Chương 38:
Sắc ma gặp tuyệt sắc
Rời khỏi công trường, Hắc Vân rảo bước trở lại khu phố sầm uất tấp nập, thẳng hướng bệnh viện khu 13 mà tiến. Lúc này chắc mọi người đã tới thăm bác Tám cả rồi, nếu thấy thiếu mặt gã chắc bác ấy sẽ rất buồn. Những bước chân đang thoăn thoắt trên đường thì chợt khựng lại, chủ nhân của đôi chân ấy vừa nhìn thấy một người, là một người con gái.
Trong suốt lịch sử của nhân loại, tình yêu luôn là điều bí ẩn, là đề tài vô tận của văn chương và thơ ca. Nhà thơ Xuân Diệu đã ví von rằng “Yêu là chết trong lòng một ít”, nhưng thực chất, tình yêu là gì? Tình yêu là những xúc cảm, là sự rung động và ít khi nào cảm thấy được lấp đầy, giúp cho những người đang yêu nhận thấy mình đang “hiện hữu” giữa cuộc đời. Tình yêu là sự bắt đầu từ những điều gì giản dị và thực lòng nhất. Liệu có khi nào bước trên đường đời rộng thênh thang ta bỗng bắt gặp một nửa của đời mình? Liệu có cái gọi là tiếng sét ái tình hay không? Lúc này đây, nếu Hắc Vân được hỏi thì chắc chắn gã sẽ trả lời là: “Có”.
Một cô gái vừa rời khỏi chiếc xe bus, nàng vận chiếc áo cổ lọ màu xám trắng, chiếc quần đen bó sát cùng với đôi guốc màu đen bóng, chiếc túi da màu nâu đậm được nàng khoác trên vai trông rất bắt mắt. Một Khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt đầy mị lực, thêm vào đó mái tóc bồng bềnh xõa qua vai khiến cho nàng chẳng khác nào một tiên nữ.

Liên Hoa mĩ nhân
Bất kì ai khi được sinh ra trên đời cũng đều có một nửa của mình, dù sớm hay muộn thì hai nửa trái tim rồi cũng sẽ gặp nhau. Không cần tới những ngôn từ hoa mĩ, cũng chẳng cần tới những bộ “cánh” sành điệu nhằm chiếm cảm tình đối phương, mà đơn giản chỉ là một cái nhìn, một sức hút mãnh liệt sẽ làm họ nhận ra nhau giữa dòng đời vội vã.
Với Bích Thủy bất quá chỉ có thể gọi là có cảm tình, chứ chưa hề sâu sắc, nhưng chỉ với cái nhìn đầu tiên vào người con gái trước mặt, Hắc Vân chợt nhận ra đó chính là người con gái mà gã chờ đợi bấy lâu, là một nửa gắn bó với gã suốt cuộc đời……có lẽ gã đã…yêu.
Cô gái nâng từng gót ngọc bước đi, dáng điệu uyển chuyển thanh thoát cùng sắc đẹp tuyệt trần khiến nàng nổi bật giữa dòng người đông đúc, những gã thanh niên lướt qua nàng đều phải ngoái đầu nhìn lại mà thầm thốt lên ba chữ: “Thật tuyệt vời!”. Hắc Vân như thể bị một ma lực lôi cuốn, lúc này trong đầu gã hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết ngẩn ngơ mà bước theo người con gái trong mộng.
Tuyệt sắc mĩ nhân bước vào trong một ngôi nhà nằm ở mặt đường mang đậm phong cách xứ phù tang, nơi này treo một tấm biển rất lớn bằng gỗ, “kiếm đạo quán Thượng Nhật”. Hắc Vân không hề chần chừ lập tức bước theo, gã không muốn người con gái kia rời khỏi tầm mắt của mình, gã muốn mãi mãi được ngắm tuyệt sắc mĩ nhân.
Trong đạo quán rộng lớn đang có rất nhiều môn sinh mặc trang phục đặc thù để đấu tập với nhau, nam cũng có mà nữ cũng không ít. Thấy tuyệt sắc mĩ nhân bước vào, vài người trông thấy liền quay ra cúi chào lễ phép, nàng mỉm cười, vui vẻ nói vài câu, không quên cúi mình lễ độ đáp lại. Các nam môn sinh khi thấy mĩ nhân thì đôi mắt sáng lên, công việc tập luyện cũng theo đó mà gián đoạn, đây chính là niềm ao ước của tất cả những thanh niên trong kiếm đạo quán, phỏng chừng họ vào đây cũng một phần vì nàng. Các cô gái thì đôi mắt tỏ ra vạn phần ngưỡng mộ, người con gái kia chính là thần tượng, là mục tiêu để các nàng vươn đến, nhưng e là dù có cố gắng cả đời thì các nàng cũng chẳng thể đạt tới sự hoàn mĩ như vậy.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image. 
