“BỤP”
Cú đấm đủ sức làm bật tung một bao cát cũng chỉ đáng để “bạch tạng” đưa một tay ra đỡ, hiển nhiên gã vẫn ung dung đứng tại chỗ, hai chân từ nãy đến giờ chẳng mảy may lay động.
Gã tuyển thủ to lớn thì kinh hãi lùi vài bước về sau, cú đấm vừa rồi của gã như thể chạm phải một bức tường bê tông, dù là đánh vào một tấm đệm nhưng chẳng hiểu sao bàn tay của gã nhức buốt không thể nắm lại được nữa. Thằng nhóc này trông yếu đuối như một cọng bún tại sao có thể đỡ được một đòn đánh dồn nén sức mạnh cường đại như vậy? Gã Kiên mặt mày biến sắc nhìn tên nhóc trước mặt, trong đầu không ngừng đặt ra hàng tỉ câu hỏi tại sao.
Còn “khán giả” đứng phía dưới thì không khỏi thất kinh, cú đấm vừa rồi sức mạnh ra sao họ chẳng lẽ lại không rõ? Ấy vậy mà tên nhóc kia chỉ nhẹ nhàng đưa một tay lên là có thể đỡ được, nếu gã không phải là mình đồng da sắt thì cơ thể cũng làm bằng bê tông cốt thép. Chẳng trách sao bác Cảnh lại nói do chính bác tuyển lựa mọi người có thể hoàn toàn yên tâm, xem ra tên này biến thái không kém gì những kẻ “đó”.
Ở phía xa năm người đang tập luyện thì thấy phòng tập bỗng im bặt, nên mới đảo mắt nhìn ra, vô tình lại bắt gặp đúng lúc Kiên tung một quyền uy mãnh nhất của gã về phía Hắc Vân.
-Anh Duy, anh xem……- Người thanh niên nhỏ con cất giọng có đôi chút ngạc nhiên.
-Ông bác lại tìm thêm được người mới à, chả trách sao vừa rồi giới thiệu trang trọng như vậy. – Một người thanh niên có viết sẹo dài chạy ngang qua mắt trái cất giọng.
-Được rồi, để khi nào có dịp phải qua “chào hỏi” cậu ta một chút mới được! – người thanh niên để tóc xõa qua mắt nói một cách thâm ý.
-Trông cậu ta giống công tử bột vậy mà cũng có chút tài nghệ… - người thanh niên để tóc dựng đứng như quả chôm chôm gật gù tỏ ra khen ngợi.
-Tiếp tục tập luyện nào. Mấy người nhiều chuyện quá – Giọng nói trần ổn một lần nữa cất lên.
Là một người thanh niên có xăm hình con bọ cạp bên bả vai trái, gã chỉ liếc nhìn qua Hắc Vân một cái rồi quay đi.
Tỏ ra mừng rỡ duy nhất trong phòng tập lúc này chỉ có thể là Trần cục trưởng. “Thằng nhóc này quả nhiên có thực lực, chẳng trách sao nó lại có một cơ hình ghê gớm như vậy.” – lão Trần thầm nghĩ, sau việc này lão càng quyết tâm lôi kéo “bạch tạng” vào câu lạc bộ cho bằng được. Đôi mắt của Trần cục trưởng không khỏi ánh lên sự vui sướng, khao khát có được gã thanh niên có tạng người của “Rồng đen”.
-Thôi nào mọi người mau về vị trí tiếp tục luyện tập đi, hết thời gian đứng chơi rồi. – lão Trần nói lớn.
Nghe thấy giọng nói trầm ấm của Trần cục trưởng đám tuyển thủ đang ngây người ra giờ mới hoàn hồn, vội vã quay trở lại với công việc luyện tập. Giờ đây không còn ai trong câu lạc bộ dám coi thường tên thanh niên da trắng như bị bệnh kia, không chỉ vậy họ còn hoài nghi sức mạnh thực sự của gã liệu lớn tới đâu? Nên nhớ vừa rồi gã không hề đánh trả mà chỉ đơn giản là đỡ đòn.
Hắc Vân chậm rãi rời khỏi võ đài, mặc kệ tên tuyển thủ to con cứ trân trân nhìn mình, gã bước tới trước mặt lão Trần.
