“BỐP”
Một quyền mạnh như trái phá tống thẳng vào mặt một gã đệ tử đen đủi, khiến hắn ngã lộn về sau, phun ra một búng máu cùng mấy cái răng cửa. Cái thân thể vừa bay lên nhanh chóng trượt dài trên mặt sàn rồi nằm yên bất động. Cả võ đường lúc này nhìn đâu cũng thấy mấy cái thân thể đang lăn lộn trên sàn, tên thì ôm bụng, kẻ thì ôm mặt thi nhau mà rên la. Đứng giữa gian phòng là một cơ thể trông hết sức bình thường, nhưng sức mạnh ẩn dấu trong đó lại phải khiến cho bất kì kẻ nào biết được cũng phải rùng mình phát sốt.
Sau khi đã di chết “bầy kiến” giờ là lúc “bạch tạng” tính sổ với mấy thằng ngoại lai trước mặt.
-Chúng mày sao còn chưa lên? Hay để tao đến tận nơi dạy dỗ đây? – “bạch tạng” khinh khỉnh nhìn năm tên Trung Quốc trước mặt.
Chứng kiến uy lực của gã thanh niên mặt trắng, bốn tên đệ ruột của họ Vương không khỏi vã mồ hôi, nuốt nước miếng ừng ực.
-Vương sư phụ… hắn…
-Hắn cái mẹ gì, giết nó cho tao! – họ Vương dùng hai tay đẩy mạnh mấy tên đệ tử về phía trước, rồi gắt lên.
Thực sự trong lòng họ Vương bây giờ cũng bắt đầu có chút lo lắng, tên oắt con kia thực sự đang sử dụng Tiệt Quyền Đạo để thu thập toàn bộ đám đệ tử của gã, hơn nữa nhìn cách hắn ra đòn phỏng chừng đã triệt để nắm bắt được những tinh túy của chữ “Tiệt”(*). Nhưng họ Vương đường đường là một tôn sư sao có thể tỏ ra e sợ. Bốn tên đệ tử xem ra cũng không phải là loại ham sống sợ chết mà quên sư, chúng nhanh chóng lao tới tấn công “bạch tạng”.
Mấy tên này chắc theo họ Vương cũng đã lâu nên đấm đá có phần khá hơn đám lưu manh tạp nham kia một chút. Các cú đánh chúng tung ra có chút căn cơ, đòn đánh cũng có lực, chỉ tiếc là đối với gã “quái vật” trước mặt chúng thì không có gì hay là có một chút cũng như nhau cả thôi. Ba tên lao tới dồn dập tấn công, Hắc Vân đang xoay người chuẩn bị trả đòn, thì một tên đứng sau lưng bất ngờ rút một con dao đâm tới. Do tên này đứng sau lưng nên Hắc Vân không nhìn thấy động tác của hắn, gã chỉ dựa vào trực giác để tránh né, thành ra động tác có phần chậm một chút.
“Xoạt”
Con dao sượt qua sườn, làm rách một vệt dài trên cái áo phông của Hắc Vân. Thấy thằng mặt trắng tí nữa thì đi đời, bốn gã môn đệ kia không khỏi hả hê.
-Để xem nắm đấm của mày mạnh, hay con dao của tao sắc…he he he…
Hắc Vân dùng đôi mắt lạnh lẽo quét qua mặt từng tên một, cất giọng ẩn chứa sát ý.
-Không hổ danh đi theo chó, bốn con chó con quả nhiên cũng biết cắn người. Có tất cả bốn thằng vậy thì mỗi thằng tao lại bẻ gẫy một tay, coi như thu học phí dạy dỗ bọn “Trung cẩu” chúng mày.
Nói rồi Hắc Vân cởi phăng chiếc áo rách, vứt qua một bên, không mặc gì các đòn thế của gã càng dễ thi triển.
Hành động này vô tình lại là một đòn giáng mạnh vào tinh thần của mấy tên người Trung kia. Bốn tên môn đệ trợn mắt nhìn cơ hình của Hắc Vân, giờ chúng đã hiểu vì sao gã bề ngoài yếu ớt này có thể một tay đập tan cả một đám đệ tử lên đến 50 người. Cơ thể trước mặt kia so với thần tượng Lý Tiểu Long của chúng e là còn trên một tầng, chúng là người luyện võ đương nhiên hiểu để có một cơ gân như vậy thì cần phải chịu đựng gian khổ thế nào. Họ Vương thì thần sắc biến chuyển, không dám tin từ một gã thư sinh mà Hắc Vân đã biến thành một “Võ Thần” chỉ sau một lớp áo.
