“Con gái, nếu con thực sự muốn tìm “Rồng đen” như vậy thì cha cũng giới thiệu cho con biết một con rồng mà cha vừa tìm được!” – lão Trần thầm nghĩ.
-Con gái nếu con đã tin tưởng cậu thanh niên này đến vậy, liệu có thể bảo cậu ta thể hiện một chút cho cha xem không? – lão Trần trìu mến nhìn Kim Chi.
Nghe thấy vậy, mĩ nhân liền bĩu môi, giọng nói tỏ ra không vừa ý.
-Cha không tin con chứ gì, được rồi để con bảo anh Phú cho cha xem tài nghệ của anh ấy.
Nói đoạn nàng liền tiến lại gần, tươi cười nhìn gã thanh niên “bóng mượt”, nũng nịu nói.
-Anh à! Cha không tin em, anh có thể chứng tỏ một chút cho mọi người thấy được không?
Giờ đây vẻ mặt của Kim Chi mĩ nhân được phủ thêm một sự ảm đạm, ánh mắt thì như thể cầu xin, với những tác động này dù sỏi đá cũng phải tan chảy ra chứ đừng nói gì là một gã thanh niên tuổi đời hai chục. Nhưng kì thực gã thanh niên “bóng mượt” đang thầm cười khổ trong lòng, những tưởng tỏ ra chút bản lĩnh trước mặt mĩ nhân là có thể chiếm được cảm tình dẫn nàng đi chơi, ai ngờ gã chơi “trội” quá khiến cho mĩ nhân lập tức dẫn về nhà ra mắt cha nàng. Giờ lại bảo chứng tỏ một chút võ vẽ trước mặt toàn là các dân quyền anh chuyên nghiệp thế này, khác nào bảo gã thanh niên “bóng mượt” múa rìu qua mắt thợ cả. Đúng là không cái dại nào giống cái dại nào, thôi thì đã cưỡi lưng cọp rồi phải theo đến cùng vậy.
-Không biết…anh sẽ phải chứng tỏ thế nào đây? – gã thanh niên “bóng mượt” ngập ngừng hỏi lại mĩ nhân.
-Chỉ là muốn cậu trao đổi một chút tài nghệ với gã đứng sau lưng tôi đây. – Không để con gái trả lời, lão Trần nhanh chóng chen ngang.
Mĩ nhân cùng thanh niên “bóng mượt” nhìn về phía sau lưng lão Trần, một dáng người trông rất đỗi bình thường ,không hề có gì nổi trội, so ra còn thấp bé hơn tay Đoàn Ngọc Phú này đôi chút. Thấy đối thủ là một tay thư sinh, nước da trắng như công tử bột, trông yếu xìu thì gã thanh niên “bóng mượt” không khỏi khấp khởi mừng thầm, “Tưởng sẽ phải đối đầu với tay cao to lực lưỡng nào chứ tỉ thí với tên nhóc con kia thì mình dư sức.”
Kim Chi mĩ nhân còn táo bạo hơn, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
-Cái gì? Đấu với tên đó á?
Thực sự từ lúc vào câu lạc bộ tới giờ nàng chẳng để ai trong mắt trừ cha mình, giờ thấy lão Trần nói thì mới để ý kẻ đứng ngay sau lưng lão. Kim Chi nhanh chóng lại gần “bạch tạng” nhìn gã từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới nhìn lên trên, ánh mắt của mĩ nhân tỏ ra xem thường thấy rõ.
Theo phép lịch sự, “bạch tạng” cười cười chào hỏi.
-Chào em, anh tên là……
Chẳng quan tâm tới thái độ cởi mở của “bạch tạng”, Kim Chi quay ngoắt đi nhìn cha mình.
-Cái tên da trắng như bệnh này thì đánh đấm gì được chứ. Con trông qua cũng biết là hàng “phế thải” rồi. – mĩ nhân bĩu môi nói.
-Kim Chi, không được hỗn, cậu ấy lớn tuổi hơn con đó… - lão Trần trừng mắt nhìn cô con gái đỏng đảnh.
-Không sao đâu bác… - “bạch tạng” vẫn tươi cười như chẳng nghe thấy gì.
Tuy nói không có gì nhưng Hắc Vân bắt đầu khó chịu với cô nhóc trước mặt, cứ tưởng xinh đẹp là có quyền để coi thường người khác chắc? Sau này nhất định phải dậy bảo nhóc con nhà ngươi một trận.