-Bác cố tình sắp đặt chuyện này có phải không? – “bạch tạng” nheo mắt.
-Nếu không làm vậy thì mọi người sẽ còn xì xào bàn tán về cậu trong một thời gian dài. Chi bằng trực tiếp dập tắt nghi vấn của họ có phải hơn không? –Trần cục trưởng khoanh tay, vui vẻ nhìn “mục tiêu” của lão.
-Vậy tôi cũng nói rõ cho bác biết, tôi tuyệt đối không tham gia vào câu lạc bộ này đâu! – “bạch tạng” xem ra sớm đã đọc được suy nghĩ của đối phương.
-Vẫn còn nhiều thời gian cho cậu suy nghĩ , đâu cần gấp gáp vậy? – thấy cậu thanh niên đã sớm nhận ra ý định của mình, thì lão không khỏi cười khổ.
-Tôi không có hứng thú với môn này, đơn giản chỉ có vậy mà thôi. – Trước nay Hắc Vân rất ghét bị ai thao túng, điều này động chạm tới nhiều vấn đề trong quá khứ của gã.
-Thôi được, thôi được…cứ coi như cậu chỉ làm chân lau dọn ở đây là được chứ gì? – Để tính kế lâu dài Trần cục trưởng buộc phải xuống nước.
Đang tính nói gì đó thì từ phía cửa phòng tập một giọng nói oang oanh cất lên khiến cho “bạch tạng” phải dừng lại mà quay ra nhìn.
Tiến vào phòng tập lúc này là một thiếu nữ độ tầm 18, cô nàng để tóc dài qua ngực, mái hất qua một bên, đôi mắt to tròn và ngây thơ như một đứa trẻ, cùng với chiếc mũi cao và bờ môi được tô son hồng nhạt tạo nên một vẻ đẹp kiều mị, quyến rũ như một vị thần sắc đẹp. Không những thế cùng với vòng một đầy đặn, eo thon và bờ mông căng tròn, chỉ cần nhìn qua dáng người của nàng cũng đã khiến cho mấy gã tuyển thủ trong phòng tập phải ngất ngây, đờ đẫn. Tấn công bằng cơ thể chưa đủ nàng còn dùng tới cả bộ quần áo đang mặc để trợ lực, vận trên người mĩ nhân này là một chiếc áo T-shirt ngắn tay bó sát người, chiếc quần bò dài lắm là hơn một gang tay, khoe ra cặp đùi thon gọi đầy ma lực và nàng trang trí hai bàn chân mình bằng đôi giầy thể thao màu trắng. Bộ đồ vô tình đã tôn lên tất cả sự nổi bật vốn có ở cơ thể của nàng.
Theo ngay sau mỹ nhân là một người thanh niên dáng người tầm thước, khôi ngô tuấn tú, đầu tóc bóng mượt, trông qua cách ăn mặc thì có vẻ là con của một gia đình giàu có, gã thanh niên này chỉ khoảng tầm 20 là cùng.
-Cha ơi, xem con tìm được ai này… - Mỹ nhân vừa nói lớn vừa lôi người thanh niên đi sau mình về phía lão Trần.
Khi đã đứng đối diện với Trần cục trưởng, mỹ nhân hớn hở nói như thể một đứa trẻ đang khoe điểm mười với cha mẹ.
-Cha xem, con tìm được rồi, con tìm được rồi…. – Vừa nói mỹ nhân vừa lại gần ôm lấy một tay của lão Trần.
-Kim Chi, cha đã nói là con không nên tự tiện tới đây rồi cơ mà. Đây là phòng tập chứ không phải chỗ để chơi. – lão Trần thở dài nhìn cô con gái xinh đẹp của mình.
-Con đâu đến để chơi? Con tìm được một người mà cha cần nên mới tới mà. – Mỹ nhân phụng phịu đáp lời.
-Tìm người cho cha? Cha đâu có bảo con tìm ai? – Chân mày lão Trần hơi cau lại.
Lúc này Kim Chi mới phấn khởi chỉ tay vào gã thanh niên “bóng mượt” mà nàng vừa dẫn tới.
