Tên “lùn” kể lại đầu đuôi sự việc như thể hắn đã được học thuộc lòng. Chuyện gã nhắc tới đầu tiên chính là việc họ Vương tới quán của bác Tám rồi giở trò đồi bại với Bích Thủy, sau đó đã “cố ý” đả thương hai người. Khi được “đầu đinh” và “đầu nồi” gàn lại thì họ Vương đã phá tan quán ăn rồi mới chịu rời đi.
Nghe đến đây, “bạch tạng” trợn mắt đứng phắt dậy, tay run run chỉ vào mặt Vương Hách, giọng nói chất chứa sự uất nghẹn, cứ như thể giờ gã mới biết đến sự thật động trời này.
-Ngươi…ngươi…thì ra ngươi chính là kẻ đã đánh chị Thủy và bác Tám…ngươi có biết vì cú đánh của ngươi mà bác ấy giờ đang phải nằm viện mê man bất tỉnh không hả?…ta… ta liều chết với ngươi…
Nói thì mạnh mồm là thế, nhưng các động tác của “bạch tạng” thì lại rất chần chừ, cốt để cho mấy tay công an phía sau nhìn thấy mà ngăn gã lại. Đúng như dự kiến, hai nhân viên công an thấy đối tượng có phần kích động thì vội ngăn cản.
-Anh Vân, mong anh bình tĩnh lại…
-Các ngươi buông ra… để tôi liều chết với hắn…hắn đúng là tên súc sinh mà…trời ơi là trời, cuối cùng thì ta có thâm thù huyết hận gì với ngươi mà ngươi hết đả thương bác Tám, chị Thủy rồi giờ lại muốn hãm hại ta vậy hả…các anh mau buông tôi ra…
Hắc Vân vừa gào thét như thể đang bị xúc động mãnh liệt, không ngừng vùng vẫy làm như muốn thoát khỏi sự ngăn cản của mấy tay công an mà lao tới đánh cho họ Vương một trận. Với trình độ đóng kịch thế này, xem ra ngay đến cả diễn viên cũng phải kính nể gã mấy phần.
-Anh Vân, mong anh bình tĩnh, mọi chuyện sẽ được chúng tôi tìm hiểu rõ ràng! – Bùi giám đốc vội vã nói.
Phỏng chừng ở đây có ẩn chứa một tình tiết khác, nếu không triệt để làm rõ thì không thể nào xử lí được vụ việc. Nghĩ ngợi giây lát, Bùi giám đốc toan bảo tên “lùn” tiếp tục kể lại sự việc thì họ Vương cùng bốn tên môn đệ đã thi nhau vạch mặt Hắc Vân, giọng nói vạn phần tức tối.
-Các ngài đừng nghe nó, nó đang diễn kịch đó…
-Hắn đang muốn đổ tội cho tôi, ngài Hạ ngài phải nghe tôi…
Lúc này chỉ thấy Hắc Vân đang khổ sở úp mặt vào lòng bàn tay mà chảy ra mấy giọt “nước mắt cá sấu”, giọng nói thì đầy vẻ buồn bã.
-Cuối cùng thì tôi đã làm gì sai mà ông trời nỡ đối xử với tôi thế này cớ chứ……
Mồm thì nói thế nhưng trong lòng gã thì có khi đang khoái trá mà cười lên một tràng dài. “Mấy thằng óc đặc chúng mày muốn đưa ông vào tù ư? Không dễ thế đâu…hắc hắc…”
Trần cục trưởng giờ đột nhiên hỏi một câu khiến cho mấy tay Trung Quốc đang thi nhau “sủa” lập tức im bặt.
-Chuyện tên đệ tử kia nói, toàn bộ đều là bịa đặt sao ông Vương?
Tên môn đệ lí nhí dịch lại câu hỏi cho gã Vương Hách nghe, chỉ thấy họ Vương giờ đây ấp úng như gà mắc tóc, gương mặt tái mét, đôi mắt đảo qua đảo lại liên hồi.
-Chuyện này…chuyện này…
Hạ Vĩ Tưởng từ nãy tới giờ một mực bênh vực cho người của mình, thiết nghĩ phải bằng mọi giá đòi lại công bằng cho họ. Nào ngờ chuyện xấu lòi ra, mà lại từ chính miệng tên đệ tử của họ Vương nói, thêm vào đó với thái độ ấp úng của Vương Hách đang thể hiện kia, phỏng chừng chuyện này khó lòng có thể là giả. Hạ đại sứ trầm giọng hỏi lại Vương Hách một lần nữa.
