-Sao? Mày có chấp nhận hay không để tao còn xem xét … hắc hắc… - “bạch tạng” tăng cường công kích.
-Hôm nay có chết tao cũng phải cho mày chết theo. – Vương sư phụ rú lên một cách man dại.
Họ Vương xem ra nhục nhã chịu đã đủ, giờ gã cũng chẳng cần biết thực lực giữa hai bên chênh lệch ra sao, cứ phải sống mái với thằng oắt con mặt trắng kia cái đã, còn hậu quả ra sao để sau bàn tới. Gã Vương Hách, cúi xuống chụp lấy thanh nhị khúc côn để gần đó rồi tiến gần “bạch tạng”. Gã liên tục múa tít thanh nhị khúc côn, phỏng chừng đang ra oai với tên nhóc trước mặt. Thấy họ Vương đang diễn cái trò trẻ con thì “bạch tạng” chỉ khẽ lắc đầu, ngao ngán nói.
-Nếu không biết sử dụng thì đừng có mà học đòi, bắt chước người ta chứ. Với cái trình độ gà què này thì tao chỉ cần dùng hai cái đôi giày bẩn cũng có thể dạy dỗ mày rồi.
Nói xong, “bạch tạng” đút hai tay vào túi quần, nghênh mặt nhìn họ vương, cả cơ thể lúc này để lộ ra rất nhiều sơ hở, không biết là gã vô tình hay cố ý. Vừa bị lăng mạ, giờ lại thấy đối phương lộ quá nhiều sơ hở như vậy, họ Vương liền tốc chiến tốc thắng, mà chẳng để ý tới “bạch tạng” có mưu toan chuyện gì hay không.
Quất mạnh côn nhị khúc, nhằm thẳng đầu mà đánh tới, đòn này tuyệt đối nhanh, mạnh và chuẩn, thiết nghĩ tên oắt con kia chắc chắn sẽ vỡ đầu.
“Bụp”
Chân của “bạch tạng” lập tức lay động, một cước tung lên cao đá văng đầu côn đang bổ tới. Thấy đường côn ác liệt như vậy mà dễ dàng bị đối phương hóa giải, Vương Hách trong lòng không khỏi khó chịu. Gã lập tức tung ra hơn chục đường côn nhằm toàn phần mềm trên cơ thể mà đánh vào.
“Bụp, bụp, bụp…”
Hai tay của “bạch tạng” tuy đã đút vào túi, nhưng xem ra đôi chân của gã vẫn chẳng hề cảm thấy vướng víu, cước thoái phát ra vẫn bạo liệt như cuồng phong, côn đánh tới đâu là lập tức bị cước chặn tới đó. Nhìn vào thì cứ nghĩ là “bạch tạng” để lộ ra rất nhiều sơ hở, nhưng khi đánh tới mới biết khả năng phòng thủ của gã còn vững hơn tường thành, đó là hắn còn không thèm sử dụng tới hai tay.
Càng tấn công họ Vương càng khiếp đảm, tốc độ ra đòn của tên oắt con trước mặt không những khủng bố, mà e rằng đôi chân của gã cũng chẳng phải làm bằng xương thịt. Bởi lẽ với đạo lực từ nhị khúc côn tạo ra nếu dùng chân “bình thường” mà đỡ thì đối phương đã tàn phế từ lâu rồi.
Hắc Vân từ nãy tới giờ chỉ thủ mà không công, không phải là do không làm được, mà là gã muốn triệt để dập tắt ý chí chiến đấu của đối phương, để cho họ Vương kia hiểu thế nào gọi là “kẻ mạnh”, thế nào gọi là “thực lực”.
-Cái thực lực mà mày nói cũng chỉ có thế thôi sao? – Hắc Vân rít lên.
Đạo lực ở chân của gã cũng theo đó mà bộc phát, Hắc Vân tung ra một cước e rằng cả đời luyện võ của họ Vương cũng chẳng bao giờ đạt tới được.
“CHÁT”
“Rắc”
Nhị khúc côn được làm bằng chất liệu gỗ cứng, hình lục giác, dài 35 cm mỗi đầu, độ dày tầm 3,5 cm. Với cấu tạo như vậy dù cho có cầm dao chặt mấy nhát thì cũng chưa chắc đã gãy chứ đừng nói tới chuyện chỉ dùng chân mà có thể đá gãy. Nhưng trong cuộc sống thì không có gì là không thể, một tên ăn mày mà còn phút chốc trở thành ông chủ có trong tay cả chục triệu dola thì nói gì tới chuyện này.