Mĩ nhân lại chạy tới ôm tay cha mình, hai hàng lông mày hơi nhăn lại.
-Tên đó mà đọ sức cùng anh Phú thì khác nào hạ thấp anh ý, ít nhất cha cũng phải bảo anh Kiên mới được.
Lúc này gã Kiên đã rời khỏi sàn đấu, đứng ngay gần đó, thấy mĩ nhân nhắc tên thì liền hỏi lại.
-Lại là cháu sao, bác Cảnh? – gã vừa nói vừa chỉ tay vào mặt mình.
Gã thanh niên “bóng mượt” quay qua nhìn tên tuyển thủ to con như quả núi thì ba hồn bảy vía thi nhau chạy sạch, “Trời! mình mà đấu với gã “rambo” kia thì có mà nát thành cám mất.” – trong lòng gã không khỏi run sợ, chỉ trách sao gã phô diễn hơi quá khiến cho mĩ nhân tưởng rằng mình là một “siêu nhân”. May sao cha của nàng vẫn giúp gã giữ chút thể diện.
-Chẳng qua chỉ là để cậu ấy thể hiện chút bản lĩnh là chính, chứ ai đấu mà chả được. – lão Trần ôn tồn nói.
-Sao lại thế, tên da trắng kia chỉ e chịu không nổi một đòn của anh Phú thôi, tới lúc đó thì còn thể hiện gì nữa? – Kim Chi dậm dậm chân tỏ ra không bằng lòng.
“Chịu không nổi một đòn? Tiểu thư à, dù anh chàng tiểu thư dẫn về kia có húc cả người vào thì gã da trắng đó cũng chẳng xê dịch nửa ngón chân đâu.” – gã Kiên nghĩ bụng. Cả phòng tập nghe thấy mĩ nhân đánh giá thấp “bạch tạng” như họ đã từng làm thì không khỏi hối hận thay cho nàng, nếu có một câu mà họ lúc này muốn nói với mĩ nhân thì đó chính là “Đừng trông mặt mà bắt hình dong”.
-Cha chỉ muốn xem khả năng của cậu ta tới đâu thôi, giờ chỉ cần cậu ta đánh ngã được gã da trắng kia lập tức cha sẽ tin lời con. – lão Trần biết tính con mình ngang bướng nên dùng lời lẽ thách thức để khích bác.
-Chính là cha nói đó!
Nói rồi mĩ nhân nhìn qua gã thanh niên “bóng mượt” phụng phịu yêu cầu.
-Anh thấy đó, anh mau cho tên “phế thải” kia một trận để cha em sáng mắt ra. Người già đúng là hay lú lẫn.
Các tuyển thủ trong phòng đều thở dài nhìn mĩ nhân, không biết ai mới là người sáng mắt đây. Lão Trần thì quay người lại gần “bạch tạng” thì thầm.
-Cậu tốt nhất đừng để ta mất mặt.
-Tôi không phải là bức tượng mà bác muốn đặt đâu thì đặt, lần này tôi sẽ thua. – Hắc Vân nhàn nhạt đáp.
-Cậu không thể vì lão già này mà làm chút chuyện sao chứ? Tôi chỉ muốn cho con gái tôi thấy nó vốn đã nhìn nhầm người mà thôi! – lão Trần thở dài.
-Tôi không quan tâm. – Hắc Vân lúc lắc cái đầu
Đang kì kèo với nhau thì chiếc điện thoại nằm trong túi quần “bạch tạng” bỗng reo vang. “Tính tong, tính tong, tính tong…..” Gã nhanh chóng rút điện thoại ra khỏi túi quần. Nhìn tên hiển thị trên màn hình “bạch tạng” có phần giao động. “Chị Thủy sao tự nhiên gọi cho mình? Không phải là nhớ mình quá mà gọi đấy chứ?” – trong lòng “bạch tạng” có chút vui sướng dâng lên, gã nhanh chóng nhấc máy.
-Alo, chị Thủy hả có….
Toan nói nốt câu thì đầu dây bên kia đã nói gì đó khiến cho Hắc Vân lập tức dừng lại lắng nghe. Sau độ tầm 10 giây, gương mặt của Hắc Vân nhanh chóng biến chuyển qua sắc thái lo lắng tột độ, gã khẩn trương đáp lời.
-Chị đợi chút em tới ngay.
Gã nhanh chóng cúp máy rồi rảo bước rời khỏi phòng tập, không quên nói vọng lại.