-…… là thật…hay giả vậy ông Vương? – Hạ Vĩ Tưởng nheo mắt nhìn gã Vương sư phụ.
Mọi chuyện không những được mấy tên đệ tử đi theo chứng kiến từ đầu tới cuối, mà bác Tám vẫn còn nằm trong bệnh viện, má trái của Bích Thủy thì bầm tím, thử hỏi họ Vương có dám chối hay không? Tất nhiên Vương Hách cũng biết tính toán thiệt hơn, hắn tuy không dám chối cãi nhưng vẫn cố gắng quanh co né tránh.
-…thực ra chuyện này…có một chút…một chút…
-Là có hay không? – Hạ Vĩ Tưởng trừng mắt.
-…quả là…có….nhưng…. – Vương Hách không biết biện minh ra sao.
Hạ Vĩ Tưởng thật không dám tin người dân của đất nước mình lại làm cái chuyện vô đạo như vậy thì chẳng còn biết nói gì hơn. Họ Hạ thở dài, bỏ chiếc kính ra, lấy tay day day hai thái dương phỏng chừng khá mệt mỏi.
-Anh có thể tiếp tục kể lại đầu đuôi câu chuyện. – Trần cục trưởng trầm ổn cất lời.
Tên “lùn” tiếp tục nói theo kịch bản được “ai đó” vạch sẵn. Sau khi biết được mọi chuyện thì các đệ tử đã tỏ ý bất bình, trách móc họ Vương thân là bậc tôn sư nhưng lại làm chuyện xấu hổ đạo quán, thử hỏi còn ai nể phục ông ta được nữa. Vương Hách không những không tỏ ra hối lỗi, ngược lại hắn còn lên giọng khinh rẻ người dân nước Việt, khiến cho hơn 50 đệ tử vô cùng tức giận. Trong lúc không thể kiềm chế, mọi người đã lao vào đả thương họ Vương cùng bốn gã đại huynh, kết quả ra sao thì ai cũng rõ. Những tưởng Vương sư phụ sẽ tố cáo đám đệ tử, ai dè tối qua hắn gọi cho mọi người rồi đe dọa ngày mai phải nhất nhất khai rằng do một người tên là Hắc Vân, vốn là bạn trai của Bích Thủy đã đả thương hắn ở võ đường, nếu không hắn sẽ làm cho tất cả mọi người phải vào tù mà bóc lịch.
-……nhưng khi tới đây, anh em chúng tôi đã có bàn bạc lại với nhau. Thân là người dân cùng một nước, không thể vì lợi ích bản thân mà nghe lời của Vương sư phụ bán rẻ chính đồng bào mình. Nên dù hôm nay chúng tôi có phải vào tù thì cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu của người thanh niên kia được. – tên “lùn” kết thúc câu chuyện, đôi mắt không khỏi liếc qua nhìn mọi người.
-Chúng mày…dám…dám…
Thấy tên “phản đồ” kia dám ăn không nói có, đẩy hết mọi tội lỗi ra khỏi người Hắc Vân thì bốn tên môn đệ giận tới run người, không nói nổi hết câu.
Trần cục trưởng nghe xong thì khuôn mặt tỏ ra vô cùng tức tối, đập bàn một cái rõ mạnh.
“Rầm”
-Giám đốc Bùi! Ông thân là giám đốc sở công an sao lại để cho mấy tay “côn đồ” lộng hành giữa ban ngày mà phá quán, đánh người, lại còn ngang nhiên tới sở vu khống cho người khác. Chuyện này nếu ông không tìm hiểu rõ ràng thì cứ chuẩn bị đơn từ chức đi. – lão Trần gắt lên.
Trần cục trưởng cố tình “chỉ gà mắng chó”, khiến cho cả họ Bùi và họ Hạ đều tái xanh mặt mũi.
-Trần cục trưởng…
Không muốn để Bùi giám đốc phải chịu oan uổng, Hạ đại sứ vội đỡ lời.
-Trần cục trưởng, chuyện này không thể trách giám đốc Bùi được. Chỉ tại người của tôi quá lộng hành, coi trời bằng vung, giờ gây ra chuyện khiến tôi vô cùng xấu hổ. Giờ xin thay mặt cho năm tên kia mà xin lỗi hai vị ! - Nói rồi họ Hạ vội đứng dậy cúi đầu trước hai người.
Thấy đường đường là đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Trung Hoa dân quốc mà phải đi cúi đầu trước mấy tay quan chức của Việt Nam thì họ Vương cùng bốn tên đại huynh không khỏi nóng mắt, khó chịu.