Vài hình ảnh về môn Kendo (Kiếm đạo)

Kiếm gỗ và giáp trong môn Kendo
Tuyệt sắc mĩ nhân đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, khiến họ không hề để ý tới một kẻ lạ mặt vừa bước vào đạo quán.
Khi mĩ nhân đang chuẩn bị tiến vào phòng thay đồ để mặc quần áo luyện tập thì một sự việc đã xảy đến khiến nàng không kịp phòng bị, bất ngờ không thôi. Các môn sinh thấy một gương mặt lạ lẫm tiến gần tuyệt sắc mĩ nhân, chưa hiểu chuyện gì, nhưng hành động tiếp sau khiến cho cả đạo quán tròn mắt, kinh ngạc tới thất thần, khung cảnh này có lẽ sẽ ăn sâu vào đầu họ đến suốt đời.
Hỏi thế gian tình là gì mà khiến cho người ta ngu muội? Tình là chi mà khiến cho suy nghĩ u mê? Một nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất, oai danh bốn biển nhưng cuối cùng liệu có thể vượt qua nổi hai chữ “tình si”? Hắc Vân bản thân là một kẻ sống hướng nội, có cảm xúc gì cũng hiếm khi bộc lộ ra. Trước nay gã cũng chưa hề yêu, nên cũng không biết đó là thứ tình cảm ra sao, nhưng hôm nay, khi gặp tuyệt sắc mĩ nhân thì mọi chuyện đã khác. Một kẻ hướng nội, bỗng chốc dám bộc lộ cảm xúc bằng hành động một cách không hề do dự, mặc kệ những con mắt đang nhìn, trong suy nghĩ của hắn chỉ tâm niệm có một điều mà thôi, xem ra ngay đến bản thân Hắc Vân cũng không tài nào khống chế nổi loại xúc cảm mãnh liệt này.
Bàn tay thô ráp của Hắc Vân nhanh chóng nắm lấy bàn tay nõn nà của tuyệt sắc mĩ nhân, gã nhanh chóng kéo mạnh nàng về phía mình. Bất ngờ bị một người kéo lại thì nàng nhất thời không kịp phản ứng.
-Anh…ummm…
Còn chưa kịp cất lời thì đôi môi hồng của mĩ nhân đã kề sát môi của Hắc Vân, chưa hết, tay kia của gã còn luồn qua eo ghì chặt cơ thể của nàng vào người mình. Như thế này liệu có phải là cưỡng hôn không đây?
Tuyệt sắc mĩ nhân chỉ biết trợn mắt, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, bất ngờ bị đối phương tập kích nên cơ thể cứ cứng đờ ra không biết phản ứng lại thế nào. Những gã môn sinh chứng kiến không khỏi ghen tức, bực bội, kèm theo khó chịu, đối với chúng nàng là một nữ thần mà ngày đêm chúng tôn thờ, sùng bái, ngay đến cầm tay mấy gã cũng chưa bao giờ được thử qua. Ấy thế mà có một thằng ranh con, mặt búng ra sữa, trông yếu như cọng bún, so ra vạn phần kém hơn chúng, không những được cầm tay, ôm eo mà còn trực tiếp hôn nàng, thử hỏi ông trời liệu có còn để ý tới hai từ công bằng? Các cô nàng trong đạo quán khi nhìn thấy thần tượng của mình đang môi kề môi, tay trong tay với một người thanh niên trông có phần chẳng hề xứng đáng với tuyệt sắc mĩ nhân, thì không khỏi đặt ra một câu hỏi: “ Chẳng lẽ đây lại là người yêu của chị ấy?”
Phải tới 5 giây đồng hồ trôi qua, tuyệt sắc mĩ nhân mới có phản ứng lại, nhưng với những kẻ đang đần mặt ra nhìn kia, khéo quãng thời gian này phải dài tới cả 500 năm, nàng đẩy mạnh cơ thể đang áp sát người mình ra, rồi thẳng tay tát cho tên “dâm thần” một cái như trời giáng.