Một cước của Hắc Vân đã làm đầu côn gãy làm hai đoạn cứ như thể chiếc côn đó đã bị mục sẵn vậy. Khi côn nhị khúc gãy cũng là lúc ý chí của họ Vương theo đó mà vỡ vụn, nhìn vũ khí trên tay thì hắn cũng hiểu rằng dù có thêm 10 tên Vương Hách nữa thì cái chuốc lấy vẫn chỉ là hai chữ “thảm bại” mà thôi.
-Người Trung Quốc chúng mày vốn dĩ tự tin võ học của mình là bác đại tinh thâm, vậy mà không thể thắng nổi một thằng dân đen ở đất nước Việt Nam sao?
Hắc Vân vừa nói dứt lời lập tức một cước đạp thẳng vào đầu gối của họ Vương.
“Rắc”
-AAAAAA…..- Họ Vương tru tréo rên lên.
-Vẻ mặt kiêu ngạo của mày đâu rồi? Thực lực của mày cũng đâu mất rồi?
Tiếp tục một bên chân của Vương Hách bị đạp gãy.
“Rắc”
-AAAAA…khốn…..khốn…nạn….
Họ Vương rên lên từng chữ, lúc này gã đã khụy hai gối xuống sàn nhà, sự đau đớn len lỏi vào từng thớ thịt khiến cho mồ hôi không ngừng rịn ra trên người gã, gương mặt của Vương Hách giờ đây như thể một tờ giấy bị vò nát, trông rất khó coi.
-Cái gì mà đạo lý chỉ nằm trong tay kẻ mạnh, lại còn cái gì không có thực lực đừng to mồm nói hai chữ đạo lý. Rồi thì nhân gian vô đạo. Mày nhắc lại mấy câu đó giúp tao được không? – Hắc Vân nhướn mày nhìn tên phế vật trước mặt.
Vương Hách giờ cái gì cũng không biết, lắc đầu liên tục.
-Tao…không nhớ….tao …không…nhớ…aaa….
Hắc Vân tiếp tục tra tấn họ Vương, mũi chân của gã sút thẳng vào khớp xương vai.
“Rắc”
-AAAAA……mau dừng lại…tao thua…tao thua…. Aaa…– Vương Hách nước mắt nước mũi dàn giụa rống lên.
-Mày chưa từng biết cái gì là “Thiên đạo” phải không? Vậy thì chắc sau hôm nay mày biết nó thế nào rồi chứ?
“Rắc”
Tiếp tục một bên khớp vai của họ Vương lại vỡ nát, sự đau đớn giờ đây gã phải hứng chịu e rằng còn kinh khủng hơn cái chết gấp vạn lần.
-AAAAAAAAAA…thằng khốn….mày….giết tao đi….giết tao đi….aaaaaa…..
-Giết mày? Có lẽ là tao không tàn nhẫn như thế? Thử nghĩ mà xem, giết mày tao lại mang tiếng là độc ác, hơn nữa lại còn liên quan đến pháp luật. Chuyện này là chuyện lớn nên không thể nói giết là giết được…hắc hắc…
Vừa nói Hắc Vân vừa chậm rãi dùng chân của mình từ từ ấn đầu của họ Vương xuống sát nền nhà. Vương Hách tuy cố gắng chống cự nhưng tứ chi đã bị hủy thử hỏi còn làm được trò trống gì?
“Cộp”
Trán của họ Vương đã dính sát xuống sàn, phỏng chừng đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của hắn. Vương Hách chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc chửi bới um sùm.
-Mày không giết tao……thì mày sẽ phải hối hận…tao thề…tao thề sẽ băm mày ra làm trăm ngàn mảnh……vứt cho chó…..ăn…..aaaaaaaaaa….
Hắc Vân đang tăng thêm chút lực lên bàn chân của mình.
-Tao vốn đã tính cho mày sống rồi, nên mày đừng thử lòng kiên nhẫn của tao. Mày nói thêm một từ nữa thôi thì óc mày sẽ lập tức văng ra ngoài đó.
Họ Vương nghe thấy vậy thì kinh hãi không dám cất lên nửa chữ, hắn hiểu rõ con “quái vật” kia thực sự có thể làm những gì.
-Tốt, coi như mày vẫn dạy dỗ được. Giờ tao mới đi vào vấn đề chính đây.
