Ông bác sao lại ngồi ở đây? Hắc Vân thực sự cảm thấy khó hiểu, chẳng phải lão Trần là quản lí cho CLB Nắm Đấm Sắt ư? Nhưng giờ đây trước mặt Hắc Vân không phải là lão Trần dản dị mà gã biết, khí độ của ông bác lúc này oai phong lẫm liệt, thêm vào đó qua cách ăn mặc thì Hắc Vân cũng phần nào đoán ra được địa vị của lão Trần không phải tầm thường.
Chính là cậu ta? Trần cục trưởng từ khi nhìn thấy Hắc Vân bước vào thì nét mặt có phần trùng xuống. Chẳng phải nó từng nói rất ghét đánh nhau sao? Hôm qua nó còn xin về sớm để đi có chút việc, phỏng chừng cũng là vì chuyện này? Trần cục trưởng trầm ngâm suy xét lại vấn đề.
Hắc Vân được ngồi xuống một chiếc ghế đặt đối diện với ba vị quan chức kia, hai nhân viên công an nhanh chóng lùi lại một chút so với gã. Hắc Vân đảo mắt nhìn qua lão Trần, rồi lại nhìn sang họ Vương, sự xuất hiện của Trần cục trưởng nằm ngoài dự đoán của gã, bởi lẽ ông bác đã biết gã có “chút” thực lực. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều tới kế hoạch Hắc Vân đã vạch ra. Vừa thấy gã ngồi xuống, họ Vương kìm nén không nổi, hét lên mấy tiếng.
-Ngài Hạ, chính là hắn, chính là hắn, là hắn đã khiến chúng tôi……
Gã đại sứ quay ra nhìn Vương Hách, khẽ gật đầu một cái.
-Ông Vương, ông cứ để chúng tôi giải quyết việc này. – Hạ Vĩ Tưởng trầm giọng.
Hắc Vân trong đầu sớm đã có dự liệu nên chẳng mảy may lo lắng, tuy nhiên ngoài mặt thì tỏ ra vạn phần sợ hãi.
-Cuối cùng thì có chuyện gì? Tôi…tôi…không hiểu…. – “bạch tạng” ấp úng.
Người đàn ông trông đậm người, nước da hơi đen, đầu hói độ tầm 50 tuổi chính là giám đốc sở công an – Bùi Việt Bảo. Bùi giám đốc lúc này mới cất giọng đanh thép.
-Anh chính là Hắc Vân, sống tại số nhà 21 phải không?
-Vâng…vâng chính tôi… - “bạch tạng” dè dặt trả lời.
-Anh biết chúng tôi mời anh tới đây có chuyện gì chứ? – Bùi giám đốc tiếp lời.
-Tôi thực sự không biết... – “bạch tạng” đưa tay lên gãi gãi đầu.
-Anh có biết người đang ngồi trên xe lăn kia là ai không? – Bùi giám đốc đưa tay chỉ qua chỗ họ Vương.
-Tôi không biết ông ta. – “bạch tạng” tỏ vẻ lo lắng liếc qua Vương Hách rồi lại nhìn Bùi giám đốc.
Mấy tay đệ tử ruột nhanh chóng dịch lại cuộc đối thoại ra tiếng trung cho họ Vương nghe, hiển nhiên gã lập tức phản ứng với đoạn đối thoại này.
-Ngài Hạ, nó nói láo đó, tôi và tất cả các đệ tử của mình bị nó hành hung ra thế này đây. Ngài nhất định phải tống nó vào tù… - Vương Hách gấp gáp nói.
Thấy họ vương cất giọng, Bùi giám đốc liền quay qua hỏi.
-Ông Vương vừa nói gì vậy?
-Ông ta nói người thanh niên kia đang nói dối. – thân là đại sứ đặc mệnh toàn quyền ở Việt Nam nên Hạ Vĩ Tưởng đương nhiên biết tiếng Việt.
Giờ đây họ Vương đang trợn mắt nhìn Hắc Vân, trong lòng hắn hẳn đang vạn phần phẫn uất, muốn ngay lập tức đem tên mặt trắng kia đi lăng trì, tùng xẻo. Nhưng “bạch tạng” từ đầu tới giờ luôn tỏ ra dụt dè, e sợ cứ như thể một người dân vô tội.
-Anh Vân, hôm nay chúng tôi nhận được đơn tố cáo từ ông Vương Hách đây. Ông ấy nói anh đã ra tay hành hung ông ta cùng các đệ tử của ông ấy ngay trong võ đường. Anh nghĩ sao về việc này? – Trần cục trưởng giờ mới lên tiếng.