“Chát”
-VÔ SỈ!
Tuyệt sắc mĩ nhân đỏ mặt hét lên hai chữ, giờ đây chen lẫn trong lòng của nàng là hai loại cảm xúc, xấu hổ và tức giận. Không ngờ giữa ban ngày ban mặt, trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu con người,lại có một tên sắc ma dám lộng hành, thật là không coi ai ra gì.
Bị ăn một cái tát thì Hắc Vân như kẻ nằm mộng được “tặng” một gáo nước lạnh, lập tức choàng tỉnh, hành động vừa rồi thực sự là hắn thực hiện trong lúc vô thức chứ không hề có bất kì chủ định nào cả. Giờ nhìn quanh mới thấy bao nhiêu con mắt đổ dồn vào mình, trước mặt lại chính là tuyệt sắc mĩ nhân, nhớ lại hành động “kia” thì Hắc Vân chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui vào. Bao nhiêu sự thông minh, can đảm cũng trốn biệt, khiến cho gã chỉ biết cúi mặt ấp úng nói mấy từ vô nghĩa.
-Tôi …tôi…thực…ra….không…không…
Thấy gã thanh niên kia bị ăn một cái tát, lại được tuyệt sắc mĩ nhân tặng thêm cho hai từ “khen ngợi” thì các môn sinh mới ngớ người ra, một cô gái đứng gần đó mới chỉ tay vào mặt tên sắc ma mà cất giọng, đây có lẽ cũng chính là câu hỏi mọi người muốn hỏi.
-Chị Liên Hoa, đó không phải…bạn trai của chị ư?
-Chị không hề quen biết tên thanh niên này… - Liên Hoa mĩ nhân uất ức tới nỗi hai mắt bắt đầu phủ một làn sương mỏng.
-Sao vừa rồi hắn dám…
-Chị không biết!
Liên Hoa mĩ nhân hét lên, phỏng chừng nàng không muốn nghe lại bất kì từ nào gợi nhớ lại khung cảnh vừa xong, Liên hoa liền xoay người chạy vào phòng thay đồ. Các nữ môn sinh thấy nàng chạy vào trong thì vội bước theo, khi đi qua chỗ tên sắc ma, họ không quên vứt cho gã một ánh mắt khinh bỉ, như thể đang nhìn vào một túi rác rưởi.
Thấy hành động lỗ mãng của mình khiến cho người con gái kia tức đến phát khóc, Hắc Vân không khỏi tự trách bản thân, trong lòng ngập tràn hối hận, gã buồn bã lủi thủi bước về phía cửa ra vào, trong đầu chồng chất các suy nghĩ rối như tơ vò.
Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, Hắc Vân đã khiến cho Liên Hoa mĩ nhân rơi lệ, mà theo như những gì nàng vừa trả lời thì Liên Hoa không hề quen biết gã. Như vậy chỉ còn một câu giải thích duy nhất, tên này là một cây si của tuyệt sắc mĩ nhân, do không kiềm chế nổi lòng mình nên đã làm liều. Đối với cái thằng có đủ can đảm làm chuyện mà mấy tay môn sinh chỉ dám mơ tới chứ không bao giờ dám thực hiện, thì chúng hẳn phải hận Hắc Vân tới thấu xương thấu thịt, như thể chúng có mối thù truyền kiếp mười mấy đời với gã. Nếu hôm nay không cho tên “sắc ma” bán thân bất toại, tứ chi hủy hoại, chỉ có thể nằm mà ngắc ngoải, thì làm sao trút được hận ý đang dâng lên như sóng thần trong lòng chúng.
Vừa bước tới giữa phòng, gã “sắc ma” đã bị hơn chục tên môn sinh chắn trước mặt, các tên khác thì bao vây xung quanh. Những lời nói cay độc thi nhau ném vào mặt Hắc Vân.
-Thằng ôn con, mày nghĩ chỗ này thích là vào, không thích là ra chắc?
-Dám động tới em Hoa thì mày chán sống rồi…
-Thằng dâm dật như mày nếu không thẳng tay trừng trị thì chúng tao khó lòng mà nguôi giận…
-Anh em đập nát cái “của quý” của nó đi, xem sau này nó còn dám dê gái hay không?
Những tiếng cười ẩn chứa sự độc địa vang lên, hàng chục đôi mắt chất đầy oán hận nhìn thẳng vào tên sắc ma “mặt trắng”.
|