-Thích thú gì đâu bác, cháu chỉ muốn xem công việc này có thực sự nặng nhọc như bác nói hay không thôi? – Hắc Vân vui vẻ trả lời.
-Tốt thôi! Kiên, lên đây tập luyện cùng cậu ta nào! – Nói rồi lão Trần rời khỏi võ đài.
-À mà cậu nên thay bộ đồ chuyên dụng trong phòng tập vào, chứ ăn mặc thế này e là khó lòng tập luyện được.
-Không sao đâu bác, cháu quen rồi. – “bạch tạng” nhún vai.
Gã thanh niên đô con khi nãy nghe thấy lão Trần nói vậy thì nhanh chóng đeo găng tay chuyên dụng của quyền anh rồi bước lên sàn đấu. Hãy thử so sánh hai cơ thể trên võ đài một chút, một bên cao to còn một bên nhỏ thó, một bên cơ bắp cuồn cuộn một bên có phần mảnh khảnh, một bên hùng dũng như núi một bên như cái nắm cát thổi là biến mất.. Hiển nhiên gã Kiên chẳng hề coi tên nhóc trước mặt ra gì, nếu coi trọng “bạch tạng” khác nào hắn hạ thấp bản thân.
-Bác Cảnh, cháu sẽ phải tập luyện với cậu ta thật sao? – Kiên đang đứng trên võ đài nhìn xuống chỗ lão Trần ái ngại hỏi.
-Cậu không phải lo lắng chuyện đó, có bao nhiêu sức lực thì cứ lấy ra mà tập luyện với cậu ta. Khỏi cần kiêng nể gì cả. – khoanh hai tay, Trần cục trưởng nhạt giọng đáp.
Với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành cảnh sát của lão Trần, một kẻ luôn tỏ ra bình thản trước mọi chuyện chỉ có hai loại, đó là kẻ có thực tài hoặc kẻ ngốc. Nhưng với cơ thể đáng sợ của “bạch tạng” thì cái khả năng gã là kẻ ngốc vốn không có trong suy nghĩ của lão.
-Hắc Vân, để xem cậu có cái gì nào… - Lão Trần lẩm bẩm.
Mọi người trong phòng tập thấy gã “da trắng yếu ớt” kia vừa mới đến đã bị lôi lên tập luyện cùng với tên thanh niên đô con thì không khỏi có chút sửng sốt. Kiên vốn tập quyền anh đã được 6 năm, xếp hạng trong câu lạc bộ đứng hàng thứ 8, khả năng của gã là những cú đấm trực diện mạnh như đại bác, kẻ chịu được nắm đấm của gã thì trong câu lạc bộ không có mấy người. Với một kẻ mới buổi đầu đi làm như Hắc Vân, đáng lẽ gã chỉ phải tập luyện với một số thành viên mới vào câu lạc bộ mà thôi. Và chuyện lạ này nhanh chóng nhận được sự quan tâm của đông đảo “quần chúng”, vài người tiến lại gần chỗ lão Trần.
-Bác à, …thế này có gượng ép quá không… cậu ta mới đến mà…
-Kiên không phải người hay nương tay đâu bác…
-Cháu nghĩ… nên đổi người tập luyện cho cậu ấy quen dần đi đã…
Mọi người thực sự không mong muốn phải thấy cảnh cậu thanh niên yếu ớt kia nằm xõng xoài trên sàn đấu chút nào. Lão Cảnh cười thầm khi nghe thấy những câu lo lắng của mấy tay tuyển thủ.
-Nếu các cháu có thể khuyên cậu Vân đó rời khỏi sàn đấu thì ta sẽ đổi người tập khác. – Ánh mắt của lão như đang ẩn chứa một suy nghĩ sâu xa, nhìn về phía Hắc Vân.
Trần cục trưởng tiếp tục muốn thử thách “bạch tạng” thêm một lần nữa, lão thực sự muốn xem phản ứng của cậu nhóc “yếu đuối” kia ra sao? Nghe thấy Trần cục trưởng nói vậy vài tuyển thủ vội chạy lại gần võ đài, lớn tiếng nói.
-Hắc Vân, cậu mau xuống khỏi võ đài đi. Cậu không phải người đủ sức để tập luyện với anh Kiên đâu.
-Mau xuống đi rồi bác Cảnh sẽ cho cậu tập cùng một người khác…..