-Bác Cảnh nhà cháu có việc gấp, cháu xin về sớm một chút. - Nói xong Hắc Vân cũng mất dạng phía sau cánh cửa.
Còn tưởng sẽ được chứng kiến thực lực của “bạch tạng” nhưng nào ngờ gã lại đột nhiên bỏ đi khiến cho không ít người cảm thấy tiếc rẻ. Lão Trần thấy cậu ta có việc đột xuất cũng chỉ cười khổ nhìn theo.
-Cha thấy đó, hắn ta sợ tới nỗi viện cớ bỏ chạy kìa! Con đã bảo hắn chỉ là “phế thải” mà, sao có thể so sánh được với anh Phú. – Kim Chi nhanh nhảu nói.
Vốn dĩ nhìn qua nàng đã thấy Hắc Vân chẳng thể làm được trò trống gì, giờ thấy đúng lúc chuẩn bị tỉ thí thì gã lại viện cớ xin về sớm, thì suy nghĩ của Kim Chi mĩ nhân càng có một niềm tin vững chắc. Về phía gã thanh niên “bóng mượt” thấy đối thủ không đấu mà lui cũng tưởng rằng gã thấy mình to con nên sợ hãi, thì không khỏi đắc chí nhìn theo. Phỏng chừng hôm nay “mĩ nhân” và “anh hùng” được dịp ăn “dưa bở” hơi nhiều.
………
Rời khỏi câu lạc bộ, Hắc Vân nhanh chóng đón một chiếc xe taxi để đến bệnh viện khu 13. Sau 15 phút, chiếc taxi đã đỗ trước cổng bệnh viện, gã nhanh chóng tiến vào trong.
-Dãy A, tầng hai, phòng 301……- Hắc Vân lẩm bẩm rồi đảo mắt nhìn quanh.
Sau khi hỏi han mấy cô y tá gã cũng tới được phòng 301, vừa bước vào trong phòng thì gã đã thấy các nhân viên của quán bác Tám cùng chị Thủy đứng cạnh một chiếc giường bệnh, Hắc Vân vội vã bước tới gần. Vừa thấy gã tới mọi người toan nói gì đó nhưng lại thôi, như sợ kinh động tới người nằm trên giường.
Nằm trên giường bệnh lúc này không ai khác chính là bác Tám, vẫn là bộ quần áo thường nhật đó, chỉ có điều đầu của bà lúc này phải băng những tấm vải trắng, có loang nổ thêm những vết máu.
-Bác…… -
Hắc Vân đau như đứt từng khúc ruột, lo lắng toan gọi thì bị mọi người ra dấu im lặng, chị Thủy thì thào nói.
-Bác vừa thiếp đi được lúc, đừng đánh thức.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho bác Tám bị thương ở đầu như vậy? Không thể chờ đợi thêm nữa Hắc Vân kéo tay của Bích Thủy, lôi nàng ra hành lang.
-Chị mau nói cho em…
Đang nói thì đột ngột Hắc Vân dừng lại nhìn kĩ khuôn mặt của Bích Thủy, lúc này nàng đang xõa tóc che đi một bên mặt, bình thường Bích Thủy không bao giờ để như vậy, bởi vì nàng bảo để thế rất khó chịu. Trân trân nhìn vào khuôn mặt đang cúi gằm xuống, như đang lo sợ Hắc Vân sẽ nhìn ra điều gì. Gã lặng lẽ đưa tay lên vén mái tóc đang xõa xuống qua một bên. Điều mà Hắc Vân nhìn thấy khiến trái tim gã như bị ai đó bóp chặt, giọng nói của gã cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.
-Chuyện này ….là thế nào…
Lúc này trên má của Bích Thủy là một vết bầm tím, khóe miệng còn hơi dính một ít máu, chắc chắn vết thương này là do nàng vừa bị đánh chứ không thể sai được. Lấy bàn tay ấm áp của mình Hắc Vân chầm chậm áp vào má của Bích Thủy, che đi vết thương, gã buồn bã nhìn người con gái trước mặt.
-Chị…có đau không? – Trong giọng nói của Hắc Vân ẩn chứa một tình cảm sâu sắc.
Câu nói này như giọt nước làm tràn li, bao nhiêu ấm ức để trong lòng nhanh chóng trào ra khóe mắt, Bích Thủy gục đầu vào bờ vai của Hắc Vân mà khóc nức nở.