-Cha chẳng phải từng nói muốn tìm được “Rồng đen” hay sao? Con nghĩ anh ta chính là “Rồng đen” mà cha muốn tìm đó! – Nàng nói với chất giọng như thể vừa khám phá ra một lục địa mới.
Do muốn nhanh nhanh cho cha biết nên mỹ nhân nói rất lớn, vô tình những lời nàng nói đều được mọi người nghe rõ ràng. Hai chữ “Rồng đen” vừa cất lên lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả các tuyển thủ, ngay đến năm gã thanh niên nãy giờ chỉ cắm đầu vào luyện tập cũng phải đình chỉ hoạt động quay ra nhìn. “Bạch tạng” đang đứng phía sau lão trần thì chả hiểu mô tê chi rứa, thấy mỹ nhân chỉ tay vào gã thanh niên “bóng mượt” thì cũng chỉ nhìn qua cho biết chứ chả hiểu “Rồng đen” là gì.
Thấy mỹ nhân giới thiệu mình, gã thanh niên “bóng mượt” liền vui vẻ chào lão Trần.
-Cháu chào bác, cháu là Đoàn Ngọc Phú, là bạn của em Chi. Rất vui được gặp bác.
Lão Trần nheo mắt nhìn gã thanh niên được con gái mình giới thiệu, lúc này gã thanh niên “bóng mượt” mặc một chiếc áo ngắn tay bó sát người nên hầu như cơ bắp của gã đều lộ rõ ra ngoài. Người tuy có to con một chút, nhưng cơ bắp thì trông toàn thịt chả thấy đường cơ gân nào, liếc qua lão cũng biết là con gái mình nhìn nhầm đối tượng.
-Tại sao con lại nói cậu ta là “Rồng đen”? – Trần cục trưởng quay qua nhìn Kim Chi.
-Cha không biết đấy thôi, hôm nay con vừa đi qua một khu phố thì bị hai mấy tên lưu manh bắt nạt, chúng buộc con phải đi chơi với chúng. Chúng đang tính lôi con đi thì anh Phú xuất hiện, rồi một mình đánh gục toàn bộ hai mấy tên đó. Cha không biết đâu, nhìn anh ấy lúc đó rất mạnh mẽ, oai phong, nếu không phải có sức mạnh của huyền thoại “Rồng đen” năm xưa thì làm sao anh ấy làm được như thế. – mỹ nhân cất giọng đầy thán phục, như thể đang kể về thần tượng của mình.
Các tuyển thủ có mặt trong phòng tập lúc này đang không ngừng dò xét đối tượng được mỹ nhân đề cao. Trong lòng không khỏi đặt ra nghi vấn, tên này thân thể có to con chút ít, nhưng cơ hình thì chẳng có vẻ gì là của người tập võ, chẳng lẽ lại là một tên “quái vật” giống gã Hắc Vân?
Trần cục trưởng quay ra xem xét lại đối tượng đứng trước mặt, trước nay khi lão tin vào chuyện gì cũng phải dựa trên một cơ sở. Như chuyện của “bạch tạng”, lão tin tưởng gã là “Rồng đen” bởi cơ hình cùng khí độ bình thản đến bất thường. Nhưng gã thanh niên “bóng mượt” này ngoài khí độ con nhà giàu ra, thực sự lão chẳng thể tìm được gì khác. Một mình đánh hai mấy tên lưu manh? Nếu nói gã thanh niên “bóng mượt” cầm tiền ném chết hai mấy tên đó thì lão còn tin tưởng gấp mấy lần. Hiểu rõ con gái mình vốn có vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” khiến bất kì gã đàn ông nào cũng phải thèm muốn, nên cái chuyện sắp đặt một vụ “anh hùng cứu mỹ nhân” để lấy lòng hoàn toàn là điều dễ hiểu. Trước nay lão Trần luôn tuyệt đối tin tưởng vào khả năng nhìn người của lão, nếu không thì lão cũng chẳng leo lên được vị trí Cục Trưởng như ngày hôm nay.
Bỗng lão Trần đảo mắt qua nhìn “bạch tạng” một cách quái lạ, hiển nhiên cậu nhóc “yếu ớt” nhận ra hành động khác thường này. “Lão già lắm trò! Lại tính bảo ta làm gì đây?”