây cho gã.
-Mấy cái đứa này, ăn thì ăn đi còn chêu nó…… thôi cháu đừng để ý, ăn đi không cơm canh nguội cả rồi.
Hắc Vân cười cười với bác Tám, rồi quay qua dứ dứ nắm đấm trước mặt chị Thủy, ý gã muốn nói “ Chị nhớ mặt em đấy.” Bích Thủy chỉ cười mỉm rồi nhìn đi chỗ khác tỏ ra như thể mình vô can.
……
Sau khi cơm nước xong xuôi, bát đũa đã được “xử lí”, mọi người liền lên tầng hai tìm chỗ mà chợp mắt, từ giờ tới lúc có khách tới ăn chắc cũng phải 2 tiếng nữa. Chỉ còn lại Bích Thủy và Hắc Vân đang ngồi trông quán, dĩ nhiên “bạch tạng” phải lôi chuyện gã vừa tìm được việc làm ra mà kể rồi.
-Sao, em đã tìm được việc làm rồi hả? Thế làm gì, ở đâu?– Bích Thủy vui mừng nói.
-À… chỉ là lau dọn phòng cho một câu lạc bộ quyền anh chị ạ. – Hắc Vân gãi đầu tỏ ra có chút ngại ngùng khi nói tới công việc mình sắp làm.
Thấy cử chỉ của “bạch tạng”, nàng hiểu ngay gã có chút tự ti về công việc vừa xin được, nên liền động viên.
-Công việc nào cũng như nhau cả thôi, chứ không phân biệt sang hèn gì đâu, chỉ cần dùng chính sức lực của mình mà kiếm sống, không phải dựa vào ai khác đó mới là điều quan trọng. Như chị đây, mặc dù cầm tấm bằng đại học trong tay, nhưng hơn một năm nay chị vẫn làm chân bưng bê đấy thôi. – Bích Thủy không quên nở một nụ cười hiền hậu.
-Chị nói đúng, dùng chính sức mình để kiếm sống, đó là điều đáng tự hào chẳng có gì phải ngại cả. – “bạch tạng” vui vẻ đáp lời.
Hắc Vân khoanh hai tay, áp mặt xuống bàn rồi tiếp.
-Mà chị dù sao cũng đã học hết đại học rồi, sao không xin việc ở một công ti nào đó làm có phải tốt hơn không?
Bích Thủy tay chống cằm, mắt nhìn vào mông lung, trong giọng nói có phần suy tư.
-Có bằng là một chuyện, nhưng bây giờ xin vào đâu cũng cần có quan hệ này nọ mới mong có một chân. Chứ chị chẳng quen biết ai cả, muốn tìm được một công việc ổn định cũng khó khăn lắm, đấy là còn chưa kể khi vào làm rồi lại phải bon chen, nịnh bợ cấp trên. Thà cứ làm cùng với cô chị, công việc tuy vất vả đôi chút nhưng không phải lo lắng điều gì, hơn nữa ở đây ai cũng quý mến nhau nên lúc nào chị cũng cảm thấy vui vẻ.
-Nếu như chị nói thì thà làm mấy công việc như bưng bê, lau dọn tuy mệt một chút nhưng chẳng phải suy nghĩ nhiều, khéo lại hay! – “bạch tạng” như vừa hiểu ra một số chuyện.
-Mà quán ăn này cũng chính là tâm huyết cả đời của cô chị, nên chị muốn góp một chút sức lực của mình để thực hiện mong ước của cô… - Gương mặt Bích Thủy phảng phất sự vui vẻ.
Hắc Vân ngẩng lên nhìn người con gái trước mặt, càng lúc gã càng có cảm tình với “bà chị” này. Chợt nhớ ra một chuyện, gã liền cất giọng hỏi.
-Vậy… ước mơ của chị là gì?
-Của chị hả? – nàng chỉ tay vào mình, như muốn xác minh lại câu hỏi vừa rồi.
-Đúng vậy. – “bạch tạng” cười nói.
Không biết là do Bích Thủy nhìn thấy nụ cười của Hắc Vân, hay do câu hỏi động chạm tới một số vấn đề khiến nàng ngại ngùng, chỉ thấy hai má của Thủy như vừa đánh một lớp phấn hồng, giọng nói có phần dè dặt.