Ấm ức trong lòng trào hết ra ngoài, Bích Thủy mới kể lại đầu đuôi sự việc.
Sau khi Hắc Vân rời đi được một lúc, thì đám người ở Tiệt Quyền Võ Đường và cầm đầu là họ Vương tới quán ăn uống. Do lúc này mới là sáng sớm nên nhân viên quán chưa ai tới, mà cũng chẳng có người khách nào, họ Vương mới nảy sinh tà tâm. Hắn ra lệnh cho tụi đàn em đóng chặt cửa quán lại rồi muốn sàm sỡ Bích Thủy, trong lúc giằng co không làm cách nào thoát ra được nên nàng đã cắn mạnh vào tay tên họ Vương đó, làm hắn tức điên lên tát nàng một cái rõ mạnh. Bác Tám thấy vậy thì lao vào thề sống thề chết với tay dâm ô sư phụ một phen, nhưng hắn chẳng nể tình mà đẩy mạnh bác qua một bên khiến cho bác Tám ngã ra, đầu đập mạnh vào thành bàn rồi ngất lịm. Tên họ Vương còn toan lao vào làm nhục Bích Thủy ngay tại chỗ, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay hai tên “đầu đinh” và “đầu nồi” tốt tính đột xuất. Chúng vội gàn họ Vương lại, bảo hắn nhanh chóng rời đi, chuyện đánh người gây thương tích rồi còn cưỡng dâm phụ nữ thực sự là tội lớn không nên dây vào. Do dâm ý đang lên cao nhưng không được thỏa mãn, tên họ Vương đã lồng lộn lên đập tan cả quán ăn sau đó mới chịu bỏ đi. Đưa bác Tám vào bệnh viện, Bích Thủy nhanh chóng gọi cho mọi người và Hắc Vân.
Nghe xong câu chuyện, gương mặt Hắc Vân chẳng hề tỏ ra bất kì cảm xúc nào, không căm phẫn, không tức giận, chỉ đơn thuần là nét mặt có phần trầm xuống. Người ta có câu “trước một trận bão lớn thì trời luôn lặng gió”, gã “bạch tạng” này chính là cơn bão, gã luôn biết che giấu cảm xúc dữ dội của mình bằng một vẻ mặt trầm lắng. Càng phẫn nộ thì gã càng tỏ ra lặng lẽ, vốn dĩ sự phẫn nộ của Hắc Vân được ràng buộc bởi bác Tám cùng quán ăn kia, nhưng ngày hôm nay chính tay họ Vương đã đập tan những xiềng xích đó. Một con thú dữ khi đã thoát ra khỏi lồng thì hậu quả khó lòng lường trước được.
Thấy Hắc Vân vẻ mặt trầm xuống, Bích Thủy còn tưởng gã đang tự trách mình bất lực không thể làm gì để giúp cho mình và bác Tám, nàng liền cất giọng an ủi.
-Em đừng buồn, chị biết em rất lo lắng cho chị và cô Tám, nhưng em cũng đừng tự trách mình như vậy…
Đang khuyên nhủ Hắc Vân, thì một người chạy ra gọi.
-Hai người mau vào trong đi, bác Tám tỉnh rồi…
Mọi người nhanh chóng quây quanh bác Tám, Hắc Vân thì nắm tay bà tỏ ra lo lắng.
-Bác còn đau không? Trong người thế nào rồi? Cháu gọi bác sĩ tới khám lại nhé……
-Không cần đâu, bác đỡ nhiều rồi… - bác Tám yếu ớt cất giọng.
Đám người không giấu nổi xúc động nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, họ chỉ trách mình bất lực không thể làm gì để trả thù cho bác.
-Nếu mọi người đã ở cả đây rồi…thì tiện đây bác cũng muốn thông báo một chuyện…đó là quán ăn từ mai sẽ đóng cửa. Sau khi bác đỡ sẽ vào miền nam sống cùng con trai bác trong đó… - bác Tám buồn bã tuyên bố.
Điều này làm tất cả những ai có mặt ở đây vô cùng sửng sốt.
-Sao lại thế ……
-Quán ăn đó bác phải mất cả đời để tạo dựng…
-Bác đi rồi thì bọn cháu sẽ làm ở đâu đây……
-Cô nỡ bỏ cháu đi sao… - Hai hàng lệ lại trào ra từ khóe mắt của Bích Thủy.
-Bác đừng bỏ vào trong nam, sau khi bác khỏi chúng cháu sẽ sửa sang lại quán, việc kinh doanh vẫn sẽ trôi chảy thôi... – Hắc Vân cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt đau khổ của gã.