-Ngài hạ là bọn chúng đặt điều vu khống…
-Tên Hắc Vân kia chắc chắn đã bắt đám đệ tử nói như vậy…
-Ngài đừng…
Đang tính phân bua thì Hạ đại sứ đã rít lên.
-Mấy người câm miệng lại cho ta! Đã làm ra chuyện tày đình như vậy mà còn không biết hối cải sao? Ngay chiều nay ta sẽ trục xuất các ngươi trở về nước, giao cho toàn án nhân dân xét sử. Còn giờ thì mau cút ra ngoài.
Không những làm cho họ Hạ phải muối mặt xin lỗi, mà điều này còn bôi nhọ quốc thể, chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng đã khiến cho Hạ Vĩ Tưởng khó lòng kìm nén nổi cảm xúc bản thân.
-Nhưng…
-CÚT RA!
Thấy không thể bào chữa được gì thêm, năm tên Trung Quốc đành vác theo cục tức mà lủi thủi bước ra ngoài. Vừa đi ra chúng vừa căm phẫn giương mắt nhìn tên mặt trắng khốn kiếp, vừa ăn cắp vừa la làng. Trong khi ba vị quan chức đang bàn tán với nhau, họ đã không hề để ý thấy cử chỉ của Hắc Vân, gã ngầm đưa một ngón giữa lên để ở góc độ mà hai nhân viên cảnh sát không thấy được, hành động này có nghĩa là, “Fu** You”. Không những không trả được thù mà còn chuốc nhục mà đi ra, nay Hắc Vân lại còn khiêu khích, thật là khiến cho năm tên Trung Quốc ói ra máu.
-Chúng tôi không phải người bị hại, người bị hại chính là người thanh niên kia và người thân của anh ta. Nếu ngài muốn xin lỗi thì phải xin lỗi cậu Hắc Vân chứ không phải chúng tôi. – Trần cục trưởng chỉ tay về phía “bạch tạng” .
Hạ đại sứ sau đó đã phải không tiếc lời mà xin lỗi “bạch tạng” và hứa sẽ đến tận nơi thăm hỏi bác Tám. Hắc Vân vốn dĩ cũng không muốn “già níu đứt dây”, nên rất “rộng lượng” bỏ qua không muốn truy cứu, nói rằng không nên vì “con sâu làm rầu nồi canh” mà phá hỏng quan hệ hòa hảo giữa hai nước, cũng không muốn công khai chuyện này ra ngoài. Thấy người thanh niên mới còn ít tuổi mà đã nghĩ được đến vậy, thì họ Hạ vô cùng cảm kích, sau đó còn đưa cho gã tấm danh thiếp rồi dặn dò, sau này còn xảy ra chuyện tương tự thì cứ gọi điện cho ông ta, để Hạ Vĩ Tưởng triệt để giải quyết. Hắc Vân cũng chẳng ngại ngần gì mà không nhận lấy tấm thịnh tình, biết đâu sau này còn dây dưa vào việc nào đó mà cần đến.
Còn về hơn 50 tên đệ tử, mặc dù đã đả thương họ Vương đáng lí phải xử phạt nhưng họ Hạ đã đứng ra xin, nói rằng lỗi lầm là do người của ông ta gây ra, giờ phải chịu lấy hậu quả thích đáng là không có gì đáng phải bàn cãi, những môn đệ này xét cho cùng chỉ vì thể diện của nước nhà nên ra tay mà thôi. Phía nguyên đơn đã không muốn truy cứu thì họ Bùi cùng Trần cục trưởng còn suy xét làm gì. Coi như chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Thực ra tối qua sau khi tha cho mấy tên Trung Quốc thì gã đã có mấy lời “nhắc nhở” tới đám đệ tử kia. Hắn “khoe khoang” rằng mình là một…bố già ở Italia, qua đây để bành trướng thế lực, cấp dưới của gã nằm trong thành phố giờ phải lên tới…5 ngàn người. Nếu đám đệ tử không làm theo lời của gã thì đảm bảo chỉ sau một ngày là chúng cùng gia đình sẽ lập tức bốc hơi. Lũ đệ tử kia từ bé đến lớn nào có biết bố già ở tây phương có khả năng gì, là con người ra sao, giờ thấy Hắc Vân nói vậy thì lập tức tin ngay, bởi lẽ nếu muốn trấn áp được 5 ngàn người thì sức mạnh của gã hẳn phải cực kì ghê gớm, mà cái sức mạnh đó thì chúng đã chứng kiến qua, liệu không tin có được không? Vậy là tên nào cũng răm rắp nghe theo học thuộc lòng những gì Hắc Vân căn dặn.