Gã “đầu đinh” có tên là Vũ Thế Hùng, cha mất sớm, mẹ bỏ rơi gã để đi theo người đàn ông khác, hiện gã đang sống với bà nội. Do hoàn cảnh có phần đặc biệt nên từ nhỏ gã đã tỏ ra là đứa trẻ khó bảo, phá làng phá xóm. Lớn lên thì trở thành một tên lưu manh, suốt ngày tới các quán ăn nhỏ để vòi tiền này nọ, nhưng tất cả những việc hắn làm chỉ là muốn mọi người chú ý tới hắn, quan tâm tới hắn mà thôi.
Còn “Đầu nồi” tên là Lê Văn Mạnh, là con của một gia đình khá giả có học thức, bản thân hắn cũng đã học xong đại học ngữ văn và có chứng chỉ tiếng trung. Nhưng từ bé chỉ biết cắm đầu vào học hành, chẳng biết xã hội là gì nên khi đi ra ngoài gã chẳng khác nào tên ngốc. Khi hắn tỏ tình với bất kì cô nàng nào cũng bị các nàng từ chối, với lí do là hắn quá yếu đuối và ngốch nghếch. Từ những lý do “khách quan” đó, nên hắn mới xin vào đây học nghệ với mong muốn ….đỡ ngố và cua được gái.
Tuy đi theo gã họ Vương nhưng hai tên này bản chất vốn dĩ không xấu xa, chẳng qua là do hoàn cảnh đẩy đưa mà thôi. Sáng nay, chúng chứng kiến cảnh họ Vương trắng trợn lộng hành giữa ban ngày, khiến hai gã không khỏi căm phẫn nhưng lực bất tòng tâm, chỉ biết gàn họ vương lại chứ chẳng biết làm gì hơn. Giờ thấy gã thanh niên yếu ớt bữa trước bị đánh cho bầm dập như vậy nhưng vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại khi thấy người thân bị vũ nhục thì đến tận đây liều mạng. Cử chỉ này khiến hai gã phải cảm thấy xấu hổ, thầm bái phục Hắc Vân, đều là dân máu đỏ da vàng nhưng chúng chỉ biết cúp đuôi đi sau một tên Trung Quốc. Lòng tự tôn dâng lên, hôm nay dù có chết hai gã cũng phải làm anh hùng một lần, chẳng lẽ chúng lại không bằng thằng nhóc yếu đuối kia hay sao?
-Vương sư phụ, chúng tôi thực sự là không muốn ……đắc tội với người, chỉ mong người tha cho…… thằng nhóc này mà thôi…. – Văn Mạnh tái xanh mặt lắp bắp mấy câu tiếng Trung.
-Tha? Được lắm, nếu chúng mày đã muốn chết thì tao cho chết một thể. Tất cả đánh chết cả ba đứa nó cho tao. – Họ Vương rú lên, vẻ mặt tím ngắt lại, mắt trợn lên.
Những câu nói của họ Vương nhanh chóng được bốn tên đệ ruột truyền đạt lại bằng tiếng Việt. Đám đệ tử ái ngại nhìn cả ba kẻ đang đứng trước mặt, hai tên là chiến hữu của chúng, một tên thì trông ốm yếu thấy rõ. Giờ phải một lúc đánh chết ba người này liệu chúng có làm nổi không? Đám đệ tử không khỏi do dự, hết nhìn gã Vương sư phụ rồi lại nhìn ba kẻ trước mặt.
-Bọn mày bênh vực cho tao làm gì? – Hắc Vân nhạt giọng nhìn hai tên đang chắn trước mặt.
-Không thấy tụi tao đang cho mày cơ hội thoát thân sao? Mau chạy đi, đứng đấy làm đíu gì nữa! – Thế Hùng quay lại gấp gáp nói.
-Mày đi đi và đừng quay lại đây … - Văn Mạnh e ngại nhìn đám đông trước mặt.
-Còn bọn mày? – Hắc Vân nheo mắt nhìn hai gã.
-Chuyện bọn tao mày khỏi phải lo, giờ lo cái thân mày đi. – Hai tên đồng thanh gắt lên.
Thấy đám đệ tử do dự không dám ra tay, thì bốn tên đại huynh mới gào lên, giọng đầy uy hiếp.
-Thằng nào còn chần chừ, Vương sư phụ sẽ bẻ gẫy chân tay thằng đó, để xem lúc đó chúng mày còn dám trái lời hay không!
Đám đệ tử biết rõ khả năng của họ Vương, chuyện hắn có thể bẻ gãy tứ chi của chúng không phải chuyện đùa. Nghĩ tới đây chúng chỉ còn biết y lệnh mà thi hành, tội vạ đâu đã có họ Vương chịu.