-Tôi…đánh họ… - Hắc Vân tròn mắt, chỉ tay vào mặt mình.
-Anh có thừa nhận việc này không? – Bùi giám đốc lạnh giọng.
Chuyện người ngoại quốc bị hành hung là sự việc vô cùng hệ trọng, điều này không những ảnh hưởng tới uy tín an ninh của quốc gia, mà còn gây ra sự rạn nứt trong quan hệ ngoại giao hai nước. Vì vậy mới có chuyện ba người có quyền thế thuộc vào loại bậc nhất thành phố phải đích thân đứng ra thẩm vấn.
-Tôi…tôi làm sao …có thể đánh người được cơ chứ…các vị nhìn xem, với cái bộ dạng thế này thì liệu tôi đánh được ai… - Hắc Vân ấp úng phân bua, đôi mắt ngầm nhìn về phía Trần cục trưởng.
Hạ Vĩ Tưởng cùng Bùi Việt Bảo sau khi nhìn lại gã thanh niên trước mặt thì cũng có phần hoài nghi, quả thực gã thanh niên này trông thân thể khá là yếu ớt, nói là đấu tay đôi cũng chưa chắc đã thắng chứ đừng nói gì cùng lúc hành hung được một đám người học qua võ công. Về phía Trần cục trưởng thì ông ta vẫn nghiêm nét mặt nhìn “bạch tạng”, lão hiểu rõ gã thanh niên kia có khả năng gì, nên những câu vừa rồi chắc tới 90% là nói dối, nhưng lão không hề lên tiếng mà chỉ lẳng lặng quan sát sự việc.
Khi nghe thấy tên đệ tử dịch lại đoạn đối thoại, thì họ vương phồng mang trợn mắt mà rít lên.
-Các ngài đừng nghe hắn, hắn thực sự là một con quái vật, một tên biến thái, hắn không phải là người đâu…
-Ông Vương, mong ông bình tĩnh một chút. – Hạ đại sứ ôn tồn nói.
Nghe thấy Hạ Vĩ Tưởng cất giọng trấn an thì Vương Hách mới thôi không nói, nhưng toàn thân vẫn không ngừng run lên vì tức giận.
-Anh Vân, anh nói vậy chẳng lẽ lại là người của tôi lại đặt điều vu khống cho anh? – họ Hạ trầm giọng, nghiêm mặt nhìn “bạch tạng”.
-Nhưng tôi thực sự chưa gặp qua mấy người bọn họ…giờ…giờ lại buộc tôi thú nhận đã hành hung mấy người đó…việc này khác nào ép cung…
Nghe thấy Hắc Vân nói vậy, Hạ đại sứ có chút bối rối, lập tức quay ra hỏi họ Vương.
-Ông có bằng chứng, hay nhân chứng nào chứng kiến việc không?
Không cần để sư phụ lên tiếng, bốn tên Trung Quốc đứng sau họ Vương lập tức buộc tội Hắc Vân.
-Chính chúng tôi đã chứng kiến…
-Chính hắn đã đánh gãy tay của tôi…
-Hắn còn buông lời thóa mạ Vương sư phụ…
-Hành động của hắn vô cùng tàn ác…
Bọn chúng toàn bộ đều dùng tiếng việt để diễn giải, nên cả ba vị quan chức đều hiểu rõ. Lúc này Hạ Vĩ Tưởng mới quay ra, ném cho “bạch tạng” một ánh mắt sắc lạnh.
-Anh còn gì để nói? – họ Hạ đanh thép cất tiếng.
-Anh Vân, chuyện này liên quan rất nhiều tới thể diện của quốc gia, anh nên thành thật khai nhận. – Bùi giám đốc thở dài.
Trần cục trưởng thì vẫn lặng lẽ ngồi quan sát từng cử chỉ của Hắc Vân, lão không buộc tội cũng chẳng bênh vực, mà chỉ đơn giản là nhìn và nhìn.
-Mấy người đó đều là người Trung Quốc, họ sớm đã bàn nhau đổ oan cho tôi……vô cớ buộc tội tôi đả thương người khác, cái này gọi là pháp luật hay sao, là công bằng hay sao… - “bạch tạng” phân trần, gương mặt vẫn nhất nhất tỏ ra oan uổng.
Thấy Hắc Vân vẫn cãi chầy cãi cối, thì bốn tên đệ tử không khỏi bực tức.