-Ohhhhh….Ssshit….- Hùng “đầu đinh” bành miệng khẽ rít lên.
-Ohhh….my…god….- Mạnh “đầu nồi” thì mặt đần ra, há hốc mồm miệng.
Có lẽ hai tên này cuối cùng đã tìm được thần tượng của đời mình.
Thiết nghĩ gặp phải đối thủ đáng gờm thì tốt nhất là “tiên hạ thủ vi cường”, bốn tên môn đệ đảo mắt nhìn nhau rồi đồng loạt xông lên, liều chết một phen. Cơ thể của Hắc Vân cũng lao tới, thằng nào vừa đâm lén gã thì gã sẽ xử thằng đó trước tiên. Hắc Vân dễ dàng lách qua các đòn công kích như rùa bò của ba tên kia mà xáp lại gần thằng đang cầm dao. Thấy cường địch đến nơi, hắn vội vã chọc mạnh con dao về phía trước, nhưng chưa đâm được tới đâu thì một bàn tay nhanh như điện đã chộp tới cổ tay hắn.
“RẮC”
-AAAAAAAAA……
Khi đã chộp lấy cổ tay, tiếp sau đó là một quyền thụi mạnh vào khớp tay, tiếng xương bị gãy vang lên một cách giòn tan. Tên này khụy gối, ôm tay rống lên thảm thiết. Ba tên kia nghe thấy tiếng xương gãy thì nổi cả da gà, tinh thần giao động, chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ để chúng phải hối hận.
Hắc Vân dùng tay chém mạnh xuống bả vai tên gần nhất, sau đó liên tiếp tung ra hai cước nhằm thẳng đầu gối hai tên còn lại mà đá vào.
“RẮC, RẮC, RẮC”
Những tiếng xương vỡ cất lên như thể có vần điệu, tiếp sau đó là ba cơ thể ngã gục ra đất rống lên nhưng âm thanh tột độ đau đớn.
-AAAA….tay của….tôi…aaa…
-Chân…..aaaaa……chân tao…..aaa…
-Một thằng tay phải, một thằng tay trái, một thằng chân phải, một thằng chân trái. Tốt, đúng như dự kiến ban đầu… giờ thì đến mày rồi đó Vương Cẩu.
Hắc Vân giờ giương mắt lên nhìn họ Vương, gã cũng không quên nở một nụ cười khiến đối phương phải sởn tóc gáy.
Vương sư phụ từ nãy tới giờ liên tiếp phải chứng kiến các phòng tuyến của hắn thi nhau thất thủ, thì khí độ cũng không còn vênh váo như trước. Những tưởng đập tên mặt trắng kia dễ dàng như đập một con kiến, ai dè giờ kẻ sắp bị nát thành cám lại chính là họ Vương. Đôi mắt của họ Vương đảo qua đảo lại liên hồi, phỏng chừng đang suy tính chuyện gì, trong chốc lát gã mới nhìn thẳng vào mặt Hắc Vân cao ngạo nói.
-Thằng nhóc xem ra mi cũng có chút tài mọn, nhưng so với ta e là vẫn còn… thấp hơn đôi chút. Nhưng ta vốn rất trọng người tài, giờ mi chỉ cần quy phục mà bái ta làm sư phụ, lập tức mi sẽ trở thành đại huynh của võ đường này…
Vừa rồi còn đòi chém đòi giết, nhưng thấy sự việc có chiều hướng bất lợi về mình thì lập tức dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ, chiêu hàng. Họ Vương này thật xứng danh với hai chữ “vô sỉ”.
-Đại ca đánh chết mịe thằng Tàu khựa đó đi… - Hùng “đầu đinh” hô lên.
-Anh đừng nghe nó dụ dỗ, phải triệt để dạy cho nó một bài học… - Mạnh “đầu nồi” là kẻ có học thức nên nói chuyện cũng dài dòng hơn.