Bác Tám chỉ thở dài, mỉm cười một cách đôn hậu.
-Các cháu nên đi tìm một việc khác…không nên chôn chân cả đời ở cái quán nhỏ đó nữa…còn Thủy, cháu dù sao cũng nên tìm một công việc đúng với khả năng của mình, tấm bằng đại học của cháu đừng bỏ phí như vậy…bác cũng già rồi… đến lúc phải nghỉ ngơi thôi…không nên bon chen ở nơi này làm gì nữa … Vân à, cái Thủy là một đứa con gái tốt…sau này khi bác đi rồi cháu nhớ để ý tới nó giùm…
Vừa nói hai hàng lệ vừa chảy ra từ đôi mắt đã hằn nhiều nếp nhăn, cả đời bà lăn lộn kiếm sống giờ cũng đến lúc nghỉ ngơi được rồi, còn về tâm huyết bao năm gây dựng thì giờ có lẽ cũng để nó qua đi như mây gió mà thôi.
-Bác nhất định phải ở lại với chúng cháu…- Hắc Vân trầm giọng, xem ra sự bi thương trong lòng gã đã đạt tới giới hạn.
-Bác muốn ngủ một chút. – Bác Tám yếu ớt cất giọng, đôi mắt khẽ nhắm lại.
Một không gian yên lặng tới nao lòng, chẳng ai có thể cất thêm được tiếng nào nữa, bác ấy đã quyết như vậy thì mọi người cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Hắc Vân rời khỏi đám người, nặng nề bước ra khỏi phòng.
-Em đi đâu đó? – Bích Thủy gọi với theo.
-Tìm lí do để bác ấy ở lại ? – Hắc Vân cười khổ nhìn nàng.
………
10 giờ sáng, không khí bắt đầu trở nên nóng bức…
Sau khi hỏi han người dân, lúc này Hắc Vân đã đứng trước một võ đường nằm trong một cái ngõ ít người qua lại, có lẽ do sợ phải chạm mặt với những kẻ trong võ đường này nên không mấy người dám qua lại nơi đây, “Tiệt Quyền Võ Đường”.
Đẩy cửa bước vào, sau khi đã vào trong “bạch tạng” liền đóng chặt cửa lại, gã không mong có thêm ai khác bước vào.
Bây giờ vẫn là lúc tập luyện của võ đường, không gian bên trong hoàn toàn trống trải, phía cuối gian phòng là tên họ Vương đang ngồi khoanh chân, xem xét đám đồ đệ tập luyện, phía sau lưng gã có tên đệ tử đang đấm bóp cho hắn. Hơn 50 tên mặc võ phục : áo me ô sau lưng có chữ tiệt bằng tiếng trung, quần vải và giầy đế bệt, xếp rất có hàng lối đang không ngừng tập những động tác cơ bản trong Tiệt Quyền Đạo.
Hắc Vân chậm rãi bước vào, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như đi tới chỗ không người. Thấy có kẻ lạ mặt bước tới, gương mặt còn tỏ ra ung dung, khiến cho đám đồ đệ đang tập luyện phải dừng lại nhìn. Mấy gã đợt trước đã gặp qua Hắc Vân thì không khỏi quái lạ, “Thằng này chán sống rồi hay sao mà dám vác xác đến đây?” Tên Vương sư phụ cũng đã nhận ra sự có mặt của tên oắt con bữa trước bị hắn dậy dỗ. Họ Vương cười nhạt rồi cất giọng oang oang bằng tiếng trung.
-Thằng mặt trắng, lậy tao một cái chưa đủ tính tới đây lậy thêm ba bốn cái nữa hả?
-Căn phòng cũng rộng rãi, trông cũng không đến nỗi nào. Chỉ tiếc lại dùng để nuôi chó. – Hắc Vân dùng tiếng trung đáp lại.
Trong võ đường này đa số toàn là người Việt, nên chỉ có năm người là hiểu đoạn đối thoại của gã họ Vương và Hắc Vân: bốn tên người Trung Quốc – đệ tử ruột của họ Vương và gã “đầu nồi” bữa trước. Nghe thấy vậy họ Vương trợn mắt đứng phắt dậy, giọng nói gằn xuống.
-Oắt con mày chán sống rồi có phải không?
-Không, tao rất sợ chết là đằng khác. – Hắc Vân cười một cách mỉa mai.
Họ Vương nheo mắt nhìn Hắc Vân, rồi hắn liền tỏ ra khoái trá cười lớn.