-Hùng, Mạnh chúng mày mau lui ra, tụi tao không muốn đánh chúng mày…
-Tránh qua một bên đi…
-Chúng mày đều là người Việt, tại sao cứ phải răm rắp nghe theo thằng Trung Quốc thối tha đó. – Hùng “đầu đinh” lớn tiếng.
-Chỉ cần chúng ta hợp sức lại, chẳng lẽ 50 người mà không thắng nổi 5 tên Trung Quốc đó sao? – Mạnh “đầu nồi” tính kế làm cho đám người suy nghĩ lại.
Nhưng hiển nhiên những lời này chỉ là dư thừa, đối với lũ lưu manh kia, đối đầu một lần với tay Vương Hách đó là quá đủ, chúng không muốn lê lết trên đất thêm lần nào nữa. Đán người từ từ áp sát ba kẻ xấu số.
Thấy lời nói không còn giá trị, hai gã liền lao vào giữa đám người tay chân khua khoắng loạn xạ, mong có thể cầm chân đám người để Hắc Vân chạy thoát.
-Kiaaaaaa……… Hự
Chỉ có điều hai gã chưa kịp động vào ai thì đã dính ngay mấy đạp nằm bò ra đất, sau đó bị vô số các bàn chân thi nhau dày xéo không chút tiếc thương.
“Bụp, bụp, bụp…”
-Ui da, ui….á..à…da… bố mẹ ơi cứu con…. Hự… - Mạnh “đầu nồi” kêu lên thảm thiết.
Gã Hùng “đầu đinh” thì có phần lì hơn một chút, tuy bị đánh rất đau nhưng cũng chỉ ôm đầu nằm co quắp tuyệt nhiên không kêu rên một tiếng.
-Coi như hai đứa chúng mày có chút suy nghĩ… - Hắc Vân lẩm bẩm.
Thân ảnh của Hắc Vân nhanh chóng lay động, gã lao tới chỗ đám người trước mặt với tốc độ của gió, tung người lên không, cơ thể xoắn vặn rồi lập tức xuất ra một cước kinh thiên.
“BỐP”
Đạo cước trúng ngay vào một tên đang quay lưng lại, khiến hắn bay thẳng về phía trước va vào đám môn đồ trước mặt, khiến cả lũ té ngửa ra đất, còn tên trúng cước thì nằm yên bất động.
Đám đệ tử đang xúm lại đánh hai tên “phản thầy” thì kinh hãi, lập tức tản ra xung quanh, tròn mắt nhìn gã thanh niên da trắng.
Họ Vương trợn mắt nhìn kẻ vừa rồi dám thách thức mình, những tưởng hắn chỉ là một thằng nhóc con yếu xìu, nào ngờ lại có chút ít võ công.
Hai tên đang nhắm mắt nhắm mũi nếm đòn thì bỗng thấy mình không bị đánh nữa liền mở mắt nhìn lên, chỉ thấy trước mặt là tên nhóc con chúng đang định bảo vệ, cách chỗ chúng tầm bốn, năm mét là một cơ thể nằm bất động. Chưa hiểu vừa xảy ra chuyện gì, thì Hắc Vân đã nạt nộ.
-Hai đứa chúng mày mau cút ra xa, đừng làm vướng chân tao.
Dù chưa biết thế nào nhưng hai gã cũng đỡ nhau dậy, tập tễnh lùi lại phía sau, gương mặt tỏ ra vô cùng khó hiểu.
Lúc này Hắc Vân chỉ tay thẳng vào mặt họ Vương, giọng nói trầm hùng.
-Mày học nghệ của Lý sư phụ, nhưng lại lại dùng nó để đi làm mấy cái chuyện bỉ ổi, thất đức. Lý sư phụ nếu mà biết thì khó lòng nhắm mắt. Hôm nay tao thay mặt người dậy dỗ chúng mày, cho chúng mày hiểu thế nào mới là Tiệt Quyền Đạo chân chính.
Dứt lời, Hắc Vân phát động sức mạnh, cơ thể gã lay động, các khớp xương theo đó mà kêu lên răng rắc. Trong tất cả các môn võ mà Hắc Vân tiếp nhận, gã có hứng thú nhất chính là với Tiệt Quyền Đạo của Lý Tiểu Long, môn công phu này rất phù hợp với bản chất của gã. Cho tới giờ gã vẫn nhớ rõ như in những nguyên tắc cơ bản khi bước vào Tiệt Quyền Đạo.