Đang tính cách “chiêu hàng” cường địch trước mắt, thì bị ngay hai thằng đệ tử “bất trung” chọc gậy bánh xe, gã Vương sư phụ tức tới ói máu, rống lên.
-Chúng mày…chúng mày…… tao sẽ vặn cổ hai thằng chó chết tụi bay…
Hắc Vân thì quay đầu lại, nheo mắt nhìn hai gã Hùng, Mạnh đang đứng tít gần cửa ra vào, khuôn mặt tỏ ra khó hiểu. “ Mình có quan hệ anh em, đại ca đại kiếc với hai thằng đó lúc nào vậy nhỉ?” – gã lẩm bẩm.
Thấy thần tượng quay ra nhìn mình thì hai gã liền hề hề cười, gãi gãi đầu.
-Đại ca…. – Hùng “đầu đinh” nói hai từ này ngọt xớt.
-Anh… - Mạnh “đầu nồi” ái ngại cất tiếng.
Đột nhiên gã Hùng quay ra vỗ mạnh vào đầu tên Mạnh, rồi lên giọng dạy dỗ.
-Anh nào? Ai anh em họ hàng gì với mày? Phải gọi là đại ca hiểu chưa? Mày đúng là không biết quy củ giang hồ gì cả.
Hắc Vân chỉ thở dài rồi quay đi, mấy tên tiểu tốt đó gã cũng không hơi đâu mà lo. Trở lại chuyện của họ Vương vừa rồi chiêu mộ, Hắc Vân nhàn nhạt nói.
-Mày thấy đấy tao cũng tính đầu quân cho mày, có điều hai thằng kia nó nói nghe có lí hơn nên tao đã suy nghĩ lại. Nhưng chuyện này cũng không phải không có cách giải quyết…- “bạch tạng” nói lấp lửng.
Hắc Vân là một kẻ hiểu thấu đáo thế nào gọi là “trả thù”, không những phải hành hạ thể xác mà còn phải chọc ngoáy tinh thần của đối phương, khiến hắn vừa phẫn uất trong lòng vừa đau đớn cùng cực, có như vậy mới trút được sự căm hận tràn ngập trong lòng gã.
Nghe thấy có cách giải quyết khác thì họ vương như đang chết đuối lại gặp được bè gỗ, giọng nói hớn hở thấy rõ.
-Được, được, chỉ cần trong khả năng của ta thì tuyệt đối không có vấn đề gì cả.
-Tốt, vậy thì chỉ cần tao và mày ra giữa đường, sau đó mày quỳ xuống lậy tao ba lậy. Từ nay về sau gặp tao ở đâu thì phải gọi to hai tiếng “Cụ nội” thì chuyện này sẽ được xem xét lại…hắc hắc… - Hắc Vân cười gian.
Dù cho họ Vương có làm như thế thật thì gã cũng sẽ không dễ gì mà bỏ qua cho hắn, cụm từ “xem xét lại” và cụm từ “tha cho mày” có một khoảng cách khá là xa.
-Mày… mày…- họ Vương giận tới uất nghẹn ở cổ, thốt không lên lời.
Xem ra gã Vương sự phụ đã được Hắc Vân mời ăn một miếng dưa bở to tướng. Gã có cảm giác mình như một đứa trẻ con vừa bị người ta dùng kẹo dụ dỗ, cái nỗi nhục nhã này làm sao họ Vương có thể chịu nổi đây?
Tên Mạnh “đầu nồi” nghe được đoạn đối thoại tiếng trung của hai người thì không khỏi thán phục Hắc Vân.
-Đại ca đúng là ghê gớm, không những võ công đỉnh đỉnh, mà miệng lưỡi còn sắc bén như dao cạo. Sau này có diễm phúc đi theo đại ca chắc chắn sẽ học hỏi được nhiều điều… - “đầu nồi” gật gù nói.
-Sao sao…? Đại ca vừa nói gì? – “đầu đinh” sốt sắn hỏi.
(*)Tiệt Quyền Đạo: Ý nghĩa này theo Lý Tiểu Long là vì môn võ khi đánh cắt đứt đường quyền của đối thủ, trước khi đối thủ có thì giờ phản ứng