-Hắc hắc…Ta biết rồi, có phải mày đến đây vì chuyện tao nắn bóp hai trái đào của con nhỏ Thủy không?…hắc hắc…
Bốn tên đệ tử ruột nghe thấy họ Vương nói vậy cũng khoái chí ha hả cười theo. Chỉ có hai tên “đầu đinh” và “đầu nồi” là hiểu rõ nhất sáng nay vừa xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chúng đang tỏ ra buồn bã nhìn xuống sàn nhà.
Câu nói vừa rồi thực sự đã kích động được sự điên cuồng đang dâng trào trong lòng Hắc Vân, gương mặt gã đanh lại, rồi nở một nụ cười đáng sợ.
-Lũ chó Trung Quốc chúng mày cũng chỉ có thể bắt nạt trẻ con và cưỡng dâm đàn bà thôi, chứ chẳng làm được việc mẹ gì tốt đẹp. Vậy mà còn vênh mặt lên khoe khoang, có lẽ tao bảo họ Vương mày là chó e là đề cao mày quá rồi.
“Muốn thử sự kiên nhẫn của tao ư? Vậy để xem thằng nào mất kiên nhẫn trước.” – Hắc Vân cười thầm. Quả nhiên câu nói vừa rồi đã khiến cho họ Vương mặt mày tím ngắt, rít lên.
-Thằng oắt con, xem ra hôm nay mày ngứa thịt phải không? Vậy sau khi dần cho mày một trận, tao sẽ còn bắt mày liếm giày của tất cả đám đệ tử, để xem từ nay mày con mặt mũi nào ra đường.
-Sở thích biến thái như vậy có lẽ chỉ thích hợp với họ Vương mày thôi, tao thực sự là không có nhã hứng đó… hắc hắc… - gã “bạch tạng” này quả thực có cái miệng sắc còn hơn dao.
Nói ra câu nào bị Hắc Vân đốp chát lại câu đó, họ Vương không khỏi điên tiết, sôi gan, hắn gầm lên ra lệnh cho đám đệ tử.
-Tất cả xông vào giết nó cho tao, hôm nay nó mà không chết thì lũ chúng mày sẽ chết thay nó.
Bốn tên đệ tử người Trung quốc xem chừng biết tiếng Việt, lập tức gào lên hô hào bọn đồ đệ từ nãy tới giờ đứng ngây người ra nhìn.
-Lũ chúng mày xông lê đánh chết thằng chó mặt trắng đó…
-Nó không chết thì tụi mày tự đào hố mà chôn mình đi…
-Đập bét xác nó nghe chưa…
Đám đồ đệ chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy mấy tay đại huynh gào rống lên đòi chém đòi giết tên thanh niên vừa bước vào, thì cũng không suy nghĩ gì nhiều chỉ quay lại chuẩn bị xử lý kẻ dám chọc giận tới Họ Vương.
Bỗng từ trong đám đệ tử có hai kẻ chạy ra đứng chắn trước mặt Hắc Vân, chính là “đầu đinh” và “đầu nồi”. Gã “đầu nồi” giọng nói vạn phần sợ hãi.
-Vương sư phụ, chuyện giết người này không thể đùa được đâu…. sẽ liên quan tới cảnh sát đó. Xin ngài xem lại cho, cậu ta chỉ nhất thời nóng giận ngài đừng chấp nhặt…. – Đầu nồi dùng tiếng trung nói.
“Đầu đinh” thì giang hai tay, chặn đám huynh đệ đang bước tới, gào tướng lên.
-Anh em đừng làm vậy, giết người là phải vào tù đó, mau lùi lại đi…
Đám đệ tử vốn chỉ toàn là mấy tên lưu manh, nào có biết được tiếng ngoại quốc nào, nên tuyệt nhiên từ nãy tới giờ chẳng hiểu chuyện gì. Một đằng đòi chém đòi giết , một đằng thì gàn lại.
-Cuối cùng là có chuyện gì vậy Hùng?...
-Chúng tao chả hiểu mịe gì cả…
-Thế là giết hay không đây?...
Đám đệ tử ồn ồn lên.
Thấy hai gã đứng ra bênh vực tên mặt trắng thì họ Vương không khỏi nóng mắt.
-Hai thằng súc sinh kia, có phải chúng mày muốn làm phản không? Sáng nay đã làm hỏng chuyện tốt của tao, giờ lại bênh vực thằng oắt đó. Chúng mày muốn chết theo nó hả?