“Hãy vứt đi mọi thứ bạn có, bỏ đi những khái niệm đã ăn sâu vào đầu bạn để lấy tự do. Cái tự do đó sẽ giúp bạn hiểu biết tất cả những gì bạn đã bỏ đi, và rồi tiến tới hiểu thêm cả những gì bạn chưa biết.
Tiệt Quyền Đạo không có nội quy hay nguyên tắc gì ràng buộc bạn cả, nó chỉ cho bạn hướng để phát triển một cách không hạn chế. Bạn học Tiệt Quyền Đạo để sử dụng và cũng không cần nhớ là mình học môn gì.
Hình thức phi hình thức là sự yêu cầu trau dồi các kỹ năng rồi tiến tới không cần đến chúng, chỉ còn lại sự giản dị đến không ngờ.”
Thấy đối phương nói sẽ dùng Tiệt Quyền để dạy dỗ mình, lòng tự ái của họ Vương bị công kích mạnh mẽ.
-Để xem mày to mồm được đến bao giờ! Chúng mày còn không mau giết nó! – họ Vương hét lên một cách điên dại.
Không còn thời gian để đám đệ tử nhận xét đối phươn thuộc thể loại nào, trước tiên cứ lao vào cho hắn một trận cái đã, thiết nghĩ 50 người lao vào thì việc thu thập gã mặt trắng kia cũng chỉ mất vài ba giây.
Đám lưu manh lập tức lao tới, giở hết những gì mình học được từ trước đến nay. Một tên song phi tới chỗ Hắc Vân, nhưng tên này đang lơ lửng trên không thì đã bị Hắc Vân thụi cho một quyền giữa bụng bắn tuốt ra xa tới cả 6 mét. Hơn bảy tên khác đang lao lên thì bị cước thoái của Hắc Vân đá cho tối tăm mặt mũi, ngã ngửa ra sàn. Liên tiếp sau đó, tên nào nhảy vào cũng chỉ chịu được một đòn của Hắc Vân là ngã xuống, không ngừng quằn quại trên đất. Toàn bộ các chiêu thức gã sử dụng đều nằm trong Tiệt Quyền Đạo, kết hợp với đôi mắt “biến dị”, thì các chỗ bị gã đánh trúng toàn bộ đều là yếu huyệt, phỏng chừng gã chỉ dùng nửa chiêu cũng làm cho mấy tên lưu manh này gục gã chứ chưa nói gì tới một chiêu. Trong lúc giao tranh Hắc Vân liên tục dùng các đòn đá trên không, một lúc khiến ba bốn tên nằm xõng xoài, cứ như thể gã đang biểu diễn chứ không phải quyết sống mái với lũ môn đệ kia. Bất kì đòn nào đánh tới thì đối với Hắc Vân nó như thể đứng yên, thử hỏi với tốc độ đánh chậm chạp của lũ lưu manh này thì đến bao giờ mới có thể chạm vào người của gã? Có lẽ là không bao giờ. Hơn nữa quyền cước của gã chiêu nào cũng nặng tựa ngàn cân, dồn nén một lực lượng tối cường, bị dính đòn mà không chết là phúc tổ mấy đời rồi, thiết nghĩ nếu không phải là gã nương tay thì lũ lưu manh kia cũng chẳng có diễm phúc mà nằm rên la trên đất như thế. Lưu manh cuối cùng cũng chỉ là lưu manh, tuy được họ Vương dạy cho vài miếng võ nhưng khi đối diện với cao thủ, tinh thần hoảng loạn thì chúng cũng chỉ biết khua khoắng chân tay loạn xạ mà thôi.
Hai hai tên “đầu đinh” và “đầu nồi” khi thấy cảnh tượng trước mắt thì chỉ biết ngây người ra, trước nay chúng xem Lý Tiểu Long thể hiện trên phim ảnh khá nhiều, nhưng so với những gì đang diễn ra trước mắt thì có phần đỉnh cao hơn mấy bậc. Dù có nhìn tận mắt thế này nhưng chúng vẫn không thể ngờ rằng kẻ lúc trước chấp nhận quỳ lạy họ Vương lại có thực lực bá đạo đến thế. Cứ tưởng cái màn một đánh mười hay hai mươi người chỉ trên ti vi mới có, ai dè giờ chúng được chứng kiến cảnh còn gây “sốc” hơn: một tên nhóc trông vẻ ngoài yếu đuối nhưng đánh tan tác 50 gã côn đồ. Hai tên Hùng, Mạnh giờ mới thầm cám ơn quyết định sáng suốt vừa rồi, nếu không thì hậu quả ra sao chúng chẳng dám nghĩ tới.