-Chúng tôi không muốn sau hôm nay cậu nằm bẹp ở nhà cả tuần…
Thấy mọi người nói vậy “bạch tạng” cũng thầm hiểu gã Kiên này cũng có “số má” trong câu lạc bộ, hắn chắc phải là kẻ có ít thực lực nên mọi người mới lo lắng như vậy. Nhưng công việc của mình là hỗ trợ mọi người tập luyện, giờ chỉ hỗ trợ được cho một số người thì lão già kia chắc chắn sẽ đánh giá thấp khả năng của mình, biết đâu lại cho mình nghỉ việc. Ngày đầu tiên đến làm không nên gây ấn tượng xấu như vậy, xem ra cũng nên tỏ ra hữu dụng đôi chút.
Gã Kiên thì chả muốn tập luyện với một “cọng bún thiu” nên cũng khuyên nhủ “bạch tạng”.
-Cậu nghe thấy mọi người nói rồi đấy. Tôi cũng không muốn lỡ tay làm cậu bị thương, mau xuống bảo bác Cảnh chọn người tập khác đi.
Đáp lại những lời khuyên nhủ, răn đe kia là một nụ cười vui vẻ, Hắc Vân bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
-Cũng chỉ là tập luyện thôi, anh nhẹ tay một chút thì được rồi.
Xem ra “bạch tạng” hoàn toàn để ngoài tai mấy lời khuyên nhủ của các tuyển thủ có lòng tốt, gã hoàn toàn không có ý định rời sàn đấu. Điều này không khỏi làm cho lão Trần nhếch mép mỉm cười, lão đã đoán trước cậu nhóc “yếu ớt” kia sẽ không chịu bỏ cuộc.
-Ai da……
-Rồi cậu sẽ phải hối hận đó…
-Tí nằm vật ra đấy thì chúng tôi mặc kệ cậu…
Mấy tuyển thủ vừa khuyên nhủ cậu ta khẽ lắc đầu thở dài.
Lúc này sự việc sắp diễn ra trên võ đài nhanh chóng thu hút được tất cả các ánh mắt trong phòng đấu. Mọi người thật sự không hiểu thần kinh của “bạch tạng” có vấn đề hay không, chỉ cần nhìn sự chênh lệch về vóc người thì cũng đủ biết ai thắng ai thua, cậu nhóc kia cũng nên biết sợ mà rút lui chứ. Các tuyển thủ có mặt trong phòng tập lúc này đều đình chỉ hoạt động để theo dõi, những tiếng xì xào bàn tán nhanh chóng rộ lên, toàn bộ đều là trách móc cậu nhóc “yếu ớt” không biết tự lượng sức mình.
-Tay Kiên này trước nay đấu chưa bao giờ nương tay…
-Thật là khổ cho cậu ta…
-Xem ra cậu nhóc này chắc cũng chỉ làm được ở đây một ngày mà thôi…
Trong khi mọi người đang xôn xao bàn tán thì tại góc phòng đặt các bao cát, có năm người hoàn toàn chẳng để ý tới sự việc sắp diễn ra trên võ đài, họ thủy chung vẫn tập luyện, các cú đấm không ngừng đánh vào bao cát trước mặt.
-Anh Duy, chúng ta có nên ra coi một chút không? – Một người thanh niên vóc dáng nhỏ bé cất giọng.
-Biết trước kết quả rồi thì xem làm gì cho tốn hơi! – Một người thanh niên dáng người tầm thước để tóc xõa qua mắt lên tiếng.
-Trong lúc tập không nên phân tâm. – Một giọng nói trần ổn cất lên.
Năm người này xem chừng chẳng mấy bận tâm tới sự lạ trước mắt, có lẽ với họ tập luyện cần thiết hơn là đứng hóng chuyện.
Trở lại võ đài nơi có hai người đang đứng, tuy chỉ là một việc tập luyện bình thường nhưng qua cách sắp đặt của lão Trần thì nó lại trở nên rất đặc biệt. Nếu có một cách để giới thiệu về cậu nhóc “yếu ớt” rõ ràng nhất thì chỉ có thể là cách này, lão Trần xem ra đã sớm có sắp đặt từ trước.
-Cậu nhóc, trước nay ta chưa hề nương tay với bất kì ai đâu, dù là tập luyện hay chính thức. – Gã thanh niên đô con cho “bạch tạng” một cơ hội cuối cùng.