………
Tại bệnh viện khu 13……
Bích Thủy đang gọt cam, mọi người thì vui vẻ nói chuyện với bác Tám, không khí ảm đạm đã được xua bớt đi phần nào. Câu chuyện câu trò đang cất lên thì bị phá ngang bởi những tiếng đồng thanh phát ra từ dưới sân của bệnh viện.
-Bác Tám, chúng cháu xin lỗi bác. Xin bác đừng bỏ đi…… Bác Tám, chúng cháu xin lỗi bác. Xin bác đừng bỏ đi…… Bác Tám………
Nghe thấy những câu này mọi người trong phòng liền lại gần cửa sổ nhìn xuống. Chỉ thấy lúc này có tới hơn 50 tên mặc võ phục tiệt quyền đạo đang quỳ dưới sân, đặc biệt còn có tên nằm trên cáng, không ngừng đồng thanh hô lên. Cứ sau mỗi câu là đám người này lại lạy một cái rồi lại hô tiếp. Điều này làm cho cả bệnh viện phải chú ý, nhiều người xúm đông xúm đỏ vào xem, thi nhau bàn tán.
-Có chuyện gì vậy mấy đứa? Sao…… - Bác Tám tò mò hỏi.
Mọi người quay lại nhìn bà, gương mặt tỏ rõ sự kinh ngạc.
-Bác…bác…nên qua đây xem…
Trong một góc khuất của bệnh viện, Hắc Vân đang nhìn lên cửa sổ phòng của bác Tám.
-Cháu mong bác ở lại! – gã mỉm cười lẩm bẩm.
………
Sáng hôm sau……
Vì hôm nay quán bác Tám đóng cửa nên “bạch tạng” phải ngậm ngùi nấu mì ăn, cái món mà hắn ghét nhất. Sau khi ăn xong, gã vừa bước ra khỏi cửa toan tới thăm bác Tám một chút rồi đi làm, thì bắt gặp một chiếc xe cảnh sát đang táp vào lề đường. Vừa dừng lại, từ trong xe hai gã công an mặc quân phục nhanh chóng bước ra, tiến lại gần “bạch tạng”. Một gã cất giọng trầm ổn.
-Anh là Hắc Vân cư ngụ ở số nhà 21 phải không?
“Bạch tạng” vốn đã biết trước sẽ có chuyện này nên gương mặt vẫn bình thản, giả vờ như không hiểu chuyện.
-Vâng…là tôi…không biết các anh tìm tôi có việc gì?
Gã công an đứng bên cạnh giơ tấm thẻ hành nghề của mình ra rồi cất giọng nghiêm khắc.
-Chúng tôi là công an thành phố. Vừa rồi có người tố cáo anh đã đánh trọng thương 5 người dân Trung Quốc trên địa bàn quận Trung. Mong anh theo chúng tôi về sở công an để điều tra và làm rõ.
“Bạch tạng” giả vờ lo lắng, mặt tái tái đi, ấp úng đáp.
-Tôi…tôi…sao có thể làm chuyện đó…chắc các anh nhầm rồi…
Chẳng để gã nói thêm câu nào, hai nhân viên công an lập tức áp giải “bạch tạng” vào trong xe.
……
Chỉ sau hơn 10 phút, chiếc xe áp giải “bạch tạng” đã đỗ trước cửa sở công an thành phố. “Bạch tạng” nhanh chóng được dẫn tới một căn phòng có rất nhiều người “quen” đang chờ gã. Một chiếc bàn nằm ở cuối phòng, có ba người ngồi sau chiếc bàn đó : một người là giám đốc sở công an – Bùi Việt Bảo, một người là đại sứ đặc mệnh toàn quyền của đại sứ quán Trung Quốc – Hạ Vĩ Tưởng, người còn lại chính là cục trưởng cục cảnh sát toàn miền bắc – Trần Minh Cảnh. Đứng cạnh chiếc bàn là năm gã người Trung Quốc, trong đó có một tên đang phải ngồi xe lăn, chân tay và đầu phải băng bó trắng toát, chỉ chừa lại có thân người, mắt và mũi. Bốn tên đứng cạnh thì mỗi tên lại phải băng bó một chi, trông rất đối xứng. Ngoài ra chiếm diện tích gần nửa gian phòng là hơn 50 gã đệ tử của Tiệt Quyền Võ Đường.
Hắc Vân vừa bước vào trong phòng, người đập vào mắt gã đầu tiên chính là Trần cục trưởng.
-Là ông……? – “bạch tạng” tròn mắt.
-Là cậu ta……? – lão Trần khẽ nhướn mày.