-Ngoài chúng tôi ra còn có hơn 50 đệ tử khác cũng chứng kiến việc này…
-Đúng vậy, ngài hỏi đám người kia thì sẽ rõ…
Bốn tên Trung Quốc chỉ tay về đám đệ tử đang đứng xếp hàng dài gần chỗ Hắc Vân. Hạ Vĩ Tưởng đôi mắt tràn đầy tự tin, để xem lần này gã thanh niên kia còn chối cãi đi đâu nữa.
-Hắc Vân, anh nói những người này sớm đã bàn trước để đổ tội cho anh. Vậy bây giờ tất cả những người đang đứng cạnh anh kia, họ đều là người Việt Nam như anh, giờ họ đứng ra tố giác anh, thì anh có chịu thành thật mà khai báo không? – họ Hạ đan hai lòng bàn tay vào nhau đặt lên bàn, nheo mắt nhìn Hắc Vân.
Bùi giám đốc thì thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, chuyện này phỏng chừng ảnh hưởng rất lớn tới hình ảnh mến khách của nước nhà, không những thế sự tín nhiệm của các cấp lãnh đạo dành cho Bùi Việt Bảo cũng sẽ theo đó mà hạ thấp không ít.
Về phần Trần cục trưởng, lão vẫn đang suy nghĩ tới từng cử chỉ hành động của Hắc Vân, theo những gì lão quan sát được thì con người này không phải là kẻ vô cớ mà gây chuyện, chắc chắn bên trong còn có uẩn khúc.
-Làm sao mà có chuyện đó được, tôi với họ không thù không oán, không đời nào họ lại vu khống cho tôi như vậy! – Hắc Vân trong lòng cười thầm, tới lúc gã phản công rồi đây.
-Được lắm! Mày vẫn còn chối phải không? Để tao bảo chúng trực tiếp kể lại đầu đuôi xem mày còn chối cãi kiểu gì! - Một tên đệ tử của họ Vương gằn giọng.
Nói rồi hắn chỉ tay vào tên đứng đầu hàng, tiếp lời.
-Mày… chính là mày đó, mau kể lại cho mọi người đầu đuôi sự việc, ngày hôm qua tên quái vật kia đã tới võ quán rồi đả thương mọi người thế nào. Nói!
Đứng đầu hàng là một tên có thân hình lùn tịt, đã thế lại còn còi cọc cứ như là trẻ con vậy. Thấy gã đại huynh chỉ mặt mình, tên “lùn” gương mặt tỏ ra lo lắng hết nhìn mấy người phía trên, rồi lại nhìn qua Hắc Vân và cuối cùng nhìn mấy đám anh em phía sau.
Ba người ngồi phía sau chiếc bàn thì chăm chú, chuẩn bị lắng nghe từng lời khai của tên “lùn”. Còn năm gã Trung Quốc thì sung sướng nhìn vẻ mặt lo lắng của Hắc Vân, còn vẻ mặt đó là thật hay giả thì chúng chẳng thể biết được.
Sự sung sướng đang dâng lên, thằng nhóc mặt trắng kia phen này phải đi tù mọt gông là cái chắc. Nhưng câu nói đầu tiên của tên lùn khiến cho năm gã suýt nữa thì té ngửa ra đất.
-Thực ra……không phải là cậu thanh niên này đánh Vương sư phụ và các sư huynh đâu ạ…… Vương sư phụ chúng tôi không thể làm theo lời ông được. – tên “lùn” có phần e dè nói.
-Cái con……
Một tên đại huynh cả giận, toan chửi thề thì chợt nhớ ra ở đây còn có “những ai”, nên vội nuốt lại mấy chữ đằng sau vào bụng, gã đổi lại nói câu khác.
-Mày biết mày vừa nói gì không? Chúng mày tính…
Tên đại huynh đang rít lên, thì liền bị Trần cục trưởng mở lời chặn lại.
-Ngài Hạ, ngài mau bảo người của ngài yên lặng. Tôi muốn nghe lời khai. – lão Trần lạnh giọng.
Hạ Vĩ Tưởng tuy là đại sứ đặc mệnh toàn quyền nhưng đối với con người nắm trong tay an ninh của toàn miền bắc thì gã còn phải kính nể vài phần. Họ Hạ vội quay ra trừng mắt nhìn, tên đại huynh hiển nhiên biết ý mà im lặng, rồi nhanh chóng thì thầm vào tai Vương Hách. Họ Vương nghe xong thì mắt trợn lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn đám “phản đồ”, lúc này trong lòng hắn thực sự nóng như lửa đốt. Đám đệ tử của hắn giờ trở mặt mà khai như vậy, phỏng chừng tối qua sau khi gã cùng bốn tên đệ tử ruột rời đi, thằng oắt kia đã có hành động “mờ ám”.