-Nếu đã nói vậy thì anh cứ tung hết sức ra đi. – “bạch tạng” lúc lắc cái đầu theo thói quen.
Quả thực từ nãy tới giờ “bạch tạng” đã nghe đủ nhiều những lời xì xào bàn tán chê bai gã, nếu giờ mà không tỏ chút bản lĩnh chỉ e từ nay tới đây làm chỉ có nước đeo mo vào mặt. “To con là ngon chắc? Mấy người cứ chờ đó!” – “bạch tạng” nhủ thầm.
Thấy tên nhóc “yếu đuối” kia đã không biết trời cao đất dày mà còn lên tiếng thách thức khiến cho gã Kiên cảm thấy bực mình. Đấm mạnh hai tay vào nhau, gã tuyển thủ to cao trầm giọng.
-Cậu đã thực sự muốn thử qua nắm đấm này thì tôi cũng không thể từ chối.
“Ai cần ngươi từ chối cơ chứ!” – Toan nói thế nhưng nghĩ lại nói vậy thì cao ngạo quá, nên “bạch tạng” chỉ để ý nghĩ đó trong đầu không phát ra miệng.
Gã tuyển thủ nhanh chóng xáp lại gần rồi tung một đấm mạnh mẽ về phía “bạch tạng”, có lẽ do sợ tên nhóc yếu đuối trước mặt không chịu nổi nên đòn này gã Kiên chỉ tung ra một nửa sức mạnh.
“Bụp”
Cú đấm nhanh chóng được “bạch tạng” đưa tấm đệm trên tay ra đỡ lấy. Liên tiếp sau đó là các cú đấm từ cả hai tay tấn công trực diện, toàn bộ đều được Hắc Vân đón nhận không chút khó khăn.
-Mạnh lên một chút đi nào! – “bạch tạng” châm chọc.
Bình thường đỡ phải những cú đấm của gã Kiên mấy tay hỗ trợ đều phải lảo đảo lùi về sau, vậy mà tên nhóc này liên tiếp đỡ các cú đánh của gã mà vẫn đứng vững như tường thành. Không những thế tên nhóc đó còn buông lời khích bác, khiến cho gã tuyển thủ to con thực sự tức giận. “Thằng oắt con này, giờ ta ra tay xem mày còn vênh váo được không?” Nghĩ là làm gã Kiên nhanh chóng tăng cường sức mạnh vào hai nắm tay, liên tục tung ra các cú đấm hiểm hóc.
“BỤP, BỤP, BỤP……”
Hết móc trái rồi móc phải, sau đó lại xoay qua đấm vào sườn và bụng, với những đòn đánh này dù là những tuyển thủ tương đồng sức mạnh muốn đỡ cũng còn phải chật vật chứ đừng nói là một kẻ tay ngang, mà thân hình “bạch tạng” lại khiêm tốn hơn gã tuyển thủ to con kia khá nhiều. Tuy nhiên, trái ngược với những gì gã Kiên tưởng tượng, những cú đấm bạo liệt của gã toàn bộ đều bị “bạch tạng” hóa giải một cách nhanh chóng, gọn nhẹ. Đặc biệt, những cú đấm ác liệt như vậy nhưng cũng chẳng làm “bạch tạng” mảy may xê dịch nửa bước chân. Điều này làm cho không chỉ gã tuyển thủ đứng trên sàn đấu tròn mắt mà tất cả những ai đang nhìn cũng phải kinh ngạc.
Thiết nghĩ nếu ngay cả một tên nhóc con “trói gà không chặt” mà gã còn không làm khó được, thì còn đâu danh hiệu top 8 câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt, còn đâu mặt mũi mà nhìn anh em. Không nghĩ ngợi gì thêm, gã Kiên dồn nén toàn bộ lực lượng vốn có của mình vào nắm đấm, cơ bắp của gã căng ra hết cỡ, nhất định tron một đấm này phải cho tên oắt con kia hiểu thế nào là “cú đấm đại bác”. Khi sức mạnh dồn nén đã đủ, gã tuyển thủ to lớn lập tức tung một quyền khí thế như hổ vồ, nhằm mặt “bạch tạng” mà tống thẳng tới. Với lực công kích này ngay đến một bao cát nặng 80 cân cũng phải bắn tung ra xa chứ đừng nói là một thân hình nhỏ thó đứng trước mặt gã.